Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Trịnh Thâm nhìn trúng mảnh đất thành bắc này cũng vì vị trí của nó, hiện nay trung tâm thành phố càng ngày càng chen chúc, sớm muộn gì cũng hướng sự phát triển ra ngoài.
Chẳng qua thời gian phân chia này sớm muộn gì cũng xảy ra, rốt cuộc là năm năm? Mười năm?
Người khác không biết sẽ không chờ đợi, dù thế nào đi nữa anh không chờ nổi, nếu muốn trong thời gian ngắn kiếm ra tiền, sẽ phải đánh cuộc, sẽ phải mạo hiểm.
Diệp Gia Thịnh trở về lập tức thu dọn thành bắc, không yên ổn? Là không yên ổn? Hay chưa phải là tốt?
Trong này cong cong thẳng thẳng, phân tích ra, thành bắc sắp có hành động lớn, anh có thể kiếm bao nhiêu, thì sẽ thấy được anh có thể thành công bấy nhiêu.
Trịnh Thâm vừa mở cửa, vừa suy nghĩ hơi lung tung.
“A, đã về rồi.” Cô gái ở phòng bếp nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười.
Trái tim Trịnh Thâm khẽ run, như một cậu nhóc choai choai, nhảy lên thình thịch.
“Ai da! Đứng đó làm gì, cơm chín rồi, mau đến giúp một tay!”
Trịnh Thâm đi tới, tùy ý ném quần áo cầm trên tay lên ghế sa lon, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, vẻ mặt không có biểu cảm gì, ngược lại trong đôi mắt, nóng bỏng hừng hực như lửa cháy.
Đi tới sau lưng Miêu Miêu, cô vừa đặt rau vào trong mâm, đã bị người ôm lấy từ phía sau.
Một đôi tay như sắt thép, siết thật chặt, giữ lấy cô, nhẹ nhàng vòng qua, cô lập tức rút vào trong vòm ngực nóng rực, trước mặt tối sầm, hôn tới.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần, đầu lưỡi đã cạy môi cô ra, cánh tay dùng sức, áp thật chặt vào lòng.
Có lẽ chiều cao không đủ, nhấc cô một chút, tựa lên bếp.
Đầu óc Miêu Miêu trống rỗng, xụi lơ, mặc anh muốn làm gì thì làm...
...
Lúc hai người hơi buông ra, Trịnh Thâm thở hổn hển, dính sát vào.
Miêu Miêu cũng thở dốc, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, đẩy cái tay anh đang đưa vào trong áo mình ra.
Đỏ mặt, cố giả vờ bình tĩnh nói: “Ăn cơm, nguội rồi.”
“Chụt!” Trịnh Thâm hôn trộm vào gò má cô, hi hi ha ha bưng mâm, vẻ mặt đường làm quan rộng mở.
Miêu Miêu chỉ có thể hung hăng trừng anh.
Trịnh Thâm ngồi trên ghế, thấy mặt cô gái nhỏ ửng hồng, đôi mắt, theo bản năng trừng anh, như một chú mèo con đang giương nanh múa vuốt.
Đợi cô đi tới bên cạnh ghế, Trịnh Thâm dùng sức, ôm vào lòng: “Bảo bối ngoan, anh đút em nè.”
“Thả em xuống!”
Trịnh Thâm thở một hơi, khàn giọng: “Đừng lộn xộn.”
Miêu Miêu cứng đờ, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng, cắn răng nghiến lợi: “Trịnh Thâm!!!” Xem em trừng trị anh thế nào!
Thật vất vả cơm nước xong, Miêu Miêu quay đầu, nằm úp sấp ghé vào tai anh thổi hơi: “Anh ơi...”
Hơi thở Trịnh Thâm càng thêm không yên: “Vợ à...”
Miêu Miêu ngẩng đầu, nhìn ánh mắt anh: “Anh, em giúp anh nha?”
Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, hăng hái gật đầu.
Miêu Miêu mỉm cười, đưa tay.
“Lưu manh!”
Tiếng nói vừa dứt, kèm theo một tiếng thét kinh hãi của Trịnh Thâm: “A!”
