Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Anh anh anh ấy! Trong lòng hoảng loạn, kéo chăn che mặt, không động đậy.
Qua một hồi lâu, đầu nhỏ ló từ trong chăn ra, mở to mắt, mặt còn ửng hồng.
Ở trên giường lật qua lật lại, nhịp tim như sấm.
Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ của Trịnh Thâm từ trước đến nay, ngay cả trong mơ, cũng không bỏ qua cho cô.
...
Buổi sáng lúc Miêu Miêu đi ra, Trịnh Thâm đã nấu cơm xong, đầu tiên là ngượng ngùng không dám nhìn anh, một phút sau lại sững sờ đứng yên tại chỗ.
“Anh đụng vào nước?!”
Trịnh Thâm theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, vội lắc đầu: “Không không có, anh rất cẩn thận.”
Miêu Miêu trợn tròn đôi mắt, dõi theo anh: “Anh không thể đụng vào nước đâu đấy! Không được nấu cơm! Để em nấu hoặc chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Trịnh Thâm không để ý cười: “Anh không nỡ để em nấu cơm đâu, ra ngoài bữa ăn sáng lại không dinh dưỡng, em vẫn còn đang điều dưỡng cơ thể mà.”
Miêu Miêu bị cái vẻ dửng dưng kia chọc tức, xông đến, giành lại chén trên tay anh: “Tay không tiện, nếu anh còn nấu cơm tiếp, em sẽ... Em sẽ...”
Dậm chân: “Em sẽ không để ý đến anh!”
Ai dô, dáng vẻ làm nũng này thật sự làm Trịnh Thâm yêu đến thảm luôn, từ sau khi Miêu Tranh qua đời, đâu còn nhìn thấy cô làm nũng nữa? Dáng vẻ tức giận dậm chân thế này, ánh mắt Trịnh Thâm cười thành một đường chỉ.
“Được được được, tay không tiện thì không nấu cơm!”
Miêu Miêu đẩy anh ra, vào nhà bếp nhận lấy ‘công việc’, Trịnh Thâm ngồi một bên cười hì hì nhìn.
...
Miêu Miêu ngồi trong phòng học, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có học sinh chạy qua, xung quanh ồn ào.
Nhìn về phía đôi vợ chồng thầy cô đi qua, thầy xách túi, cô dịu dàng kéo ông...
Mặt đỏ lên, vội vàng xoay đi, cô và Trịnh Thâm...
Đoàn Trạch vừa đến chỉ kịp nhìn thấy Miêu Miêu vội vàng xoay đầu đi, mặt ửng hồng.
Trong lòng vui mừng, cô thấy mình nên đỏ mặt?
Đã nói làm gì có ai không thích mình chứ! Cô nàng mập này giấu kỹ quá nha!
“Khụ... Miêu Miêu à...” Có phải cậu thích tôi không? Nửa câu sau còn chưa nói, Miêu Miêu đã ngẩng đầu.
“Hả?”
Nhìn thẳng vào ánh mắt cô, môi mở ra: “Mượn cục gôm...”
Cô mập này giấu kín thật!
Kỳ thi tháng lần này Miêu Miêu đứng hàng thứ hai, so với Từ Úc An thì thấp hơn hai bậc, ngày thường càng nghiêm túc hơn.
Mỗi ngày Đoàn Trạch đều cào tim gãi phổi nói vài câu, được đáp lại luôn luôn là đỉnh đầu đen như mực, và ‘Ừ à ừ’ qua loa.
Tay cậu viết viết vẽ vẽ trong sách, vô thức chợt vẽ ra một con mèo, mập mạp.
“Đệt!” Mắng một tiếng, nhanh chóng bôi đi.
Đối với tên ngồi cùng bàn ‘bệnh thần kinh’ này, Miêu Miêu vẫn luôn mặc kệ.
Kỳ thi tháng kết thúc, vốn muốn tìm Uông Thư Ngọc đổi lại chỗ ngồi, không may chủ nhiệm khoa vừa thông báo, lớp mười hai không cần đổi chỗ ngồi, không cần quét dọn khu vực công cộng, không cần học thể dục, dồn sức vào học tập.
Nhị Trung đang nóng nảy đuổi theo Nhất Trung.
“Miêu Miêu, cô Uông tìm cậu.”
Miêu Miêu nghiêm túc đứng lên, đi đến phòng làm việc. Liếc nhìn vào cửa, trong nháy mắt đã hiểu, chủ nhiệm lớp chọn, cô Lý.
Lúc ban đầu cô giáo này không chịu liếc nhìn cô một cái.
Cô ấy đã hai lần hạ mình đi tìm Miêu Miêu, lúc này còn tìm đến chỗ Uông Thư Ngọc.
“Miêu Miêu đến rồi.” Cô Lý cười, nhiệt tình thân thiết.
Sắc mặt Uông Thư Ngọc không tốt lắm, nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của Miêu Miêu.
Cô Lý nói: “Miêu Miêu à, không khí ở lớp 22 này thật không thích hợp để học hành, đến lớp của cô đi, mọi người cùng cố gắng.”
Miêu Miêu cúi đầu, thân thể mập mạp nhẹ nhàng lay động: “Em không muốn đến lớp một...”
