Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 138: Chương 138: Chương 128




Edit: susublue

Bác hai Hứa lại phát hiện, cho dù đi tới bàn này thì bà vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với Lâm Du. Cũng không biết có phải là cố ý hay không, từ đầu đến cuối Lâm Du đều không có cơ hội mở miệng. Hoặc nên nói là Hứa Mạch trông chừng Lâm Du quá kỹ, chỉ cần là bác hai Hứa mở miệng thì nhất định sẽ ngắt ngang. Cũng vì vậy mà không ai để ý tới bà.

Sau khi liên tục thử nhiều lần vẫn không có kết quả thì bác hai Hứa liền từ bỏ. Bà tự nhận mình có mắt nhìn, không đến nổi lúc này còn không nhìn ra ý của Hứa Mạch. Tuy không biết Lâm Du có cùng suy nghĩ hay không, nhưng đúng là bà đã bị loại bỏ ra khỏi danh sách những người được ở xung quanh Lâm Du.

Đứng xa xa nhìn hành động của mẹ mình, Hứa Hoán bất đắc dĩ thở dài một hơi. Không phải anh không muốn giải vây cho mẹ, chẳng qua là ngay cả anh cũng cảm thấy nên ngăn cách mẹ mình và ra Lâm Du sẽ tốt hơn. Mâu thuẫn lúc trước dù đã qua nhưng cũng không thể tránh khỏi sự xa cách. Cho nên anh thấy cứ giữ khoảng cách như vậy là tốt nhất, không cần phải thay đổi.

“Anh họ, chị họ, ly rượu này phải kính hai người.” Tần Nam dẫn theo Doãn Tĩnh Lan đi tới bàn của Hứa Mạch, cố ý nâng ly lên nói cám ơn Hứa Mạch và Lâm Du. Bất kể người khác nghĩ như thế nào nhưng anh cảm thấy Hứa Mạch và Lâm Du đã giúp mình rất nhiều. Tiếng cám ơn này xuất phát từ nội tâm.

“ Anh họ, chị họ, cám ơn.” Doãn Tĩnh Lan rất thích Lâm Du. Cùng lúc đó, cũng có ấn tượng không tệ về Hứa Mạch. Việc quen biết được Tần Nam, cô luôn coi Lâm Du là người làm mối nên mới cực kỳ sùng bái.

Lúc này là giờ lành nên Hứa Mạch và Lâm Du không từ chối, trực tiếp thu nhận lời cám ơn của hai người. Mặc dù bọn họ cho là tình cảm là chuyện của riêng Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan.

“Dù nói như vậy thì Hứa Hoán vẫn thua!” Đẩy cánh tay Hứa Hoán một cái, Diệp Di Nhiên cười trêu ghẹo.

“Tôi nhận thua.” Đây cũng không phải chuyện khó chịu gì, Hứa Hoán còn không tự đại đến mức độ chống chế. Anh giơ ly rượu về phía hai người, thản nhiên gật đầu.

“Bây giờ nhận thua cũng không được. Tôi chờ tới ngày cậu kết hôn.” Ban đầu đánh cuộc cũng chỉ là muốn tìm niềm vui, cái gọi là trừng phạt chỉ là uống rượu mà thôi. Hôm nay Tần Nam không ngăn cản được, lúc này Hứa Hoán nâng ly mời rượu, không chút khách sáo uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó liền phản kích.

Hứa Hoán tỏ vẻ sao cũng được, nhún nhún vai, buông tay vô tội nói: “ Được! Tôi cũng chờ tới ngày đó.”

So với biến cố trong hôn lễ của Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi, hôn lễ của Tần Nam và Doãn Tĩnh Lan có thể nói là thuận buồm xuôi gió hơn. Cho đến lúc tiễn tất cả tân khách cũng không xảy ra chuyện không vui gì.

Dĩ nhiên vào lúc này trên mạng đã ồn ào không thể nói nổi. Tần Nam có thân phận gì? Là ảnh đế quốc tế đó. Anh kết hôn thì nhất định sẽ đưa tới sóng to gió lớn. Nhưng nhân viên của giải trí Thần Thiên không phải ăn không ngồi rồi nên sớm đã chuẩn bị xong các biện pháp đối phó rồi, dienxdafnleequysdoon không có cách nào chống lại tất cả lời bàn tán nhưng cũng không để mình rơi vào thế yếu.

