Editor: Phan Dĩnh Lâm
Không nói đến thái độ của Hứa Mạch, chỉ dựa vào thái độ của Hứa Chấn Thiên
thôi thì Lý Mộng đã không vượt qua được cửa ải này rồi!
Hứa Hoán
thì hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lý gia, cậu cảm thán: “Ông nội,
con vẫn còn nhỏ mà, không vội không vội. Với lại mọi mặt chị dâu đều tốt hết, con đi đâu tìm được cô vợ như chị dâu đây?”
”Không tìm được là bởi vì con không có bản lĩnh.” Hứa Chấn Thiên hừ lạnh, sau đó ông
lại nói tiếp: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là khó tìm được cô
gái thứ hai giống Tiểu Du.”
”Chính xác!” Hứa Hoán bĩu môi, nhân cơ hội kháng nghị: “Vậy nên nội không được làm khó con đó nha!”
Hứa Chấn Thiên cùng Hứa Hoán ông một câu, cháu một câu, người bên cạnh dù
muốn nói cũng chen miệng vào không lọt. Hai vợ chồng Lâm Du đã thành
thói quen, không có ý định mở miệng.
Ông nội Lý bị Hứa gia làm lơ nên rất khó chịu. Nói thế nào ông với Hứa Chấn Thiên cũng cùng vai vế,
thế mà bị xem là không khí ngồi ở một bên là sao? Dù cho bọn họ đuối lý
đi chăng nữa thì nhà họ Hứa cũng không nên quá đáng thế chứ!
”Thì ra vị này chính là Lâm Du.” Ông nội Lý mất hứng mở miệng.
Lâm Du đứng lên, cúi người chào ông nội Lý.
”Hình như cô Lâm đây không thích nói chuyện với ông già này thì phải!” Mặc dù Lâm Du lễ nghi chu toàn nhưng ông nội Lý vẫn thích “nhặt xương trong
trứng”.
”Tiểu Du hơi sợ người lạ.” Hứa Mạch lên tiếng bảo vệ Lâm Du.
Trong lòng ông nội Lý đã tức giận sẵn, giờ phút này lại bị Hứa Mạch chống
đối, nên giận càng thêm giận. Nhưng nơi này là Hứa gia, không phải địa
bàn của ông, dù có mất hứng cũng phải nén giận. Lần này bọn họ đến là để xin lỗi, phải nhịn!
Đáng lẽ ra khi thấy Hứa Mạch hành động như
vậy, ông nội Hứa phải khiển trách đôi câu. Dù chỉ là lời nói không thật
lòng cũng phải làm cho Lý gia coi chứ. Nào ngờ ông chỉ xem như không có
gì, tựa như ngầm cho điều Hứa Mạch làm là đúng vậy.
Sau khi Hứa Mạch lên tiếng bảo vệ xong, Lâm Du lại đứng lên, cúi đầu một lần nữa: “Xin lỗi, là do con quá sợ người lạ!”
”Phốc xuy...” Hứa Hoán không phải cố ý. Chẳng qua là do cậu không ngờ chị dâu lại có khiếu hài hước trong người. Ai biết một người lạnh lùng như chị
dâu mà có thể nói ra một câu như thế chứ. Đúng là làm cậu mở rộng tầm
mắt!
Hứa Hoán không cười còn đỡ, thấy cậu cười ông nội Lý nhận
định rằng Hứa gia cố ý làm nhục bọn họ, sắc mặt trầm xuống: “Anh Hứa có ý gì? Hình như anh không muốn tha thứ lỗi lầm cho Tiểu Mộng, định trở mặt thành thù với nhà họ Lý chúng tôi sao?”
”Tha thứ? Nói xin lỗi mà không có một chút thành ý, bảo chúng tôi tha thứ là nghĩa lý gì?” Loại
thời điểm này Hứa Hoán mở miệng là thích hợp nhất. Cậu nổi hết da gà, ả
ta bây lớn đó mà dám nói rằng “còn nhỏ không hiểu chuyện”. Xì, cậu còn
nhỏ hơi ả ta tới mấy tuổi lận đấy!
