Đề nghị của Phong Tĩnh, cuối cùng Lâm Du cũng không cho một câu trả lời chắc chắn. Về chuyện này, trước hết cô phải cho Hứa Chấn Thiên biết. Trừ phi Hứa Chấn Thiên đồng ý, bằng không cô rất khó để tiếp tục hành động.
“Ông của anh khẳng định sẽ không đồng ý đúng không? Tôi cũng không phải có quan hệ gì với Hứa gia, làm sao Hứa gia có thể cho tôi muốn làm gì thì làm? Kỳ thực tôi cũng không tham, cũng không muốn chiếm bất cứ gì của Hứa gia? Hứa gia có thể đồng ý cho ở lại đây, còn tạm thời buông tha cho Lâm gia, đã rất nhân từ rồi.” Giọng nói Lâm Du ngày càng thấp, cho đến cuối cùng, thở dài một tiếng thật sâu, “Chỉ là ... không cam lòng...”
Trên giường ngón tay của Hứa Mạch, khẽ giật giật. Nhưng chỉ một chút, Lâm Du vì mãi đắm chìm trong chuyện cũ nên không để ý.
Biết được Lâm Du muốn tham gia cuộc thi dương cầm quốc tế, Hứa Chấn Thiên không có phản đối, thậm chí có chút thưởng thức tài hoa của Lâm Du. Phải biết rằng, Tần Khả Tâm coi trọng nhất chính là Hứa Mạch, đối với Lâm Nhất Thiến vô cùng căm hận. Lúc đầu chuyện Hứa Mạch được điều tra rõ, nếu không có Hứa Chấn Thiên ra sức ngăn cản, e rằng bà đã sớm chạy tới Lâm gia tự tay mình xé xác Lâm Nhấ Thiến rồi!
Về phần Lâm Du, từ lúc xác định thân phận thật của cô ta, Tần Khả Tâm liền giận cá chém thớt. Mà bây giờ Lâm Du được chính miệng Tần Khả Tâm công nhận, không thể nghi ngờ đây chính là khẳng định lớn nhất.. Đối với lần này, Hứa Chấn Thiên cũng không nói gì.
Thấy vẻ mặt Hứa Chấn Thiên cũng không tức giận, tâm trạng Lâm Du an tâm một chút an tâm một chút, liền tính nói đến chuyện phỏng vấn.
“Phỏng vấn? Tòa soạn nào?” Hứa Chấn Thiên thu lại sự khen ngợi trong đáy mắt, không giận mà rất nghiêm.
“Không phải là tòa soạn báo, là tạp chí, tuần san Đóa Nhuế.” Tòa soạn báo, Lâm Du tạm thời còn không có thực lực thu mua. Hiện nay Đóa Nhuế tuy rằng vẫn không phải là tạp chí đứng đầu, nhưng bảy năm sau Đóa Nhuế sẽ trở thành tạp chí đứng đầu.
Hứa Chấn Thiên yên lặng. Đóa Nhuế cũng không phải là vô danh, ông đã nghe nói qua. Chỉ là trước nay ông chỉ chú ý đến tạp chí thương nghiệp, những cái khá đều không để ý, nên không biết rõ.
“Thực ra, mười ngày trước con vừa thu mua Đóa Nhuế.” Hứa Chấn Thiên không nói lời nào, Lâm Du có chút không nắm rõ thái độ của ông. Do dự một chút, vẫn nên nói hết.
Hành động của Lâm Du, luôn nằm ngoài dự liệu của Hứa Chấn Thiên. Nhưng mà không phải không thừa nhận, đối với chuyện Lâm Du trở thành tổng biên của tạp chí, Hứa Chấn Thiên không cảm thấy tức giận, thậm chí còn có vài phần khâm phục Lâm Du.
Công dụng của tạp chí, có thể hiện nay vẫn không có. Nhưng sau này sẽ có ngày cần đến, Lâm Du có thể dễ dàng nắm tạp chí này... Còn dự kiến trước sau này, thật là không thể khinh thường.
Bất quá, có một số việc Hứa Chấn Thiên vẫn để ý, tất nhiên phải hỏi đến: “Chuyên mục lần này, là ý của bản thân con?”
