Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 34: Chương 34: Chạy trốn (2)




“Ngài Hemsymth, ngài Sở, tiểu thư Louisa đã tới.”

Hai người lập tức dừng cuộc trò chuyện để nhìn ra phía cửa, ngay cả Hoa Phong cũng ngừng ăn hướng mắt tới Nhiễm Cách.

Nhiễm Cách vận chiếc đầm trắng hai dây dài tới đầu gối, áo khoác tơ tằm mỏng bên ngoài càng tôn quý thêm vẻ đẹp tinh khiết, ngọt ngào của cô. Trông cô chẳng khác gì tiểu yêu tinh xinh đẹp bước ra từ cổ tích.

Nhiễm Cách nhìn Hoa Nguyệt Dã, thấy anh cũng nhìn mình không chớp mắt, khoé môi cô nâng lên. May quá, anh không sao cả.

Hoa Nguyệt Dã đã thay đồ khác. Áo sơ mi đen nam tính không quá ôm sát người nhưng làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của anh. Hoa Nguyệt Dã mỉm cười, anh đứng dậy bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô. Dắt cô đến bàn ăn rồi kéo ghế cho cô ngồi xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Bruce và cái nhìn ghen tị của Hoa Phong.

“Buổi sáng tốt lành, ngài Hemsymth.” Nhiễm Cách lịch sự chào gã.

Bruce hoàn hồn, gã cười rồi kéo ghế đứng dậy, “Buổi sáng tốt lành, quý cô xinh đẹp. Hy vọng cô sẽ thích đồ ăn ở đây. Không làm phiền hai người ăn sáng nữa, tôi đi xử lý chút việc.”

Nhiễm Cách cười tươi, “Cảm ơn ngài vì bữa sáng.”

Bruce gật đầu, gã đi ra ngoài.

Hoa Nguyệt Dã nhìn theo bóng dáng của gã đến khi khuất hẳn. Quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Nhiễm Cách. Không kìm nổi, anh cúi xuống hôn lên cánh môi ngọt ngào ấy.

Lúc hai người đang dây dưa, Hoa Phong lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này. Thầm nghĩ khi về nhà sẽ đưa cho hai tên kia coi để cùng cậu “hưởng thụ” hình ảnh không - dành - cho - F.A này. Chụp xong cậu liền ra ngoài để hóng mát, không nhìn cảnh tượng máu chó này nữa.

Khi Hoa Nguyệt Dã buông cô ra, Nhiễm Cách uống một ngụm nước trái cây trên bàn, cô quay sang hỏi anh:

“Nguyệt Dã, chúng ta khởi hành vào lúc nào?”

Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ mình, Nhiễm Cách ho nhẹ, cô trừng mắt cảnh cáo anh.

“Ừm,“ Hoa Nguyệt Dã vuốt tóc cô, “Ngay khi em dùng bữa sáng xong.”

“Chúng ta sẽ rời đi bằng cách nào?”

Hoa Nguyệt Dã gõ tay trên mặt bàn, “Mượn trực thăng của Bruce.”

Nhiễm Cách lo lắng hỏi, “Liệu ông ta có đáng tin không anh?”

Hoa Nguyệt Dã im lặng, anh chưa trả lời thì Hoa Phong bỗng chạy vào, khuôn mặt lo lắng nhìn anh, vừa kêu lên, “Boss, chúng ta phải đi ngay. Ở đây không an toàn chút nào.”

Hoa Nguyệt Dã nghe vậy liền đứng dậy, sắc mặt trầm hẳn xuống. Nhiễm Cách cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Điều gì đang chờ bọn họ ở phía trước?

“Boss, lúc nãy em đã nghe lén cuộc nói chuyện của Bruce và tên thuộc hạ của ông ta. Lão ta nói không tin rằng đại tỷ không giữ sợi dây chuyền kia, lão sẽ làm mọi cách để đại tỷ giao ra nó.”

Nhiễm Cách nhíu mày, “Mau đi thôi.”

Hoa Nguyệt Dã gật đầu, anh nắm tay Nhiễm Cách chạy ra ngoài.

Có hai tên canh gác ở phòng ăn đã bị Hoa Phong xử lý lúc vào. Bây giờ họ cần vượt qua đám thổ dân bên ngoài để chạy vào rừng, lúc ấy sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của Bruce.

“Hoa Phong, máy liên lạc.” Hoa Nguyệt Dã lấy súng giảm thanh từ hai tên thuộc hạ, đưa một cây cho Hoa Phong.

“Đã có thưa Boss.”

Tim Nhiễm Cách đập thình thịch, cô nhìn khẩu súng trên tay Hoa Nguyệt Dã, bất giác cắn chặt môi.

Hoa Nguyệt Dã cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh an ủi hôn lên trán cô, thì thầm:

“Hãy nhớ, lúc nào cũng phải theo sát anh.”

“Vâng.”

Ánh mắt anh sắc bén như chim ưng, nhíu chặt mày đánh giá tình hình. Sau đó gật đầu ra hiệu cho Hoa Phong.

Cậu sẽ ra đánh lạc hướng bọn thổ dân, nhân cơ hội đó anh và Nhiễm Cách sẽ chạy ra ngoài đồng thời hạ chúng.

Hoa Phong giấu khẩu súng trong áo, cậu huýt sáo, bước đi bằng hai bước bình thường, vui vẻ chào hỏi:

“Hello, các anh khoẻ chứ? Canh gác ở đây chắc cũng mệt lắm ha.”

Đám thổ dân nhìn cậu, “Ờ.”

“Để tôi kể chuyện vui cho các anh nghe nhé.”

“Ờ.”

“Ngày xửa ngày xưa, có một con cá voi bị con voi ăn và một con bò ngu bị con heo ăn mất. Con heo ăn xong liền bị con chó ăn. Con chó thì bị con mèo ăn, con mèo thì sợ sẽ bị chuột ăn nên bỏ trốn. Thế là con chuột đành phải ăn con voi to gấp mấy lần con mèo.

Nhưng mà sau khi ăn xong con chuột đã bị ngộ độc chết. Biết vì sao không? Tại vì con voi đã ăn cá voi, mà cá voi đó đang bị bệnh sắp chết. Buồn cười thật phải không? Hahahaha...”

“Ờ.”

“...” Hoa Phong câm nín, sao lại lạnh lùng thế này chứ? [Tại cậu nhạt quá đó ~~]

Nhưng cũng đủ thời gian để câu giờ. Đột nhiên cậu chỉ lên trời, mắt mở to vẻ hốt hoảng, “Ôi trời, đó chẳng phải là máy bay trực thăng sao?”

Bọn thổ dân có tính cảnh giác rất cao, nghe cậu nói thế đồng loạt ngước lên trời phòng bị.

Lúc đó Hoa Nguyệt Dã nắm tay Nhiễm Cách chạy thật nhanh ra ngoài, anh nhanh chóng bóp cò bắn vào thổ dân.

Tiếng “bụp, bụp” vang lên là từng người ngã xuống.

“Tổng cộng có sáu người...” Hoa Phong lẩm nhẩm, “Sáu tên đều ngu như nhau.”

Cậu nhặt hai khẩu súng nữa phòng hờ rồi đưa cho Nhiễm Cách một khẩu. Cô khó hiểu, cô làm sao biết sử dụng chứ?

Hoa Phong nháy mắt, “Tỷ cứ xem như chơi game ấy mà...”

Hoa Nguyệt Dã lạnh lùng cắt ngang, “Mau đi thôi. Không tới nửa tiếng bọn chúng sẽ phát hiện ra.”

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.