”Ông nội của tôi đã cố ý đến thành phố D nói xin lỗi rồi, vậy mà còn chưa đủ thành ý sao?” Lý Mộng không nhịn được trả lời lại.
”Cũng chỉ có mấy tấm vé máy bay thôi mà bày đặt kể lể. Chắc cô muốn nhà họ
Hứa chúng tôi thanh toán luôn vé máy bay để tỏ rõ thành ý “tha thứ” chứ
gì!” Hứa Hoán không nhường nửa bước.
”Cậu...” Giọng Hứa Hoán đầy châm chọc, Lý Mộng tức giận đỏ mặt.
”Đủ rồi!” Thấy Lý Mộng dễ dàng bị Hứa Hoán chế trụ, ông nội Lý mắng: “Tiểu Mộng im miệng, bớt tranh cãi một chút đi.”
”Ông nội!” Ả dậm chân, không cam lòng chỉ vào Hứa Hoán: “Nhưng...”
”Cậu Hứa như thế nào tự có Hứa gia dạy dỗ, không phiền tới con.” Ông nội Lý châm chọc.
”Hứa Hoán tự nhiên do Hứa gia tôi dạy dỗ, ngược lại là cô Lý đây, nếu nhà họ Lý không dạy dỗ được thì cũng đừng để cô ta ra đường làm mất mặt, nhốt ở nhà mới là thượng sách.” Không phải chỉ có ông nội Lý mới biết châm
chọc, Hứa Chấn Thiên ông cũng không phải dạng vừa đâu!
”Hứa Chấn Thiên!” Ông nội Lý vỗ bàn đứng dậy: “Ông đừng có quá đáng!”
Hứa Chấn Thiên ngồi không nhúc nhích, nhìn thẳng vào mặt ông nội Lý: “Nếu
biết lý thuộc về nhà họ Hứa thì ông nên thu liễm lại. Đùng làm bộ dáng
từ trên cao nhìn xuống như thế, nhà họ Hứa tôi không dám tiếp những
người như vậy!”
Ông nội Lý ghẹn họng, thiếu chút nữa thì bệnh tim tái phát. Vung tay lên mang theo đám người nhà họ Lý đứng dậy rời đi.
Quan hệ hai nhà hoàn toàn tan vỡ nhưng Hứa Chấn Thiên cũng không quan tâm
nhiều. Hứa Hoán còn không nhẹ không nặng bồi thêm một câu: “Rốt cuộc bọn họ tới làm gì vậy?”
”Làm sao anh biết!” Hứa Mạch nhún vai. Vốn
là Lý gia đến để nhận lỗi, nhưng với tính khí của ông nội Lý, sợ rằng
việc cúi đầu xin lỗi đối với ông ta còn khó hơn lên trời. Thế nên đến
cuối cùng mới đi đến tình trạng này!
”Không cần phải để ý đến bọn họ.” So sánh với nhau, thái độ của Hứa Chấn Thiên đối với chuyện này
lạnh lùng hơn nhiều. Ông quay đầu nhìn về phía Lâm Du: “Tiểu Du có đói
bụng không? Để ông bảo phòng bếp lập tức dọn cơm?”
”Dạ.” Giờ cũng đã qua giờ ăn rồi, cô thật sự rất đói nên không do dự đồng ý.
Hứa Chấn Thiên gọi quản gia lại, ông còn cố ý dặn dò mấy món ăn mà cô thích ăn nhất. Hứa Hoán nhìn Lâm Du, xong lại nhìn Hứa Mạch, cậy làm vẻ mặt
bất đắc dĩ. Được rồi, hiện nay chị dâu là bảo bối của nhà họ, ông nội
yêu mến chị dâu hơn cậu và anh họ cũng là đương nhiên!
Lòng Hứa Mạch vui như mở hội. Thấy gia đình mình yêu mến vợ mình đến vậy, chịu thiệt thòi bị ra rìa một chút thì có sao đâu!
Về nhà họ Lý, ông chỉ bảo hai vợ chồng Hứa Mạch rằng muốn làm gì thì làm, đừng cố kị điều gì cả vì tất cả đã có ông chống lưng.
