Edit: susublue
“Về chuyện này, chị không có quyền lên tiếng.” Lâm Du vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa, “Hỏi cậu ta thì sẽ thích hợp hơn.”
“Ai?” Triệu Tuyết Nhi kinh ngạc nghiêng đầu qua, vừa vặn nhìn thấy Cố Nhiên đẩy cửa vào. Trong phút chốc, Triệu Tuyết Nhi đỏ bừng mặt lên, lắp ba lắp bắp gọi, “Cố... Cố...”
“Mặc dù không muốn cản trở hai người nói chuyện, nhưng tôi thấy hai người nên đến một chỗ khác để nói sẽ thích hợp hơn. Đẩy Triệu Tuyết Nhi tới trước mặt Cố Nhiên, Lâm Du thuận tay nhận lấy văn kiện Cố Nhiên đưa tới, “Trở về phòng làm việc của cậu rồi nói. Nhớ, đừng có ức hiếp Tuyết Nhi.”
“Cám ơn.” Chân thành nói cám ơn với Lâm Du xong, Cố Nhiên ngang ngược nắm tay Triệu Tuyết Nhi trở về phòng làm việc của mình.
Trước đó, Cố Nhiên vẫn luôn lễ độ đối xử với Triệu Tuyết Nhi, chưa bao giờ táy máy tay chân. Mà hôm nay đột nhiên lại dùng sức, động tác cũng rất dứt khoát.
Nhìn Cố Nhiên kéo Triệu Tuyết Nhi vào phòng làm việc, Lâm Du hơi nhếch khóe miệng, cũng không hề lo lắng. Cô tin là Cố Nhiên biết nên làm thế nào để trấn an Triệu Tuyết Nhi. Dù Triệu Tuyết Nhi đồng ý với Cố Nhiên vào lúc nào thì đều hai người đều cần ngồi xuống mở rộng cửa lòng ra để từ từ nói chuyện với nhau.
Gần đây Hứa Mạch bận rộn nhiều việc. So với lúc trước chỉ hỗ trợ Lâm Du chuyện của giải trí Thần Thiên và Bác Dương thì bây giờ trên bàn làm việc của anh hồ sơ chất đống như núi, rất nhiều văn kiện chờ anh xử lý.
Dưới tình huống như vậy, dù là không phải làm thêm giờ nhưng Hứa Mạch vẫn phải phá lệ ở lại phòng làm việc. Cũng vì vậy mà không thể đi đón Lâm Du tan tầm như mọi khi được.
Vốn dĩ Hứa Mạch không tới đón thì cũng không hề ảnh hưởng quá lớn đến Lâm Du. Cố Nhiên và Chu Lăng cũng có thể thuận đường đưa Lâm Du về nhà. Huống chi giải trí Thần Thiên đã sớm chuẩn bị xe riêng cho Lâm Du, cô có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Nhưng mà sau khi tan việc, đứng ở ngoài cao ốc của giải trí Thần Thiên, không còn nhìn thấy bóng dáng Hứa Mạch nữa, Lâm Du đột nhiên cảm thấy hơi trống vắng. Bởi vì không quen nên trong lòng lại nảy sinh ra một suy nghĩ, đó là tự bán mình cho Hứa thị.
So với Lý Mộng, quá trình Lâm Du tiến vào Hứa thị quả thật đơn giản hơn rất nhiều. Mặc dù Lâm Du không thường xuyên xuất hiện ở Hứa thị, nhưng trên dưới Hứa thị đều biết Lâm Du. Hơn nữa, không ít người xấu hổ ngượng ngùng chạy tới xin chữ ký của Lâm Du.
Chữ ký... Lâm Du chưa từng trải nghiệm qua chuyện này trước đây. Nhờ phúc của Chu Lăng mà sau khi trở về thành phố D, dù Lâm Du đi đâu cũng bị nhận ra.
Nhưng đối với việc luôn bị quan sát soi mói, Lâm Du đã sớm quen rồi, cô không hề thấy bất tiện, mà vẫn ung dung tự tại giống như đang đi dạo trong công viên vậy.
Cũng bởi như thế, Hứa Mạch cũng không còn nghi ngờ dám sát nhất cử nhất động của Chu Lăng nữa mà lại âm thầm ghi nhớ món nợ này.
Lúc này gặp phải đoàn người hâm mộ ở Chu thị, toàn bộ quá trình Lâm Du đều rất bình tĩnh, không hề bị hù dọa, cũng không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Nghiêm túc ký tên xong, Lâm Du được mọi người nhiệt tình đưa đến cửa thang máy, dienxdafnllequysdoon giúp cô ấn số lên lầu của Hứa Mạch, sau đó mọi thứ mới yên tĩnh lại.
