Edit: susublue
Chu Đáo nhanh chóng liên lạc với Lý thị. Nhưng mà cũng đúng như ông ta đoán, thái độ của Lý thị không rõ ràng. Mặc dù không từ chối thẳng thắn nhưng cũng không có bất kỳ lòng tốt gì.
Chu Đáo có thể đoán được Lý thị vẫn còn kiêng kỵ cho nên mới chần chờ. Dưới tình huống này ông ta hiểu rõ hơn ai hết, bất cứ lúc nào Lý thị cũng có thể phản bội. Vì vậy cho nên ông ta không thể tin Lý thị được, cũng không dám ôm hy vọng quá lớn với Lý thị. Không chừng Lý thị sẽ hợp tác với Chu Lăng để đối phó ngược lại ông ta...
Ý nghĩ như vậy không ngừng xuất hiện trong đầu Chu Đáo, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn từ bỏ Lý thị, ngược lại toàn tâm toàn ý hợp tác với Lâm Nhất Thiến. Theo suy nghĩ của Chu Đáo, ít nhất Lâm Nhất Thiến dễ khống chế hơn, cũng càng có thể lợi dụng.
Nghe được thái độ của Lý thị từ miệng Chu Đáo, Lâm Nhất Thiến nhếch miệng, không thể không chọn lựa kế hoạch thứ 2: Dốc hết khả năng đưa Lý Mộng ra.
Dĩ nhiên Chu Tuyền cũng là một con bài không thể thiếu. Lâm Nhất Thiến đang tính toán xem làm sao để thuyết phục Chu Đáo giúp một tay.
Thật ra Chu Đáo rất rõ ràng, ông ta không thể nào thật sự bỏ mặc Chu Tuyền. Ông ta đã trở mặt với Chu Lăng nên không còn lựa chọn nào khác. Cho nên dù Chu Tuyền liên tục khiến ông ta thất vọng thì ông ta cũng chỉ có một con đường để đi tới cùng.
Cũng chỉ có lúc này thì sắc mặt của mẹ Chu Tuyền mới khá hơn. Sau khi trịnh trọng nói cám ơn Lâm Nhất Thiến xong thì mẹ Chu Tuyền lại chủ động nói hy vọng sau này có thể giúp chăm sóc Lâm Nhất Thiến.
Bởi vì tình trạng cơ thể nên sinh hoạt hàng ngày của Lâm Nhất Thiến quả thật có nhiều bất tiện, diễn daffnlê quyssdôn nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ tới mẹ Chu Tuyền sẽ yêu cầu như thế. Tuy nói là để tốt cho cô, nhưng nói thế nào cũng có chút không ổn.
Nhưng mà mẹ Chu Tuyền rất vững tâm, suy tư một lúc lâu, cuối cùng Lâm Nhất Thiến vẫn đồng ý với lời đề nghị của mẹ Chu Tuyền. Nhiều người giúp đỡ vẫn rất tốt. Huống chi với thái độ coi trọng mẹ mình như Chu Tuyền thì tất nhiên anh ta sẽ đứng về phía cô. Qua lại như vậy có lẽ những điều không vui cũng sẽ tan thành mây khói theo theo thời gian, không còn gì ngăn cách nữa đúng không?
Dưới hành động của Lâm Nhất Thiến và Chu Đáo, cộng thêm việc Lý thị âm thầm tạo áp lực, cuối cùng Chu Tuyền và Lý Mộng vẫn được thả ra.
Đối với chuyện này dĩ nhiên Hứa Mạch cũng sẽ biết. Nếu không phải anh buông tay thì Chu Tuyền và Lý Mộng không thể nào ra ngoài thuận lợi như vậy. Mà sở dĩ anh thả đi không phải là vì hiền lành tha thứ cho Chu Tuyền và Lý Mộng, mà là định mượn Chu Tuyền và Lý Mộng để kềm chế Lâm Nhất Thiến, để cho Lâm Nhất Thiến không còn cơ hội tới tìm Tiểu Du nhà anh gây phiền phức nữa.
Sau khi Lý Mộng ra ngoài, việc đầu tiên là rời khỏi thành phố D, trở về Nhà họ Lý. Trước khi cô đi, cô có kêu Chu Tuyền sau này đừng đến tìm mình nữa, cô chịu đủ rồi.