Vào lúc này, tác dụng của tập chí Đóa Nhuế đã phát huy. Với địa vị của Đóa Nhuế hiện nay thì những bài báo có liên quan đến Tần Nam đều có sức thuyết phục rất mạnh. Tất nhiên cũng chậm rãi giảm bớt áp lực cho giải trí Thần Thiên.

Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất. Qua thời gian, những lời bàn tán cũng dần dần lắng xuống. Dù là tốt hay xấu thì cũng chìm mất. Mà bản thân nhân vật của những lời nghị luận này lại đang vui thích dẫn Doãn Tĩnh Lan ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Sau khi hai bé lớn, bé nhỏ nhà Lâm Du được nửa tuổi thì liền đưa về Nhà họ Hứa.

Từ khi hai bảo bảo ra đời thì Tần Khả Tâm liền giảm bớt lịch trình. Chờ đến khi hai bé lớn và bé nhỏ được đưa về Nhà họ Hứa thì bà liền tuyên bố muốn ở ẩn, sau này cũng không diễn tấu nữa. Mỗi ngày đều trông coi cháu trai và cháu gái, giống như lấy được niềm vui của toàn thế giới vậy.

“Không có gì. Hai đứa cứ đi làm đi, hai đứa bé đã có mẹ trông rồi.” Đây là lời cam kết của Tần Khả Tâm đối với Hứa Mạch và Lâm Du. Bà không hề có quan niệm là có con rồi thì không cho Lâm Du ra ngoài làm việc. Biết Lâm Du có trọng trách nặng nề trên người nên chưa từng nghĩ sẽ bắt Lâm Du từ bỏ công việc.

Đối với quyết định của Tần Khả Tâm, Hứa Chấn Thiên cũng không phản đối. Con cái có sự lựa chọn của con cái, chỉ cần không phạm pháp thì ông cũng sẽ không nhúng tay vào. Lâm Du làm việc rất khá, dù không coi là nữ cường nhân nhưng cũng có sức quyến rũ riêng biệt của con bé. Nếu Hứa Mạch không phản đối thì ông làm trưởng bối cũng sẽ ngầm cho phép.

Hứa Mạch quả thật không phản đối Lâm Du đi làm. Ở trong lòng anh, chỉ cần điều Lâm Du muốn làm thì dù là gì cũng được. Công việc cũng tốt, ở nhà cũng được, anh đều ủng hộ vô điều kiện. Vả lại nói thật anh rất hưởng thụ việc mỗi ngày đưa đón Lâm Du đi làm. Cảm giác chung đụng này rất thú vị, luôn tạo động lực vô hạn cho anh.

“Anh họ, anh đừng bao giờ cấm chị họ đi làm đó. Em chỉ có mỗi chị họ làm núi dựa thôi!” Tần Nam cũng vô tình nghe thấy mẹ mình nói chuyện, lúc này mới lập tức gọi điện cho Hứa Mạch. Dường như gần đây mấy vị trưởng bối cũng đang bàn bạc về chuyện này, ngược lại không có ai kiên quyết phản đối, cũng không chỉ trích Lâm Du không đúng, chẳng qua là ngồi đánh giá bàn bạc thôi.

“ Ừ.” Mấy vị trưởng bối đều có nói ý kiến của mình cho Hứa Mạch biết. Trước đó, Hứa Mạch đều đã tỏ thái độ với bọn họ rồi, hoàn toàn không thèm để ý tới việc bị hỏi.

“Phù! Vậy em an tâm rồi.” Dĩ nhiên không phải Tần Nam nói chuyện này chỉ vì tiền đồ của mình mà là anh muốn chắc chắn thái độ của Hứa Mạch. So sánh với nhau thì anh cảm thấy Lâm Du thích hợp đi làm hơn là ở nhà chăm con. Nếu Hứa Mạch không bị các trưởng bối ảnh hưởng thì dĩ nhiên không còn gì tốt hơn nữa.

“Em cảm thấy anh uổng phí tâm tư rồi.” Buồn cười nhìn thái độ của Tần Nam, Doãn Tĩnh Lan không nhịn được lắc đầu một cái. Cô là phụ nữ nên tất nhiên hiểu hơn Tần Nam. Từ khi biết Hứa Mạch và Lâm Du, Hứa Mạch không hề che giấu việc mình cưng chiều Lâm Du. Nếu nói là trưởng bối Nhà họ Hứa ép Lâm Du ở nhà chăm sóc con thì Doãn Tĩnh Lan còn tin chứ nếu nói đây là ý của Hứa Mạch thì thà cô tin là do Lâm Du tự tình nguyện muốn vậy còn hơn.