Trên lầu cao nhất, văn phòng của Hứa Mạch ngay ngoài, Lâm Du mới đi ra đã gặp được thư ký ngồi bên ngoài.
“Đại Thiếu phu nhân mời qua bên này.” Thư ký đã nhận được tin tức trước nhưng không những không cầm giấy bút xin chữ ký của Lâm Du mà còn nhiệt tình xếp hàng hoan nghênh, một mực cung kính, cho dù là Hứa Chấn Thiên cũng rất ít khi được đối xử như vậy.
Lâm Du gật đầu một cái, tự ý đi về phía văn phòng Hứa Mạch.
Hứa Mạch là người duy nhất không biết gì. Một lòng nghĩ mau chóng xử lý xong công việc để về nhà, thậm chí anh còn không thèm để ý đến tiếng ồn ào ngoài cửa. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cho là thứ ký nên anh cũng không ngẩng đầu lên mà mở miệng nói một chữ “Vào“.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Du tới văn phòng của Hứa Mạch nên cũng đã quen đường. Thấy Hứa Mạch bận bịu, cũng không gấp gáp thúc giục, tự ý đi tới sofa ngồi xuống, tiện tay mở một quyển tạp chí ra xem.
Cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên Hứa Mạch chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Lâm Du ngồi trên ghế sa lon thì thật sự bị sợ hết hồn: “Tiểu Du, sao em lại đến đây?”
“Tới xem một chút.” Chỉ hộp cơm trên bàn trà, Lâm Du trả lời, “Mang cơm tối cho anh, không biết anh có muốn ăn không.”
“Vừa đúng lúc đói bụng.” Lâm Du đến quả thực không nằm trong dự liệu của Hứa Mạch. Sau khi hết kinh ngạc thì cảm thấy thỏa mãn và mừng rỡ hơn. Lúc này anh để văn kiện xuống, đi tới chỗ cô, “Sao tan việc lại không về nhà nghỉ ngơi? Không mệt sao?”
“Không sao.” Lâm Du lắc đầu một cái, bỏ cuốn tạp chí xuống, mở hộp cơm ra, “Muốn đợi anh về nhà chung.”
Lâm Du chỉ trả lời theo quán tính, không hềcó bất cứ hàm ý gì, ngay cả chính cô cũng không để ý.
Nhưng mà câu nói vô tình này lọt vào tai Hứa Mạch lại rất êm ái. Biết Lâm Du không có ý gì khác nên Hứa Mạch mới cố gắng bình tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Du, nhưng vẫn không nhịn nổi mà cười tươi.
“Nhắc tới mới nhớ, hình như hôm nay nhân viên Hứa thị quá nhiệt tình.” Chỉ ra ngoài cửa, Lâm Du thấp giọng, “Em được họ xếp thành hai hàng chào đón.”
Xếp thành hai hàng chào đón? Tâm trạng Hứa Mạch cực kỳ tốt nên đùa giỡn: “Bọn họ nên nói cho anh biết. Nếu biết em muốn tới, anh nhất định sẽ là người đứng đầu hàng.”
“Muốn ký tên sao?” Nghe thôi cũng biết Hứa Mạch đang nói đùa, Lâm Du liếc mắt nói, “Lúc em ở đại sảnh lầu một đã ký cho không ít người.”
“Quả nhiên là đại minh tinh.” Hứa Mạch không thấy lạ cảm thán rồi nói tiếp, “Về nhà nhớ ký cho anh một chữ thật to, anh sẽ cho người đóng khung rồi treo trong phòng.”
“Không phải anh đã có poster của em rồi sao?” Nhớ tới việc Hứa Mạch cầm toàn bộ poster của cô vào phòng thì Lâm Du lại không biết nói gì.
“Không giống nhau. Poster là poster, chữ ký là chữ ký, hai cái anh đều muốn.” Biểu cảm của Hứa Mạch lúc này giống hệt như fan cuồng vậy.
Nhưng mà Hứa Mạch vẫn không dám nói cho Lâm Du biết, chẳng những anh cầm poster của cô vào phòng mà còn treo tất cả lên tường nữa. Ngay cả trên trần nhà cũng có, mỗi sáng sớm mở mắt ra là đều nhìn thấy, buổi tối trước khi ngủ cũng phải liếc mắt nhìn lên mới có thể ngủ được. Từ ngày Chu Lăng đưa poster đến nhà thì anh đã quen như vậy rồi, Hứa Mạch quyết định suốt đời cũng không muốn bỏ thói quen này.