Biết được lập trường của ông nội Hứa, Lâm Du kinh ngạc nhìn về phía Hứa
Mạch. Cô cho là Hứa Chấn Thiên sẽ càng vừa lòng gia thế của Lý Mộng hơn
cô chứ!
”Ông nội không thích người dối trá.” Hứa Mạch giữ giọng bình thường giải thích cho Lâm Du nghe.
”Không sai! Cả ngày làm bộ dạng như con gái nhà lành nhu thuận, thật sự lại
không phải thế. Trước đây cô ta còn trăm phương ngàn kế đến gần em, em
tùy ý cho cô ta sắc mặt khó coi thì cô ta liền hiện nguyên hình.” Vào
lúc ả còn chưa biết gì thì Hứa Hoán đã đề vạch trần bộ mặt thật của ả
cho cả nhà biết hết. Vậy nên, trước đây khi ả dây dưa không đứt với anh
họ, người khác ai cũng nhận định hai người họ là một đôi, còn riêng nhà
họ Lý thì không.
Ấn tượng về ả trong lòng Hứa Chấn Thiên cũng
không được tốt lắm. Bất kể là ngây thơ, ngoan ngoãn hay là lạnh lùng,
bốc đồng, chỉ cần thể hiện rõ tính tình thật của mình thì ông đều tiếp
nhận. Còn nếu cứ thích giả vờ giả vịt trước mặt ông thì ông không dám
xem trọng.
Nghe Hứa Mạch và Hứa Hoán giải thích, trong lòng cô đã hiểu rõ. Không nói nhiều nữa, cô chăm chú uống trà.
Thời gian tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều, ông càng hài lòng về cô cháu
dâu này. Vốn ông còn lo lắng vì chuyện của Lý Mộng mà Lâm Du sẽ giận dỗi với Hứa Mạch, giờ thấy cô vẫn bình thường ngồi nơi này uống trà, ông
tán thưởng trong lòng.
Cô gái không có lòng kiên nhẫn rất dễ bị
mất điểm trong lòng trưởng bối. Mà biểu hiện của cô trong mắt ông đó
chính là trầm ổn. Nhà họ Hứa đúng là có phúc mới có được người con dâu,
người cháu dâu như Lâm Du.
Lâm Du không hề biết rằng, trong lúc
vô tình thì cô đã ghi được điểm trong lòng ông nội chồng. Cô lẳng lặng
ngồi uống trà, nghe hai anh em Hứa Mạch nối chuyện phiếm. Thật ra cô
không giỏi trong việc tạo bầu không khí sôi động, nhưng cho cô lắng nghe thì có thể.
Hứa Hoán hỏi về chuyện đóng phim của hai người. Dù
nghe chính miệng anh họ thừa nhận thì cậu vẫn không thể tin được rằng
anh họ sẽ nhận lời tham gia.
Không để ý đến Hứa Hoán còn đang
kinh ngạc, Hứa Mạch lấy phần kịch bản mà hắn đã cố ý in ra đưa cho Hứa
Chấn Thiên xem qua. Mặc dù đối với chuyện này ông nội không có nói gì
nhưng Hứa Mạch vẫn cảm thấy hắn phải cho ông xem kịch bản này.
Ông rất ngạc nhiên khi thấy Hứa Mạch đưa cho ông xem trước kịch bản, nhưng trên hết là sự vui mừng và an tâm.
Hứa Hoán cũng tò mò về nội dung kịch bản. Dạo này khi lướt web, cậu thấy vô số fan hâm mộ của Tần Nam nhắc đến việc thần tượng của mình không được
đóng vai nam chính. Cậu bèn hỏi thăm anh họ về vai diễn của Tần Nam.
”Tần Nam sẽ là nam phụ thứ nhất, chính là em trai của nam chính.” Nghe Hứa
Hoán hỏi tới Tần Nam, Hứa Mạch tiết lộ. Khác với kịch bản phim truyền
hình, kịch bản này không có chứa tình tiết các cặp đôi, ngoài tình yêu
của hai nam nữ chính ra thì chính là sự đan xen của tình thân và tình
bạn.
”Sao lại là vai em trai chứ!” Tất nhiên là Hứa Hoán không
tình nguyện rồi. Nếu là vai em trai thì phải do cậu đóng mới đúng, dù gì thì Tần Nam cũng chỉ là em họ thôi mà.