Miêu Miêu nhảy xuống, chạy.
Gương mặt Trịnh Thâm dữ tợn, cười khổ: “Vợ, em vậy là hủy hạnh phúc của em đấy...”
Cửa mở một khe nhỏ, lộ ra một cái đầu: “Anh, anh héo rồi à?”
“Ầm!”
Để lại Trịnh Thâm cào cửa: “Miêu Miêu! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục! Mở cửa! Hôm nay anh muốn chấn phu cương [1]!”
[1] chấn phu cương: khôi phục quyền lợi của người làm chồng.
Bên trong truyền đến tiếng cười ha ha, Miêu Miêu bụm mặt, rốt cuộc vẫn là cô bé nhỏ, lần này hành động hơi to gan, thẹn thùng không chịu được.
Trịnh Thâm nghe tiếng cười bên trong, cũng không còn cáu, cười lên theo.
Đây là tiểu tâm can mà.
...
Đưa Miêu Miêu tới trường học, Lâm Phóng đã đưa tờ báo đến lầu dưới, cái này dễ tìm, tối hôm qua ông ta trở về lập tức liên hệ, sửa sang lại, mất vài khoản tiền.
Hai người chung tay mang lên lầu, ném trong phòng khách.
“Thâm ca, cái này để làm gì?”
“Đọc!”
“Gì?”
“Đọc từng tờ một, moi ra hết toàn bộ tin tức có liên quan đến thành bắc.”
“Tôi thua! Đây cũng quá nhiều rồi?!”
Trịnh Thâm lườm ông ta một cái, ngồi xuống đất, bắt đầu ‘đọc báo’, Lâm Phóng lắc đầu, cũng ngồi theo anh, lật từng tờ một lên.
Hai người ngồi một cái, đã đến năm giờ chiều.
“Được rồi, ông trở về đi, tôi đi đón vợ.”
Lâm Phóng nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, hôm nay nhìn thấy báo là đầu ông ta muốn nở hoa, choáng váng hoa mắt.
Tuy nhiên thu hoạch cũng rất lớn, trước mắt xem ra, hơn phân nửa là thành bắc sắp có biến động.
“Được, tôi đi đây.”
“Ông thuê xe trở về đi, chú ý an toàn.”
“Được được được.”
Hai người cùng xuống lầu, rẽ hai hướng ở dưới lầu.
...
“Anh!” Miêu Miêu chạy đến, Trịnh Thâm rất tự nhiên dắt tay cô, cười nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Gì cũng được!”
“Gì cũng được là cái gì?”
“Anh! Đừng đùa! Anh muốn ăn gì?”
Trịnh Thâm khom lưng, nói bên tai cô: “Chỉ muốn ăn Miêu Miêu...” Chữ ăn đó nhấn vô cùng nặng.
Miêu Miêu đỏ mặt lên, trừng anh.
Hai người một đường cười đùa về đến nhà, mở cửa, báo đầy nhà, Miêu Miêu sửng sốt.
“Anh... Anh bán báo à?”
“Không có, tìm ít thứ, để anh dọn.” Vội vàng dọn dẹp, thu dọn đến một nửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu, ánh mắt nghiêm túc.
“Miêu Miêu.”
“Hả?”
“Anh muốn đầu tư, nguy hiểm và ích lợi trộn lẫn vào nhau, em nói anh có nên ném vào không?”
“Ném cái gì?”
“Chỉ là đổi chác chút gì đó thôi.”
“Ừ...” Miêu Miêu suy nghĩ một chút, nói: “Có thể thử, chỉ cần anh đủ khả năng, thì đừng sợ.”
“Nếu anh bị lỗ vốn, em nuôi anh không?”
“Nuôi chứ!” Miêu Miêu vỗ ngực.
Dĩ nhiên, cô chỉ nghĩ Trịnh Thâm cầm mấy đồng tiền lẻ đi đầu tư, hoàn toàn không nghĩ tới, anh mang theo toàn bộ tài sản của Ngưu Đồ.
Nếu cô biết câu quyết định ném này chính là một triệu, đoán chừng không còn vỗ vào ngực nữa, mà là đâm vào ngực.