“Vậy anh cũng phải ký tên cho em.” Kêu Hứa Mạch ký tên dĩ nhiên có thể. Đối với Lâm Du mà nói, chữ ký của Hứa Mạc còn đáng giá hơn của cô, “Nói không chừng sau này có một ngày em nghèo đói thì có thể cầm chữ ký của anh đi bán lấy tiền.”
“Em chắc chắn cái em cầm không phải chữ ký của em mà là của anh chứ?” Buồn cười nhìn vẻ mặt trượng nghĩa của Lâm Du, Hứa Mạch lắc đầu một cái, “Anh không hề nổi tiếng như em, chữ ký không đáng giá.”
“Chữ ký của em thì không đổi được tiền từ anh nhưng nếu là chữ ký của anh thì anh nên tình nguyện móc tiền ra.” Cho tới bây giờ Lâm Du chưa từng nghĩ cầm chữ ký của Hứa Mạch bán cho người khác, mà lại là cầm đến chỗ anh để đổi tiền.
“Vậy em đã sai rồi. Ở chỗ này thì chỉ có chữ ký của em mới đáng tiền. Nếu như em cầm chữ ký của anh đến đây thì nhất định anh sẽ không thèm liếc nhìn.” Hiểu rõ ý của Lâm Du, Hứa Mạch liền nghiêm mặt lại.
“Anh chắc không? Vậy sau này em phải siêng năng luyện ký tên. Ký đẹp một chút mới có thể đổi được nhiều tiền?” Giống như là rất hăng hái, Lâm Du nhìn Hứa Mạch không chớp mắt.
“Không cần. Ký xấu cũng đáng tiền.” Thật sự là một đề tài rất buồn chán, nhưng khi Hứa Mạch nói với Lâm Du lại cảm thấy rất hứng thú, càng nói càng trôi chảy.
Nghe đến đó thì Lâm Du cũng hài lòng. Gật đầu một cái, không nói thêm nữa, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Trong mắt Hứa Mạch có chút cưng chiều, cũng không nhắc lại chuyện trước kia nữa, ăn cơm với Tiểu Du xong rồi lại nói.
Cơm nước xong, Hứa Mạch có ý muốn Lâm Du về nhà trước, không cần chờ ở phòng làm việc. Nhưng mà Lâm Du không có ý định rời đi, chỉ vào phòng nghỉ bên cạnh, hàm ý cực kỳ rõ ràng.
“Vậy nếu em mệt thì tự vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát đi, không nên miễn cưỡng chính mình.” Không yên lòng dặn dò xong, Hứa Mạch không dám lo lắng nữa, tăng tốc nhanh hơn để hoàn thành công việc.
Không thể không nói, có Lâm Du ở bên cạnh, chẳng những không ảnh hưởng đến công việc mà ngược lại hiệu suất lại tăng cao hơn. Cuối cùng cũng xử lý xong hồ sơ của ngày hôm nay, Hứa Mạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, Hứa Mạch đứng lên đi về phía Lâm Du đang dựa vào ghế sa lon để ngủ.
Lâm Du mới ngủ được năm phút. Hứa Mạch vừa làm việc vừa để ý nên biết rất rõ. Nếu không phải anh phải giải quyết cho xong hồ sơ trong tay thì nhất định anh sẽ bế Lâm Du vào phòng nghỉ ngơi.
Bây giờ phải về nhà, Hứa Mạch cũng không đánh thức Lâm Du, mà trực tiếp ôm cô như công chúa ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký ngoài cửa nghe thấy tiếng động, cho là anh có gì muốn dặn dò liền vội vàng đứng lên. Ai ngờ vừa quay đầu liền thấy Hứa đại thiếu ôm Đại Thiếu phu nhân nên rụt cổ theo bản năng rồi ngậm chặt miệng.
“Tan việc.” Giọng Hứa Mạch rất nhỏ, sợ làm ồn đến Lâm Du trong ngực.
Thư ký gật đầu một cái, nhẹ nhàng chạy chậm đến thang máy bên cạnh, ấn thang xuống lầu cho Hứa Mạch.
“Cám ơn.” Hứa Mạch gật đầu một cái, giọng nói vẫn nhẹ như cũ, nhưng thư ký lại chưa từng nghe giọng ôn hòa như vậy.