”Quan hệ của hai anh em
không được tốt lắm.” Nhìn biểu tình của Hứa Hoán, hắn biết đứa nhỏ này
lại so đo nữa rồi. Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giải thích. Từ nhỏ hai đứa đó đã không ưa nhau, bây giờ lớn lên quan hệ vẫn không cãi thiện được,
không biết sau này về già thì sẽ ra sao đây?
”Há há, quan hệ không tốt...” Hứa Hoán lập tức cười hả hê. Không nói hai lời, cậu hết sức ủng hộ bộ phim này bấm máy.
”Nhân vật của Tiểu Du rất tốt.” Điểm chú ý của Hứa Chấn Thiên khác hoàn toàn
so với Hứa Hoán, ông chăm chú xem hình tượng nhân vật của Lâm Du. Vai
diễn này rất có đất phát triển, cũng rất xuất sắc. Hứa Mạch cũng cực kì
vừa lòng với kịch bản này, hệt như đạo diễn nói lúc trước, ông vì Lâm Du mà làm ra nó.
”Không tệ! Tiểu Du diễn thật tốt nhé! Tới lúc công chiếu ông sẽ ra rạp ủng hộ hai con.” Từ trước đến giờ ông chưa từng đến rạp chiếu phim, nhưng hiện tại ông lại nói thế chứng tỏ ông hết sức hài lòng với bộ phim này.
Trước sự công nhận của Hứa Chấn Thiên, cô nghiêm túc trả lời: “Dạ con hiểu rồi. Con cám ơn ông nội.”
”À, chuyện về quỹ An Yến, nội cũng muốn góp chút lòng.” Thật sự mà nói,
điều Hứa Chấn Thiên hài lòng nhất Lâm Du chính là chuyện cô lập quỹ An
Yến. Lâm An Yến có một đứa cháu gái tốt, đây là điều không thể nghi ngờ.
”Cái này thì không cần đâu nội. Mỗi lần quyên tiền ảnh đều dùng danh nghĩa
của nội hết đó.” Bí mật của Hứa Mạch đã bị Lâm Du vạch trần.
”Thật sao?” Hứa Chấn Thiên bật cười vui vẻ. Thì ra không chỉ riêng Lâm An Yến có một đứa cháu gái hiếu thảo, mà Hứa Chấn Thiên ông cũng có một đứa
cháu trai hiếu thuận nữa.
Hứa Hoán bước đến bên cạnh Hứa Mạch, nhỏ giọng ủy khuất nói: “Em làm gì cũng bị nội chê hết đó!”
”Chỉ cần chú có tâm, dù là chuyện nhỏ đi nữa ông nội cũng sẽ cảm nhận được.” Nói đến chuyện quyên tiền này, vẫn là do Lâm Du nhắc nhở Hứa Mạch. Giờ
phút này thấy mặt mày Hứa Chấn Thiên vui vẻ, hắn đương nhiên phải cảm
kích Lâm Du rồi.
Hứa Hoán suy sụp, yên lặng di chuyển đến vị trí
ghế sa lon hẻo lánh nhất, tận lực cách xa tầ mắt của Hứa Chấn Thiên ra.
Cậu luôn có cảm giác nếu lúc này bị ông nội bắt, nhất định cậu sẽ bị
mắng. Vậy nên cậu ngoan ngoãn tránh đi thì hơn!
Nhờ phúc của Lý
Mộng mà quỹ An Yến hiện tại rất được chú ý. Có ông nội Hứa lên tiếng ủng hộ trước, vậy nên sau bữa cơm ở Hứa gia, cô mang về cho quỹ từ thiện
một con số không nhỏ.
”Không tệ nha, chỉ cần trở về một chuyến là có thể kéo được một khoản tiền khủng.” Tài chính của quỹ An Yến là do
một tay Chu Lăng quản lí. Vậy nên hễ là chuyện về tiền nông quyên góp
thì anh là người đầu tiên biết đến.
”Mọi người đều là người tốt.” Không để ý đến Chu Lăng trêu chọc, Lâm Du nghiêm túc nói ra cảm nhận của mình.