Cô đâu nghĩ đến, Trịnh Thâm thổ phỉ này để cô thuận miệng quyết định hướng đi của một triệu như vậy chứ!
...
Huấn luyện quân sự của đại học A phải đi lên một trụ sở quân sự trên núi, đến địa điểm tập trung, Miêu Miêu cũng đành phải mặc Trịnh Thâm không nỡ cứ dặn đi dặn lại phải đeo túi xách lên xe.
Trịnh Thâm cũng không trở về, một mình ở nhà, anh quá nhớ Miêu Miêu rồi. Tính cả Lâm Phóng, hai người đeo ba lô lại đi ngồi chờ đổng sự trưởng Hoàng Thành.
Không nói về anh ở bên này nữa, thành phố Bắc Kinh nhà họ Diệp.
“Gia Thịnh, chị dâu xin chú!” Một người phụ nữ trung niên, hơi mập, được bảo dưỡng thích hợp, đang khóc bù lu bù loa.
Diệp Gia Thịnh cau mày, vừa không muốn đi, vừa không dám từ chối, uy thế người chị dâu này của anh ta...
“Đừng khóc nữa.” Ba Diệp nhàn nhạt nói.
Ánh mắt bà sáng lên: “Đồng ý rồi?”
Ba Diệp quay đầu nhìn về phía Diệp Gia Thịnh: “Gần đây thành bắc cũng sạch sẽ, con từ thành phố W vẫn bận đến bây giờ, đi hướng dẫn sinh viên đi, xem như nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng.”
“Đúng đó, đứa nhỏ Diệp Minh này hướng nội, sao có thể chịu nổi huấn luyện quân sự chứ! Nhưng nó lại không muốn xin nghỉ, Gia Thịnh à, chị dâu cầu xin chú, đi chăm sóc nó một chút đi.”
Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ, chân mày hơi buông lỏng một chút: “Nửa tháng?”
“Đúng đúng đúng!”
“Vậy được!”
Người phụ nữ này là vợ của anh Diệp Gia Thịnh, có con trai, từ nhỏ đã hướng nội, sau đó vì vấn đề thân thể, nên dùng kích thích, đứa nhỏ này lập tức mập thành dáng vẻ hiện giờ.
Mẹ cậu cưng chìu cậu, một chút cũng không nỡ để cậu mệt mỏi, vẻ đau xót, vẫn không hề thuyên giảm.
Lúc này đại học A có đợt huấn luyện quân sự, sợ Diệp Minh chịu uất ức, nên mới bảo anh ta đi xem.
Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ, chỉ đành phải dọn dẹp đồ đạc chạy về phía căn cứ.
...
“Chúng ta ở chung một túc xá, thật tốt quá!” Hạ Uyển Lâm ôm lấy Miêu Miêu, vui vẻ không thôi.
Miêu Miêu liếc nhìn giường ngủ của mình, vừa lúc ở phía trên Hạ Uyển Lâm, cười nói: “Vậy thì thật tốt vô cùng.”
Tám người một túc xá, hai người các cô, còn có thêm bốn cô gái khác.
Hạ Uyển Lâm kéo tay cô giới thiệu, nữ sinh khoa hóa khá ít, nên cũng biết nhau, nhưng Miêu Miêu ở ngoài, vì thế chỉ biết mỗi Hạ Uyển Lâm.
“Đây là Miêu Miêu, các cậu biết nhỉ!” Miêu Miêu vội vàng mỉm cười, mấy cô gái cũng cười với cô.
“Tớ tên là Tô San, người tỉnh G, lớp ba.”
“Tôi là Diêu Tư Vũ, người tỉnh D, lớp hai, người đẹp, đã sớm muốn gặp cậu!”
Miêu Miêu cười ngượng ngùng hơn.
“Tớ tên là Lưu Vi, người tỉnh S, cũng lớp hai! Miêu Miêu, chào cậu nha.”
“Tớ tên là Trình Khả Tâm, thành phố Bắc Kinh, lớp ba, hì hì hi.”
“Miêu Miêu... thành phố W, lớp một.”