Ngày hôm nay, những nhân viên của Hứa thị còn ở lại làm thêm giờ, cộng cả nhân viên an ninh bảo vệ cũng tận mắt nhìn thấy Hứa đại thiếu ôm người đẹp đi ra trước mắt mọi người. Sắc mặt dịu dàng ôm Đại Thiếu phu nhân tan việc về nhà, thật là tốt đẹp đến mức khó tin. Không cần chờ đến sáng hôm sau, mọi chuyện đã được lan truyền ra khắp cao ốc Hứa thị.
May là bây giờ danh tiếng Lâm Du rất lớn, lúc đầu cô đã là phu nhân của Hứa Mạch. Đây là sự thật quần chúng đều biết, cũng không nghi ngờ gì cả. Cho nên dù Hứa Mạch có hành động thân mật với Lâm Du bị phát hiện thì cũng chỉ nhận được lời ca ngợi mà thôi, không hề có câu nào mang tính công kích.
Nhưng mà những lời ca ngợi này rơi vào mắt Lý Mộng lại không dễ chịu như vậy. Cô không tin tình yêu giữa Hứa Mạch và Lâm Du lại đẹp trắng trợn như thế, rõ ràng là cố ý làm cho cô xem.
Hung hăng xé nát tờ báo trong tay, Lý Mộng không chút nghĩ ngợi đã định đến Hứa thị tìm Hứa Mạch.
“Chờ một chút.” Khoảng thời gian này Lý Mộng ở Nhà họ Chu, Chu Tuyền ít khi ngăn cô lại. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh có lời muốn nói với Lý Mộng.
“Chuyện gì?” Đối với Chu Tuyền, thái độ lúc này của Lý Mộng đã được nói là thân thiện rồi. Tới Nhà họ Chu lâu như vậy, cô có ngu cũng có thể nhận ra nếu như Chu Tuyền không phối hợp thì cô không thể nào kéo dài hôn sự đến bây giờ. Cho nên nếu như Chu Tuyền đã mở miệng thì cô cũng tình nguyện ngồi nghe.
“Chuyện đám hỏi cô định làm thế nào? Nếu như không có ý gì thì theo ý cha tôi cô có thể trở về Nhà họ Lý.” Chu Tuyền đi thẳng vào vấn đề, không hề hỏi vòng vo.
“Trở về Nhà họ Lý? Không được.” Ít nhất bây giờ còn chưa được. Ông nội chết, cô không dám về gặp họ. Chờ đến khi chuyện của cô và Hứa Mạch được quyết định thì cô sẽ dẫn Hứa Mạch về nhà nhận sai. Cho nên mặc dù điện thoại sắp bị gọi đến phát nổ thì Lý Mộng đành phải tắt máy, cho tới hôm nay đều không hề mở lại.
“Vậy bước kế tiếp cô có tính toán gì? Cô nên biết, cha tôi rất bất mãn với chuyện lúc trước cô nói muốn gả cho anh hai tôi. Nếu như tiếp tục như vậy thì nhất định không được.” Sống với Lý Mộng lâu như vậy, Chu Tuyền cũng đã tìm ra cách đối phó với Lý Mộng. Thẳng thắn nói chuyện với Lý Mộng thì nhất định không thể. Như vậy chỉ còn cách buộc Lý Mộng tự suy nghĩ theo hướng đó.
“Có ý gì? Chẳng lẽ mấy người thật sự muốn tôi gả cho Chu Lăng? Tôi chỉ đùa thôi. Ta không muốn gả cho Chu Lăng, thật đó! Anh biết người tôi yêu chỉ có Hứa Mạch, chỉ thích một mình anh ấy.” Đột nhiên nghe Chu Tuyền nói đến Chu Lăng, Lý Mộng không khỏi nóng nảy. Nhà họ Chu tính thừa dịp lôi chuyện cũ ra nói với cô sao?
“Đương nhiên tôi biết. Nhưng cha tôi hiểu lầm, anh hai tôi cũng hiểu lầm. Tôi nghĩ là không cần tôi nói thì cô cũng biết, người nhà của cô cũng hiểu lầm. Nếu không ba mẹ cô sẽ không đi tìm bà nội tôi, còn trịnh trọng nói đến chuyện đổi đối tượng kết thông gia nữa. Nghe nói bà nội tôi rất giận, ba mẹ cô cũng nhịn một bụng lửa giận. Tôi thấy cô nên mau chóng đưa ra lời giải thích, phải nhanh đưa ra quyết định mới được.” Chu Tuyền hiểu cách dùng tình cảm để lay động người khác.