“Không phải.” Lâm Du lắc đầu, thành thực giải thích “Là chủ biên của tạp chí nghĩ đến, có thể đào được trên người con. Bị người khác cướp chuyện này không bằng chính mình liền nắm lấy quyền chủ động trong ta. Cứ như vậy, nội dung tin tức chính là chúng con đơn phương quyết định.”
“Vậy sao con có thể bảo đảm, chuyện con và Hứa Mạch sẽ sẽ không bị tạp chí khác đào bới? Hay là con đang chờ những người đó đưa tin con gả vào Hứa gia tiết lộ ra ngoài?” Lâm Du đối với Lâm gia căm hận, Hứa Chấn Thiên không thể nào không chút nào hoài nghi.
Cũng vì thế, Hứa Chấn Thiên phái người đi thăm dò chuyện năm đó Lâm Hồng Hiên và Tôn Tình Vi xảy ra tai nạn xe. Mặc dù cách đây đã lâu, không có thể tra được nhiều thứ. Thế nhưng, cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch. Trong tay ông nắm được một số tư liệu, phát hiện rất vừa khớp.
Tôn Tình Vi và Tôn Uyển Đình là chị em song sinh, đây cũng không phải là bí mật. Thế nhưng trước đây hai chị em từng thích cùng một người đàn ông, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết được. Mà cuối cùng, Tôn Tình Vi lại chiến thắng, như ý nguyện gả cho người trong lòng Lâm Hồng Hiên.
Sự tình phát triển đến nơi đây, vốn nên kết thúc, cũng không cần phải tiếp tục điều tra. Bất quá chuyện khiến người ta vô cùng kinh ngạc là Tôn Uyển Đình rất nhanh thì gả cho em tra Lâm Hồng Hiên, Lâm Hồng Tín!
Tôn Uyển Đình nhanh như vậy liền thay đổi tình cảm, hơn nữa trước mặt mọi người lại vô cùng hợp ý với em trai của người trong lòng? Bên trong thật không có kỳ hoặc? Chị em song sinh và tình cảm với hai anh em, chỉ là số phận trêu đùa với họ thôi sao?
Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao Hứa Chấn Thiên cũng không tin. Chính là bởi vì tới đây thì không tin, Hứa Chấn Thiên bắt đầu một lần nữa xem kỹ Lâm Du đột nhiên chuyển biến.
Với khoảng thời gian này cùng tiếp xúc với Lâm Du, Hứa Chấn Thiên nhận định, mặc dù Lâm Du không biết toàn bộ chân tướng, nhưng chí ít cũng là biết được một nửa.
Như vậy, mấu chốt đã tới rồi. Với biểu hiện của Lâm Du, giống như cô một mực yên lặng chỉ có cô tự mình biết kế hoạch. Hứa Chấn Thiên đối với kế hoạch báo thù của Lâm Du, không hề có hứng thú. Điều ông quan tâm là, Lâm Du giả bộ không biết gì với việc thay Lâm Nhất Thiến gả đến, cuối cùng mục đích cuối cùng rốt cuộc là cái gì?
Thầm nghĩ muốn leo lên Hứa gia, mượn quyền thế Hứa gia bảo vệ bản thân cô? Có ý định không tốt, muốn lấy lợi ích từ Hứa Mạch, một người không biết gì sao?
Nếu như là người trước, Hứa Chấn Thiên sẽ cam kết với Lâm Du, ông sẽ mắt mở mắt nhắm mặc kệ mưu kế của Lâm Du. Nhưng nếu là người sau, Lâm Du sẽ phải trả giá cao, cũng không cho cô đạt được thứ mình muốn!
“Không phải, Hứa gia gia, người hiểu lầm.” Ánh mắt của Hứa Chấn Thiên quá mức lợi hại, quan sát và nghiên cứu càng xen lẫn uy hiếp và đe dọa. Tâm trạng Lâm Du chợt lạnh, chậm rãi rùng mình.