”Đương nhiên là người tốt. Nhưng không phải người tốt nào cũng chịu bỏ tiền
của mình ra làm từ thiện.” Tựa như chính Chu Lăng vậy, anh chưa từng
nghĩ đến sẽ giúp Lâm Du quản lí chuyện này. Anh tự nhận mình không phải
người tốt lành gì, chính anh cũng bất ngờ về việc chính mình đảm trách
quỹ từ thiện.
”Nghe nói hôm nay bị kiểm tra?” Chợt nhớ tới chuyện này, Lâm Du hỏi. Có Chu Lăng ở đây cô đặc biệt yên tâm, chẳng qua cô
chỉ thuận miệng quan tâm một chút thôi.
”Ừm. Chắc có người sau
lưng chỉ đạo, họ điều tra rất kĩ càng, dường như muốn tìm cho bằng được
chỗ sơ hở vậy.” Hạng mục trong tay anh chỉ có hai khả năng, một là không tra ra được vấn đề gì, còn hai là tuyệt đối không để cho bất luận kẻ
nào tra ra vấn đề. Huống chi quỹ An Yến là quỹ từ thiện, anh càng không
dám xem thường.
”Nằm trong dự liệu.” Nếu Chu Lăng đã phát giác, Hứa Mạch cũng không giấu giếm: “Nhà họ Lý không thoát khỏi liên can.”
”Chuyện này tôi cũng từng nghe nói. Hình như chỉ còn cô ta còn ở lại thành phố
D, những người còn lại thì nhanh chóng rời đi.” Chu Lăng nói xong liền ý vị sâu xa liếc nhìn Lâm Du: “Cô cũng nên cẩn thận đề phòng đấy!” Anh
nhắc nhở Lâm Du ngay trước mặt Hứa Mạch, thể hiện rõ lập trường của mình chính là đứng về phía Lâm Du.
Hứa Mạch mở miệng: “Lý Mộng thì
không là vấn đề, ngược lại tôi cảm thấy đối tượng nên lo lắng chính là
Chu Tuyền. Dạo gần đây cậu ta dường như rất thân với Lý Mộng.”
Đột nhiên nghe được tên Chu Tuyền, Chu Lăng sửng sốt: “Tôi còn tưởng rằng nó bận bịu “kim ốc tàng Kiều”(*), không ngờ rằng nó lại ra ngoài thay đổi mục tiêu.”
(*) Kim ốc tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp): điển tích có xuất xứ từ giai thoại chuyện tình giữa Hiếu Vũ Trần hoàng hậu (Trần A Kiều) và Hán Vũ
Đế. Để biết thêm chi tiết, mời các nàng hỏi thăm bác Google!
”Chắc cậu ta định liên thủ để trả thù chúng ta. Vào lúc này mà cậu ta vẫn
không bỏ rơi Lâm Nhất Thiến thì có thể nói cậu ta đã dụng tình quá sâu
rồi.” Lúc đầu khi đối phó với Lâm Nhất Thiến, Hứa Mạch đã không hạ thủ
thẳng tay, hắn chỉ để cho cô ta tự đi xuống vực thẳm thôi.
Về
phần ân oán giữa Lâm Nhất Thiến với Triệu gia, Hứa Mạch càng không nhúng tay vào. Đối với kết cục bi thảm của cô ta hắn cũng không có chút đồng
tình nào, bởi lẽ cô ta đáng bị như vậy.
Hứa Mạch không nghĩ là
Chu Tuyền sẽ cưu mang Lâm Nhất Thiến. Trước đó, Hứa Mạch vẫn cho là
người Chu Tuyền thích là Lâm Du chứ không phải Lâm Nhất Thiến.
Chuyện tình cảm của Chu Tuyền, Chu Lăng không quan tâm. Nhưng không có nghĩa
là cái gì anh cũng không làm. Gần đây mẹ của Chu Tuyền đã bắt đầu dời
hành lý sang nhà họ Chu. Thật không biết sau khi bà ta biết con trai
cưng của mình bận bịu bắt cá hai tay thì bà ta sẽ chọn người nào làm con dâu đây?