Chu Tuyền không có trả lời Lý Mộng đang tức giận mà chỉ giương mắt nhìn Lý Mộng rời đi, sau đó yên lặng trở lại Nhà họ Chu. Bất kể thế nào thì anh cũng cần phải nói tiếng xin lỗi với Chu Đáo, vì anh đã quá xúc động và sơ ý.
“Con quả thật quá xúc động.” Việc đã đến nước này, lửa giận của Chu Đáo đã sớm biến mất không ít. Bây giờ là lúc cần người nên Chu Đáo không quát tháo Chu Tuyền quá nhiều mà chỉ nói, “Ngay cả Lâm Nhất Thiến cũng không bằng, đây là lúc con nên rèn luyện một chút rồi.”
Lâm Nhất Thiến... Nghe được cái tên này, Chu Tuyền có chút rung động. Anh vốn cho là người phụ nữ này sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Nhưng lại không ngờ vào lúc anh chán nản nhất lại là Lâm Nhất Thiến ra mặt cứu anh.
Không sai, trong lòng Chu Tuyền biết chuyện này do Lâm Nhất Thiến ra tay chứ không phải là Chu Đáo. Nếu như Chu Đáo muốn cứu anh thì sẽ không kéo dài lâu như vậy. Anh và Lý Mộng như thế, qua nhiều ngày như vậy đã trở thành kẻ bỏ đi. Nếu không phải do Lâm Nhất Thiến làm gì đó bên trong thì rất có thể Chu Đáo sẽ tiếp tục để mặc anh bị giam thêm vài ngày nữa?
Mặc dù không muốn hoài nghi Chu Đáo nhưng Chu Tuyền hiểu ông ta hơn ai hết, anh đã nói đúng sự thật. Chu Đáo đã sớm không còn coi trọng anh như lúc ban đầu nữa rồi, cũng có lẽ vì biến cố cứ liên tục xảy ra, vị trí tổng giám đốc của Chu Lăng cũng càng ngày càng vững vàng, mối quan hệ giữa anh và Chu Đáo đầy nguy cơ, từng bước rơi vào hiểm cảnh.
Đây là tình huống mà Chu Tuyền không muốn nghĩ đến nhất, nhưng cũng không thể ngăn cản được. Anh cảm thấy mình như bị vùi thân vào nhà tù, lúc còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì bản thân anh đã bết bát đến thế này rồi, mỗi lần muốn lật mình lại gặp đủ loại thất bại. Rốt cuộc là đã sai ở đâu? Anh cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Nếu Chu Tuyền đã ra ngoài thì gặp mặt Lâm Nhất Thiến là chuyện đương nhiên. Thêm vào đó bây giờ mẹ Chu Tuyền đã dọn đến ở với Lâm Nhất Thiến rồi, Chu Tuyền không thể tránh khỏi việc tiếp xúc nhiều với cô ta.
“Tôi và anh thật sự đáng thương.” Bàn về thất bại thì Lâm Nhất Thiến cũng không tốt hơn Chu Tuyền bao nhiêu. Cô ta từ viện dưỡng bệnh ra ngoài cũng phải nếm thử cảm giác như rơi vào đáy địa ngục và vực sâu vậy, không phải sao?
“Cô... Có khỏe không?” Chu Tuyền vốn muốn hỏi Lâm Nhất Thiến trở về thành phố D thế nào, cũng muốn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Lâm Hồng Tín. Nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống hết.
“Bộ dạng này của tôi thì sao có thể tốt được?” Tự giễu đấm đấm chân mình, Lâm Nhất Thiến vừa nói vừa nhìn về phía Chu Tuyền, “Ngược lại là anh, không ngờ anh cũng có lúc ngu ngốc như vậy.”
Biết Lâm Nhất Thiến ám chỉ chuyện anh tự để mình đi vào tù, Chu Tuyền không có phản bác, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, chờ Lâm Nhất Thiến chế giễu và cười nhạo.
Nhưng ngoài dự đoán của Chu Tuyền, Lâm Nhất Thiến không tiếp tục nói gì. Lạnh lùng nhìn Chu Tuyền rồi nhìn đi chỗ khác, đẩy xe lăn đi về phía phòng ăn. Cô đói bụng rồi, không có dư hơi để tốn nước miếng với Chu Tuyền. Nếu như Chu Tuyền vẫn như cũ thì cô không cần phải coi anh là đồng bọn hợp tác.