“Không phải là để phòng ngừa lỡ như sao!” Nghe Doãn Tĩnh Lan nói như thế, Tần Nam không khỏi cảm thấy lúng túng, cười khan biện giải cho mình.

“Vậy cũng phải có căn cứ mới được! Anh họ đối xử tốt với chị họ, chỉ cần người không mù thì đều có thể nhìn ra được. Cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng anh họ sẽ làm chuyện khiến chị ấy không vui.” Doãn Tĩnh Lan nói tới đây liền nhìn Tần Nam đầy ẩn ý, trịnh trọng nói, “Về điểm này thì anh phải học tập anh họ cho tốt mới được.”

Hoàn toàn không lường được mình sẽ bị dính líu vào, Tần Nam chỉ cảm thấy anh là người vô tội mà cũng bị trúng đạn. Nhưng nếu Doãn Tĩnh Lan đã yêu cầu như vậy rồi thì anh cũng sẽ tỏ rõ thái độ: “Anh họ vẫn là tấm gương cho anh học tập, cho tới bây giờ cũng không thay đổi.”

“Vậy thì tốt.” Cũng không biết là có phải đã bị Tần Nam đồng hóa rồi hay không, độ tin phục của Doãn Tĩnh Lan vào Hứa Mạch đã đạt tới cảnh giới nhất định, cô tin tưởng chỉ đơn giản vì đó là do Tần Nam nói, vì vậy nên không tranh luận thêm gì nữa.

Ngắt điện thoại của Tần Nam, Hứa Mạch còn chưa mở miệng nói gì thì đã nghe Lâm Du kinh ngạc nói: “Tần Nam?”

“ Ừ. Hỏi chuyện em đi làm.” Những cuộc điện thoại như vậy đã không phải là lần đầu tiên, Hứa Mạch cực kỳ bình tĩnh nói với Lâm Du.

Lâm Du không nhịn cười được. Cô thật không ngờ chỉ vì một chuyện không đáng nhắc tới mà lại khiến nhiều người quan tâm như vậy. Thật ra thì đối với cô có đi làm hay không cũng không quan trọng, chỉ cần tâm trạng vui vẻ thì dù đến công ty hay ở nhà cô đều không để ý.

“Tất cả mọi người rất quan tâm em.” Không thể nghi ngờ sự quan tâm của mọi người nên Hứa Mạch liền khẳng định chắc chắn.

“ Ừ, cám ơn mọi người.” Có lẽ là bởi vì không hề phòng bị Hứa Mạch, hoặc là vì đã sinh con nên tính tình Lâm Du bất tri bất giác trở nên mềm mại. Nụ cười cũng thể hiện rất nhiều cảm giác trong lòng.

Thật ra thì lúc trước Hứa Mạch cũng không hỏi Lâm Du về chuyện này, chỉ vì anh cho rằng mình hiểu Lâm Du. Giờ phút này mọi chuyện phát triển đến mữa này, Hứa Mạch bỗng nhiên tỉ mỉ hỏi suy nghĩ của Lâm Du về vấn đề đơn giản này.

“Em không phản đối việc đi làm. Đồng thời, cũng không trốn tránh việc ở nhà trông con.” Lâm Du trả lời theo suy nghĩ của mình, diễn dafnlê quysdôn không hề che giấu, cũng không hề gượng ép. Cô tin là Hứa Mạch cũng hiểu ý của mình.

Đúng như dự đoán, Lâm Du vừa dứt lời thì Hứa Mạch liền cười. Mặc dù có hơi khác so với suy nghĩ của anh nhưng quả thật anh có hiểu ý của Lâm Du.

“Cho nên, không cần phải quá để ý đến chuyện này. Nếu như nhất định cần em ở nhà chăm con thì cũng không thành vấn đề.” Lâm Du nói với Hứa Mạch đầy chắc chắn.

“Không cần.” Mặc dù Lâm Du nói không trốn tránh nhưng Hứa Mạch vẫn kiên định lắc đầu, “So với ở nhà chăm con thì anh càng muốn Tiểu Du theo anh đi làm.”

Hứa Mạch tự là mình có thể nhìn thấu lòng người. Với những gì anh biết về Lâm Du thì Lâm Du quả thật không phải người phụ nữ của sự nghiệp. Nhưng Hứa Mạch biết rõ Lâm Du bất an cỡ nào.