“Ha ha ha ha ha, Hạ Uyển Lâm không gạt chúng tôi, quả nhiên như một chú mèo con.”
Lưu Vi cười kéo cô, thái độ thân thiết, Trình Khả Tâm lấy thịt bò khô ra chia cho mọi người, trong chốc lát túc xá rất hài hòa.
Đới Giai Tú vừa vào túc xá, đã nhìn thấy các cô vây quanh một cô gái trắng nõn líu ríu nói chuyện, cô gái kia mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu khích lệ.
Trong lòng cô ta cũng hơi mất hứng, người này cô ta biết, Miêu Miêu lớp một, trước mắt được công nhận là hoa khôi, có người nói, sắc đẹp này có thể được duyệt vào bộ tứ xinh đẹp, cũng được liệt vào hoa khôi của trường.
Một câu nói này, cô ta đã có phần không thích cô.
Hơn nữa Từ Úc An...
Ánh mắt Miêu Miêu chú ý tới nữ sinh đứng ở cửa không vào, hơi nghiêng đầu: “Bạn học, có chuyện gì sao?”
Đối phương nghe vậy, lạnh mặt đi vào, nhét hành lý xuống dưới giường rồi đi mất.
Toàn bộ quá trình không nói lời nào, một ánh mắt cũng không cho, Miêu Miêu trợn mắt há mồm.
Hạ Uyển Lâm nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Đó là Đới Giai Tú.”
“À ~” biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, vậy là thật sự rất ghét mình rồi?
“Đừng để ý tới cậu ấy, lúc này mới mấy ngày, nữ sinh khoa hóa bị cậu ta đắc tội khắp nơi, không cần phải để ý đến cậu ta đâu.”
Miêu Miêu gật đầu, nghĩ thầm, đắc tội toàn bộ? Cô gái này thật sự là nhân tài mà.
Lại qua vài phút, một nữ sinh khác cười đi vào, nhếch môi cười nói: “Ai da, đều tới rồi à! Tôi là Trương Nghiêu, chào các cậu.”
Khẩu âm quen thuộc, Miêu Miêu cười càng vui vẻ hơn: “Chào cậu, tớ tên là Miêu Miêu.”
“Ai da tôi biết cậu, Miêu Miêu lớp một!”
Đám người bên này rất vui vẻ, Diệp Gia Thịnh bên kia cũng vừa đến căn cứ, cau mày, bây giờ không thể nào quen với loại không khí này.
Bảy giờ tối, mọi người đúng lúc tập họp.
Hiệu trưởng mở đầu nói, khích lệ mọi người một chút, giao bọn họ vào tay huấn luyện viên.
“Đây là huấn luyện viên tổng của mọi người Diệp Gia Thịnh, trong mười lăm ngày huấn luyện này, toàn bộ đều phải nghe theo huấn luyện viên Diệp, chúng tôi cũng biết huấn luyện quân sự khổ cực, nhưng mười lăm ngày này, mọi người nhất định có thể học được rất nhiều thứ! Nhất định phải học được sự kiên trì, đừng quên khẩu hiệu của trường chúng ta, cùng đọc lại nào!”
Đợi dứt lời, hiệu trưởng lập tức lui xuống, nhường vị trí lại cho huấn luyện viên Diệp.
Hạ Uyển Lâm kéo Miêu Miêu, mặt cười khúc khích: “Thật đẹp trai! Đẹp trai quá!”
Bên cạnh cũng có tiếng thảo luận líu ríu, Miêu Miêu nhìn, cảm thấy trông thật quen mắt.
“Quá đẹp trai! Một thân chính khí.” Hạ Uyển Lâm vẫn đang khen huấn luyện viên Diệp, Miêu Miêu nhìn kỹ một chút, dáng dấp rất tốt, nhưng còn kém Trịnh Thâm nhiều!
Phải rồi, trong ánh mắt cô hiện tại chỉ có Thâm ca của mình thôi.
Phía dưới có tiếng nói xôn xao, Diệp Gia Thịnh cau mày ho khan: “Im lặng!”