Ngày Chu thị tổ chức đại hội cổ đông, Lâm Nhất Thiến và Chu Đáo đều có có mặt, đại diện của Lý thị cũng tham dự. Hai bên tranh cãi kịch liệt, đại cuộc cũng không rơi vào trong tay Lâm Nhất Thiến và Chu Đáo, mà Chu Lăng vẫn vững vàng khống chế bên kia như cũ.
Mà biến cố lớn nhất trong trường hợp này là Lý thị đột nhiên phản bội.
Chu Đáo đã sớm hoài nghi Lý thị không giúp mình, nhưng lại không ngờ rằng Lý thị sẽ công khai đứng về phía Chu Lăng. Ông ta còn tưởng rằng nhiều lắm là Lý thị sẽ trung lập, ngồi chờ ông và Chu Lăng đấu đến chết đi sống lại. Nhưng sự thật lại là ông ta thua trong tay Chu Lăng thêm lần nữa.
Tất nhiên Lý thị không cam tâm tình nguyện ủng hộ Chu Lăng. Nhưng bất đắc dĩ là trong lúc vô tình cổ phần của Lý thị cũng bị Chu Lăng và Hứa Mạch thu mua không ít. Mặc dù tạm thời không thể gây ra tổn hại gì những cũng không thể trở mặt thành địch. Thậm chí cũng không thể chần chờ và dây dưa, Lý thị đành phải cắn răng quyết định cùng hợp tác.
“Quả nhiên là người thông minh.” Biết được lựa chọn của Lý thị, Hứa Mạch cười một tiếng, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Em còn tưởng rằng bọn họ sẽ đánh cược một phen.” Lâm Du thật sự cho là Lý thị sẽ đứng về phía Chu Đáo. Nhưng sự thật chứng minh cô đoán sai rồi.
“Lý thị đánh cược không nổi. Huống chi tổng giám đốc Lý thị cũng không phải người hiền lành, anh ta biết nên làm thế nào mới là lựa chọn tốt nhất đối với Lý thị.” Ngay sau đó Hứa Mạch liền nói đến việc anh cả Lý chủ động liên lạc với mình.
Anh cả Lý gọi tới nói xin lỗi. Trong điện thoại anh cả Lý vô cùng thành khẩn thể hiện sự áy náy vì hành động của Lý Mộng đã gây ra phiền phức cho Hứa Mạch. Cùng lúc đó anh cả Lý cũng nói rõ bọn họ sẽ cho Lý Mộng nếm đủ đau khổ, nhất định sẽ làm cho Hứa Mạch hết giận.
Cùng lúc đó anh cả Lý cũng nhắc tới tình trạng của Chu thị. Cả hai đều là người thông minh, cũng đều biết rõ không ai dễ dàng mang cả gia tộc ra làm tiền đặt cuộc. Như vậy kiềm chế lẫn nhau để chung sống hòa bình dĩ nhiên là cục diện tốt nhất. Ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra xung đột quá lớn.
Không trách được mọi chuyện lại được giải quyết yên bình như vậy. Lắng nghe Hứa Mạch giải thích, Lâm Du nghiêm túc gật đầu một cái, không thể không thừa nhận mọi người đều không phải là người hiền lành.
Thế cục của Chu thị đã ổn định lại, quyền hành vẫn nằm trong tay Chu Lăng như cũ. Điều này cũng nói lên Chu Tuyền không có cách nào quay về Chu thị. Vì vậy dưới sự chủ động đề nghị của Lâm Nhất Thiến, Chu Tuyền đến cái công ty nhỏ của Lâm Hồng Tín làm việc.
Đối với kinh doanh, một chữ Lâm Nhất Thiến cũng không biết. Mặc dù lúc trước có tiếp quản công ty của Lâm Hồng Tín, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa, không hề làm được bất kỳ chuyện gì cả. Nếu không phải như thế thì cô cũng chẳng đi tìm Chu Đáo giúp đỡ như vậy. Bây giờ có Chu Tuyền làm dùm, đối với cô mà nói đây đương nhiên là chuyện tốt.