Từ rất lâu về trước Hứa Mạch đã bảo đảm với Lâm Du là anh sẽ cho Lâm Du nắm giữ càng lúc càng nhiều thứ chứ sẽ không bịa đại lý do để ép Lâm Du ở nhà. Dù Lâm Du tự nguyện thì Hứa Mạch cũng sẽ không đồng ý. Anh muốn Lâm Du đứng ở vị trí cao hơn, vì anh biết chỉ có như vậy thì Lâm Du mới có thể bộc lộ được nhiều khả năng hơn.

“ Được, em nghe lời anh.” Lâm Du cũng không phản đối lời nói của Hứa Mạch nên gật đầu nói.

Nhìn Lâm Du biết điều như vậy, Hứa Mạch bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại như một vũng nước. Anh ôm chầm Lâm Du vào trong ngực, thầm thở dài một hơi. Quả nhiên vẫn không có cách nào buông tay! Dù có thế nào thì cũng phải giữ chặt lấy, không cho phép người trong ngực này bị chút uất ức nào.

Chuyện Lâm Du tiếp tục đi làm cứ như vậy trôi qua. Từ nay về sau những người có tư cách nói đến chuyện này cũng sẽ không nghị luận nửa câu. Vì vậy nên người không liên quan sẽ không nhịn được hiếu kỳ mà đi hỏi thăm, nhưng thấy họ mềm cứng đều không nói thì cũng âm thâm bỏ qua.

Lịch trình sau lễ cưới của Tần Nam lại cực kỳ bận rộn. Bởi vì lịch trình không chỉ giới hạn ở thành phố D nên không thể không thường xuyên bay đi khắp nơi, Doãn Tĩnh Lan dứt khoát xung phong nhận việc làm trợ lý cho Tần Nam, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều ở bên cạnh Tần Nam.

Đối với việc này, Diệp Di Nhiên bĩu môi một cái, cười oán trách Doãn Tĩnh Lan thật không có nguyên tắc, cứ như vậy đã bán mình ra ngoài.

“Bọn tớ gọi là ân ái không rời.” Doãn Tĩnh Lan không hề mắc cỡ, ngẩng đầu khoe khoang ngay trước mặt Diệp Di Nhiên và Lâm Du.

Lâm Du rất ủng hộ sự lựa chọn của Doãn Tĩnh Lan. Nghề của Tần Nam quá đặc thù, nếu như cứ luôn ở hai nơi khác nhau thì khó đảm bảo được xa mặt cách lòng. Đến lúc đó lại xảy ra mâu thuẫn không thể hóa giải, nếu vậy không bằng bắt đầu từ bây giờ liền bóp chết mọi khả năng có thể xảy ra từ trong trứng nước.

“Cậu xem, ngay cả chị họ cũng ủng hộ tớ.” Lấy được thái độ của Lâm Du, Doãn Tĩnh Lan càng kiên định đi theo Tần Nam. Ngược lại Tần Nam cũng không thiếu tiền mà phải bắt cô đi làm, cô cũng không cảm thấy làm trợ lý cho Tần Nam là phải phụ thuộc vào Tần Nam. Chính cô có cổ phần và lợi nhuận từ vài tiệm mì, như vậy cũng đủ để cô tùy ý phung phí.

Nếu không phải địa vị kinh tế được xếp theo tầng lớp thì cô hoàn toàn có thể được coi là người có địa vị cao mà lại tự đi dìm mình xuống, sao phải nhìn sắc mặt Tần Nam để sống qua ngày. Bởi vì điều kiện tiên quyết là Doãn Tĩnh Lan hoàn toàn có thể tự do tự tại lựa chọn cuộc sống và công việc mà cô muốn, hoàn toàn không cần lo cho tương lai.

“Tùy cậu vậy!” Sau khi Diệp Di Nhiên kết hôn vẫn đến Diệp thị để làm việc. Chính cô cảm thấy vào Chu thị cũng sẽ bị người ta định nghĩa là vô dụng. Tuy rằng vào Diệp thị làm việc cũng nhờ quan hệ nhưng Diệp thị là công ty nhà cô, vào đó làm không phải là chuyện đương nhiên sao?

Sau khi gả cho Chu Lăng, Chu thị cũng được coi như là công ty nhà của cô. Nhưng Diệp Di Nhiên chưa bao giờ mơ ước đến cổ phần của Chu thị, cũng không hề nghĩ sẽ lấy nửa đồng của Chu thị. Điều này gần như là Diệp Di Nhiên đã đường đường chính chính vạch rõ khoảng cách với Chu thị, cho đến hiện nay cũng vẫn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.