Giọng nói anh ta nghiêm túc lại có lực xuyên phá, nhất thời đều yên ắng lại, đồng loạt nhìn anh ta.
Diệp Gia Thịnh từ từ hé môi, nói: “Quy định có dán ở trước cửa, nếu tới căn cứ, thì đừng mang tính cách được nuông chiều từ nhỏ đến đây, nơi này không dung cho kẻ không hiểu quy định. Tôi không nói nhiều nữa, phạm lỗi thì đừng ở đây nữa, tôi tự mình đưa về trường học.”
Chợt yên lặng như tờ, điểm quân sự là bắt buộc, nhỡ bị đuổi về, nếu sang năm không quay lại, thì đừng mong tốt nghiệp...
“Cả đội! Các huấn luyện viên dẫn các bạn đi học lại quy định thêm hai lần nữa đi!”
Người phía dưới run lên, học quy định? Huấn luyện viên này sợ rằng người cũng lạnh như mặt rồi.
Nữ sinh có đội nữ sinh, nam sinh có đội nam sinh, nữ sinh khoa hóa khá ít, đứng thành hàng với khoa công trình, tổng cộng 60 người.
Các cô đứng nối tiếp thành một hàng, huấn luyện viên có dáng cao, hơi đen, đứng nghiêm, cười lên có vẻ khá ngượng ngùng.
Bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến cái gì mà cấm dục, đồng phục gì đó, ánh mắt cô lại có hơi phiêu lãng, Trịnh Thâm mà mặc bộ quần áo này... Chắc chắn sẽ rất đẹp.
Người ấy nghiêm chỉnh, rất giống quân nhân chính trực, nhưng mà... Mặt hơi hồng, chỗ nào giống đang chống lại bọn lưu manh chứ!
Nghe huấn luyện viên dẫn mọi người đi học quy định, khuôn sáo cứng nhắc, có một điều quan trọng nhất là, không cho thăm nom.
Miêu Miêu nghĩ, Trịnh Thâm nói sẽ đến thăm cô, e là không thực hiện được.
Cho nên nói thật ra Miêu Miêu vẫn chưa hiểu chính xác thuộc tính lưu manh của Trịnh Thâm, quy định hả? Nếu quy định này có thể ngăn anh gặp Miêu Miêu thì rõ là ảo tưởng!
Bên này nhóm Miêu Miêu lấy hết điện thoại ra nộp lên, chỉ còn kịp gọi một cú điện thoại cho một người, thông báo mình chuẩn bị sắp ‘mất liên lạc’.
Miêu Miêu gọi không ai nhận, mím môi, nắm thật chặt điện thoại di động.
“Sao thế?” Hạ Uyển Lâm hỏi cô.
Miêu Miêu lắc đầu: “Không ai bắt máy.”
“Nhanh lên một chút, nộp điện thoại di động đi!”
Tất cả mọi người vội vàng nói xong rồi cúp máy, Miêu Miêu cắn răng, chỉ đành phải nhắn một cái tin rồi nộp điện thoại lên.
Trịnh Thâm đang làm gì thế?
Anh quả thật không có làm gì nha, ngồi xổm bên ngoài xe hút thuốc lá, bên trong Lâm Phóng ngáy to ngủ, điện thoại di động cắm sạc đổ chuông, không ai nghe thấy.
Chờ anh hút thuốc xong rồi quay vào trong, mới chú ý tới tin nhắn nọ, gọi lại thì đã tắt máy.
Giờ đây trong lòng Trịnh Thâm, rất nguội rất lạnh, anh nhớ cô, muốn gặp cô.
Chờ chuyện này kết thúc xong xuôi, anh phải đi thăm cô!
Được rồi, anh đã thành công bỏ quên lời Miêu Miêu nói, trong đợt huấn luyện quân sự không cho phép thăm nom.
Chiều ngày thứ hai, khổ công hai người đợi hai ngày, rốt cục đuổi kịp được xe mới của đổng sự trưởng Hoàng Thành.
Đối phương lên chiếc xe mới này, chạy thẳng tới nightclub.
Trịnh Thâm cười: “Nightclub? Cuối cùng ông đây đã đợi được cơ hội này rồi!”