“Quyết định gì? Anh kêu tôi quyết định thế nào? Anh không phải không biết với quan hệ giữa tôi với Hứa Mạch hiện nay, ở giữa còn có Lâm Du, vốn không thể gỡ được. Nếu không phải cô ta giở trò đưa Hứa Mạch xuất ngoại lâu như vậy thì sao tôi lại rơi vào thế bị động như hôm nay? Tôi sắp bị ép điên rồi!” Khi Lâm Du còn chưa trở về nước, Thần Thiên đã đưa tin cổ vũ. Chờ đến khi Lâm Du trở lại thì không thể tránh khỏi việc bị lên báo. Hôm nay Lý Mộng cảm thấy dù là đi tới đâu cũng nghe thấy tên Lâm Du, thật là không thể tha thứ.
“Tin tôi đi, trong lòng tôi cũng không dễ chịu hơn cô là bao đâu. Lâm Du càng tỏa sáng thì lúc nào tôi cũng tự chế giễu vì đã chọn sai người. Còn Nhất Thiến nữa, cô ta tự giam mình trong phòng mấy ngày nay, ngay cả cơm cũng không ăn.” Chu Tuyền khẽ thở dài một cái, mặt đầy vẻ đồng cảm.
“Nhưng nếu tiếp tục như vậy thì không được. Chúng ta cứ đứng ngây ra nhìn Lâm Du sống tốt, một chút hành động cũng không có? Gần đây danh tiếng Lâm Du đã lên rất cao, chờ đến khi phim mới của cô ta và Tần Nam được chiếu thì sợ là sẽ càng khó chống đỡ. Dù sao Tần Nam cũng là ảnh đế, danh tiếng không phải chuyện đùa, một đám fan lớn cổ động cho hắn.” Nói đến phim mới của Tần Nam và Lâm Du, Chu Tuyền lại cảm thấy lo âu không dứt.
“Đương nhiên tôi biết chuyện càng lúc càng hỏng bét, nhưng tôi cố gắng như vậy để làm gì, không phải là để ngăn cản họ lại sao? Chuyện Tần Nam và Lâm Du đóng phim, lúc trước tôi đã truyền tin tức ra ngoài rồi, kết quả thế nào? Cả đám fan ào ào tặng hoa, không hề nói một câu khó nghe. Vì chuyện này, tôi vẫn bị ba mẹ mắng, nói là tay chân làm việc không sạch sẽ gọn gàng, Nhà họ Tần và Nhà họ Hứa đều biết nên đã cho tôi vào danh sách đen cấm vào nhà.” Mỗi lần nói đến chuyện này, Lý Mộng liền tức giận.
Lý Mộng hiể hơn bất cứ ai, nếu không phải vì hành động lúc trước thì cô sẽ không đắc tội với Nhà họ Tần. Bác cô đã nói, ông nội Tần ra lệnh không cho phép cô đến Nhà họ Tần nữa, dù có đến cũng không cho cô vào cửa. Còn về bác và anh họ cũng bị cưỡng ép không cho phép liên lạc với cô, cũng không cho tiếp xúc, dien*daffn;lle3#quysdo0n không cho giúp cô bất cứ chuyện gì.
Còn về Nhà họ Lý thì Lý Mộng không dám liên lạc. Nhà họ Tần cô muốn liên lạc lại không liên lạc được. Rơi vào thế tiến thóai lưỡng nan, cô nào có dễ chịu hơn ai?
“Sở dĩ bọn họ ủng hộ Tần Nam và Lâm Du là bởi vì cô đã dẫn dư luận đi sai hướng rồi.” Chu Tuyền cho là Lý Mộng đã sớm nghĩ tới. Nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ Lý Mộng chưa từng phát hiện mình sai ở chỗ nào. Hay nói đúng hơn là Lý Mộng đã phát hiện nhưng lại không dám tiếp tục làm gì.
“Tôi biết ý của anh.” Lý Mộng được xếp vào vế sau. Im lặng một chút, Lý Mộng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Chu Tuyền, “Những gì anh nói bây giờ tôi đã từng rất muốn làm. Nhưng mà tôi thừa nhận, tôi không dám. Tôi sợ chọc giận Hứa Mạch, cũng sợ liên lụy Nhà họ Lý.”
Quả nhiên là không dám. Sau khi biết được điều này, Chu Tuyền không còn ý muôn khuyến khích nữa mà chuyển vào vấn đề chính: “Vậy cô đừng làm gì nữa, đồng ý mối quan hệ thông gia giữa Nhà họ Lý và Nhà họ Chu đi, ngoan ngoãn gả tới đây là được rồi. Bất kể là anh tôi hay là tôi, cô chọn một người rồi lập tức gả đi.”