Chu Tuyền ở công ty mới có quyền lực rất lớn. Giống như trở lại lúc anh dẫn theo Lâm Nhất Thiến đi nhờ cậy Lâm Hồng Tín vậy, như cá gặp nước giống lúc anh làm ở chi nhánh công ty con vậy. Nhưng lần này anh sẽ không tái phạm chuyện ngu ngốc lúc trước nữa, dienxdafnleequysdoon cũng sẽ không ngây thơ cho là Lâm Nhất Thiến đã thật sự coi anh là người nhà.
Sai lầm giống như vậy, nếu lại tái phạm thì chính là kẻ ngu. Cho nên mặc dù vị trí hiện tại rất thuận tay nhưng Chu Tuyền cũng không toàn tâm toàn ý. Anh sẽ không dốc hết tất cả sức lực vào công ty không thuộc về mình, dù là bên ngoài làm khá tốt nhưng anh không hề thật lòng muốn phát triển công ty này.
Đương nhiên Lâm Nhất Thiến không nhìn ra manh mối. Trong mắt cô chỉ thấy Chu Tuyền quản lý công ty rất lưu loát nên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy thật sự vui vẻ yên tâm. Cuối cùng cũng có một người có thể chia sẻ với cô.
Chỉ tiếc là Lâm Nhất Thiến vui mừng quá sớm. Nửa tháng sau, Chu Tuyền bắt đầu lực bất tòng tâm, hoạt động của công ty đối mặt với nguy cơ cực lớn.
“Sao lại có thể?” Lâm Nhất Thiến hoàn toàn không hiểu mấy bảng biểu mà Chu Tuyền đưa tới, cô ta chỉ có thể nhận ra điều gì đó bất thường từ nét mặt nghiêm trọng của Chu Tuyền thôi.
“Công ty bị cô lập và chèn ép.” Thật ra thì cục diện như thế cũng không nằm ngoài dự đoán của Chu Tuyền. Khi biết người đại diện trước luật pháp của công ty này là Lâm Hồng Tín, sau đó lại biến thành Lâm Nhất Thiến thì anh liền dự đoán được ngày hôm nay. Hứa thị là có địa vị thế nào, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một công ty nhỏ mà tỏ vẻ kiêu ngạo? Lâm Nhất Thiến nhất định sẽ trở thành vật hy sinh, dù sao cũng chỉ là một con cờ mà thôi.
“Ai? Hứa thị?” Sao Lâm Nhất Thiến lại không đoán được người đứng sau lưng chèn ép cô là ai chứ? Sắc cô lập tức trở nên khó coi, giọng Lâm Nhất Thiến chưa từng bén nhọn như thế, “Lại là Lâm Du!”
Lâm Du? Điều này Chu Tuyền chỉ dám để ở trong lòng, qua hồi lâu vẫn không hề nói gì. Vừa nghe Lâm Nhất Thiến gọi cái tên này ra, tâm trạng Chu Tuyền vô cùng phức tạp.
Chu Tuyền há hốc mồm, rất muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được. Ngày hôm nay đã sớm là cảnh còn người mất, anh còn có thể nói cái gì chứ? Có tư cách gì để phán xét hành động của Lâm Du? Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Chu Tuyền không muốn thừa nhận anh chịu thua, nhưng ngay cả đối tượng để kháng nghị cũng không có.
Vốn dĩ Tiểu Du sẽ là vợ anh, Bác Dương nên là sản nghiệp của anh. Cho dù không có năng lực tranh đoạt với Chu Lăng nhưng anh cũng sẽ không luân lạc tới nông nỗi này, không phải sao? Ai có thể ngờ là đến cuối cùng người trở thành trò cười lại là Chu Tuyền anh?
“Yên tâm, công ty sẽ không sụp đổ. Tôi sẽ đi tìm Lâm Du nói chuyện một chút. Ngược lại tôi muốn nhìn thử xem cô ta còn có thể làm gì tôi? Không phải là muốn ép tôi chết mới cam tâm sao.” Mắt Lâm Nhất Thiến hung hãn, cắn răng nghiến lợi nói.
“Thật ra thì tôi cũng không muốn nói.” Rốt cuộc Chu Tuyền cũng mở miệng, giọng nói khô khốc, “Cô tìm Lâm Du vốn không có tác dụng, tìm Hứa Mạch mới đúng.”