Bạch Vô Thường cúi đầu nhìn bé con, thấy nó trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu thì cười nhẹ một cái. Hắn cũng từng nhìn thấy Diêm Vương đại nhân mới sinh ra, trông nhăn nhó đen đỏ, thật sự là khó coi.
“ Tiểu Lăng U. Con của cô.” bế bé con vào bên trong, hắn trao nó cho Lăng U, nhìn cô mệt mỏi nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn không kìm được niềm vui sướng được làm mẹ.
Lăng U hôn nhẹ lên má bé con một cái, đứa nhỏ này cư nhiên rất giống anh, giống từ khuôn mặt, ánh mắt, cái mũi, đôi môi, Lăng U lại than vãn trong lòng, đây chính là đỉnh cao của đẻ thuê a.
“ Bạch Dật.”
“ Bạch Dật? Quân Bạch Dật?” Bạch Vô Thường nhíu mày nhìn Lăng U, chẳng lẽ cô muốn đứa bé cả một đời thanh bạch nhưng lại sống ẩn dật an nhàn sao?
Lăng U gật đầu một cái yếu ớt, đặt bé con xuống giường. Bạch Vô Thường hiểu ý, đưa tay bế cô lên. Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi cô đến vậy, mùi hương trên người cô cộng thêm mùi máu khiến hắn khẽ rung động. Nhưng hắn biết, từ kiếp này của cô, cô sẽ mãi mãi thuộc về ai kia.
Bạch Vô Thường bế Lăng U rời khỏi ngôi nhà nhỏ, đứa bé trong phòng liền khóc to không thôi, đám vú nuôi dỗ thế nào cũng không nín.
Nhìn lại U Minh một lần nữa, Lăng U cười mãn nguyện một cái, trong lúc sinh, cô nghe rất rõ tiếng chúc mừng cho nên mới cố gắng sinh bằng được bé con. Bé con được sinh ra, Quân Mạc Phàm, anh nhất định sẽ phải hối hận.
“ Đi thông báo cho Diêm Vương đại nhân, Lăng U cô nương đã sinh.” Bạch Vô Thường dựa người vào bức tường, ánh mắt thất thần có chút mệt mỏi nhìn ra xa, bỗng nhiên nói.
“ Dạ.” tên thị vệ vội vàng chạy đi. Nhưng hắn thắc mắc, Bạch đại nhân bế Lăng U cô nương đi, lúc về liền không thấy.
Quân Mạc Phàm chậm chạp cùng Ninh Thư nâng rượu kính Thiên Hậu. Bây giờ chỉ cần anh gọi bà ta một tiếng nhạc mẫu, vậy là coi như đã chấp nhận Ninh Thư làm thê tử, nhưng anh lại không muốn.
“ Nương.” Ninh Thư cười thật tươi nhìn Thiên Hậu, nếu không phải có bà, cô ta cũng không ép được anh lấy mình.
“ Tốt.” Thiên Hậu nhận lấy ly rượu của Ninh Thư liền quay sang nhìn anh.
Quân Mạc Phàm lạnh nhạt nhìn lại bà ta, tay nâng ly rượu lên, mở miệng muốn nói, bỗng nhiên một tên thị vệ bất chấp xông vào trong hô to.
“ Diêm Vương đại nhân, Lăng U cô nương sinh rồi..... Lăng U cô nương sinh rồi......”
Ly rượu chưa chạm đến tay Thiên Hậu đã bị anh thả rơi xuống đất vỡ tan tành. Thiên Hậu giật mình tức giận nhìn anh, chỉ vì phàm nhân kia sinh con, anh lại dám vô lễ như vậy trước mặt bao người.
Quân Mạc Phàm lập tức đứng dậy nhấc chân muốn đi. Anh không biết bé con bao giờ mới chịu đi ra, nhưng không ngờ cư nhiên lại là hôm nay. Anh nghe nói việc sinh nở rất nguy hiểm, cho nên vừa nghe thấy cô sinh, anh mặc kệ tất cả, chỉ muốn lập tức đi đến chỗ cô.
“ Đứng lại. Quân Mạc Phàm, nếu hôm nay ngươi dám rời đi, đừng trách Thiên Hậu ta ác. Bây giờ ngươi quay lại, kính rượu ta, gọi ta là nhạc mẫu, ta sẽ nể mặt con gái ta coi ngươi là hiền tế.”