“Con thừa nhận, tham gia cuộc tranh tài dương cầm quốc tế, con có tư tâm riêng. Con muốn nổi tiếng và được thừa nhận, cũng muốn dựa vào thực lực của mình cho mọi người tán thành. Lòng hư vinh của con không cho phép con từ bỏ lần này, bất luận như thế nào con đều muốn thử một lần.” Những lời này, là ý nghĩ chân thật của Lâm Du, tuyệt không có giả dối.
“Nhưng là đồng thời con cũng biết, nếu như con có thể may mắn ở lần so tài này nhận được nhất định danh tiếng, như vậy con rất có thể sẽ trở thành người mà các tạp chí hướng đến. Đến lúc đó, rất nhiều chuyện của con cũng sẽ bị moi ra, bao gồm chuyện con ở đại học D, cũng bao gồm chuyện Hứa Mạch với con.” Sau khi nói đến đây, tầm mắt Lâm Du rơi vào người trên giường, nhìn Hứa Mạch đang ngủ mê nhẹ nhàn cong khóe miệng.
Lâm Du biết không có chỉ quan hệ của cô với Hứa Mạch bị công khai, cô cây ngay không sợ chết đứng. Chuyện tai nạn của Hứa Mạch cùng với nàng không có chút nào liên quan, cho dù bị tiết lộ cũng không dính tới Hứa gia, mà là đổ lỗi lòng tự ái của nàng. Biểu hiện như vậy, bất kể là có lòng hay là vô tình, cũng tiêu trừ hoài nghi của Hứa Chấn Thiên mấy phần.
Một số thời điểm, có một số việc, nói quá rõ sẽ không làm người ta tin tưởng. Hứa Chấn Thiên biết rõ Lâm Du nói nhất định là có ước chừng, lại cũng không có cố ý bào chữa. Hơi nghĩ ngợi, nói: “Nếu như con có thể bảo đảm Hứa Mạch không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, ông sẽ không nhúng tay quyết định của con.”
“Dám hỏi Hứa gia gia nói 'Không bị ảnh hưởng' là như thế nào? Hứa Mạch vốn là ở tại Hứa gia, bên ngoài coi như truyền nói bóng nói gió, đối với hắn cũng không có nửa điểm tổn thương, không phải sao?” Không lập tức cảm tạ, cũng không có lúc này buông lỏng, Lâm Du cẩn thận xác nhận nói.
“Con cảm thấy là cái gì, chính là cái đó. Ông sẽ không tay nắm tay dạy con nên làm gì, chắc hẳn con cũng sẽ không vui khi bị ông sắp xếp. Cho nên, con nên có chừng có mực, vừa phải hay không vừa phải, thì nhìn con đối với Hứa Mạch cũng có vài phần thật lòng rồi.” Bỏ lại mấy câu như vậy lập lờ nói, Hứa Chấn Thiên chậm rãi rời khỏi căn phòng của Lâm Du.
Đưa mắt nhìn Hứa Chấn Thiên đi xa, Lâm Du ngồi trên mép giường Hứa Mạch, thật lâu không nói tiếng nào. Cô đối với Hứa Mạch đích thực có lòng sao? Cô sẽ để cho Hứa gia thấy.
Năng suất Phong Tĩnh rất nhanh, ban đêm hôm ấy Lâm Du nhận được nội dung chuyên mục . Phong Tĩnh nói, xin Lâm Du tùy ý sàng lọc, cũng có thể tận tình tăng thêm. Chỉ muốn đề tài này lưu lại, cho Lâm Du tự do làm.
Mà Lâm Du, nhiều lần chắc chắn trong nội dung không có liên quan đến Hứa Mạch, cả đêm đọc bản thảo cho Hứa Mạch nghe.
Nửa đêm thức dậy xuống lầu uống nước, trong lúc vô tình đi ngang qua căn phòng của Hứa Mạch, Hứa Hoán phát hiện bên trong căn phòng chẳng những đèn sáng, còn nghe được Lâm Du bên trong tiến cao giọng tự khen ngợi mình, thiếu chút nữa không kiềm tức giận giậm chân tức giận mắng: Lâm Du, hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới phòng anh họ làm càn cái gì chứ ? Không phải điên rồi? Còn ngại Lâm gia gieo họa anh họ hắn, tổn hại không đủ?