“Bầu không khí lớp một thật không giống vậy đâu, em đến đó cảm nhận thử, không quen thì trở về là được!” Đi rồi thì sao có thể cho em trở lại chứ.
Miêu Miêu không nói lời nào, qua vài giây, ngẩng đầu: “Em muốn ở trong lớp cô Uông.”
Ngày đó nếu không có lời của cô Uông, cô có thể sẽ không được đi học.
Người làm giáo dục, trước khi học sinh 20 thầy cô có vai trò vô cùng quan trọng. Có thể chỉ vì một người thầy người cô, mà trở nên nhiệt tình thích thú học tập, thành tích ưu tú. Cũng có thể có thể chỉ vì là một người thầy người cô, mà trở nên trầm lặng ít nói, xuống dốc không phanh.
Giáo viên có trách nhiệm, sẽ không buông tay bất kỳ một học sinh nào, sẽ không xem thường, sao lãng bất kỳ một ai.
Ở độ tuổi này, mười mấy tuổi lúc chưa định hình, gặp một người thầy tốt, cuộc sống sẽ đi lên một con đường thênh thang tươi sáng.
Uông Thư Ngọc là một cô giáo tốt, dạy rất giỏi, tựa như Miêu Tranh, đi mấy dặm đường, chỉ để quan tâm một học trò tại sao không đến trường học.
Cô Lý này lại không như thế, cho nên Miêu Miêu không muốn học ở lớp cô ấy.
Uông Thư Ngọc nghe cô nói, lập tức nở nụ cười: “Cô Lý à, Miêu Miêu đồng ý ở lại lớp tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé, lớp các cô học tập áp lực lớn, cô nên quan tâm đến bọn chúng nhiều hơn đi.”
Có lẽ cô Lý cảm thấy hơi mất mặt, đứng thẳng người, lạnh mặt: “Lần trước còn đứng ở nhóm thứ nhất, lần này chỉ ở nhóm thứ hai, tôi phải xem xem lớp 22 có thể thích hợp với em không.”
Mặt Uông Thư Ngọc lập tức biến sắc, muốn nói gì đó, cô Lý đã đạp giày cao gót ra ngoài.
Thở hổn hển hai hơi, nhìn về phía Miêu Miêu nói: “Không sao, không sao cả, đừng để ý đến cô ấy, gần đây có ổn không?”
Miêu Miêu gật đầu: “Rất ổn ạ.”
“Ngồi cuối cùng được không? Nếu không cô thương lượng với chủ nhiệm một chút, đổi chỗ cho em, ông ấy sẽ thông cảm thôi.”
Miêu Miêu lập tức lắc đầu: “Không cần không cần đâu ạ, rất tốt rồi, yên tĩnh.” Chủ nhiệm chắc chắn sẽ không đồng ý, lần trước Trịnh Thâm tố cáo tội của ông ta, bị hiệu trưởng phạt rất ác.
Chủ nhiệm khoa trở thành phó chủ nhiệm, mặc dù không dám lộ liễu đi tìm Miêu Miêu gây phiền toái, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ không phê chuẩn.
Cũng lười để cô Uông phí tâm.
Lại hỏi thăm tình huống của Miêu Miêu, thấy cô gầy quá, vẫn dặn dò cô ăn cơm thật ngon, chú ý dinh dưỡng.
...
Miêu Miêu trở lại ngồi yên tiếp tục học bài, Đoàn Trạch nhăn nhăn nhó nhó, giọng nói hơi chói tai: “Chủ nhiệm lớp muốn cậu đổi chỗ?”
Kinh ngạc gật đầu, sao cậu ấy biết?
“Cậu đồng ý rồi?!” Giọng điệu không thấp, hàng trước quay đầu lại liếc nhìn.
Miêu Miêu hơi cúi đầu.
Đoàn Trạch thấp giọng: “Cuối cùng có đồng ý không?”
Miêu Miêu lắc đầu.
Thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt tâm trạng bỗng rất tốt.
Hết tiết hai, một cậu trai có dáng người gầy lại đi vào cửa sau, Từ Úc An.
Dừng lại trước mặt Miêu Miêu, nói: “Tại sao cậu không chuyển vào lớp một?”
Ánh mắt cậu ta trong suốt, trong mắt có hoài nghi, nghĩ vậy, cho nên hỏi vậy thôi.
Miêu Miêu hé môi, còn chưa kịp nói, Đoàn Trạch đã hừ một tiếng.
“Dĩ nhiên là vì trong lớp 22 của chúng tôi có người cậu ấy thích!”
Từ Úc An chau mày: “Chuyển vào lớp một đi.”
“Cậu nói đi thì phải đi à, cậu...” Đoàn Trạch còn chưa kịp nói, Miêu Miêu đã lắc đầu, Từ Úc An xoay người rời đi.
Đoàn Trạch: “...” Mẹ nó! Xem tôi là không khí à!
...
Buổi chiều giáo viên có một cuộc họp tập thể, vào lúc năm giờ, vừa đúng giờ tan học, Uông Thư Ngọc vội vàng chạy đến.
“Thứ hai sẽ có cuộc họp phụ huynh, tuần này các em thông báo cho người nhà nhé, nói phụ huynh thứ hai mười giờ, đúng giờ đấy.”
Miêu Miêu sửng sốt, họp phụ huynh?