Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mặt Trịnh Thâm nhanh chóng biến thành màu đen, anh giơ tay lên.
Miêu Miêu nhắm mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Tay Trịnh Thâm rơi vào vai cậu, không dùng bao nhiêu sức, vỗ lên nhè nhẹ.
Rồi sau đó ôm vai cậu, giọng nói đè thấp, chỉ số tức giận đã dọa cho đám người cách cửa đều run lên.
"Cậu... Vào phòng làm việc với tôi một lát."
Vương Chí ngơ ngác ngây ngốc bị anh ôm vai vào phòng làm việc đi, qua hồi lâu sau khi truyền đến tiếng cửa khép lại, nhân tài của bộ phận kỹ thuật mới dám cẩn thận mở cửa.
Mấy cái đầu nằm ở khung cửa, ngốc lăng nhìn cánh cửa đang khép lại kia.
"Vương ca... Còn có thể sống sót không?"
"Khó đấy..."
"Khi nào chúng ta lên?"
"Ừ... Tôi cảm thấy... hay là thôi đi?"
"Vì sao?"
"Đi vào còn có thể ra ngoài à?"
"... Không đi thì quá không nhân đạo rồi!"
"Ai đi? Cậu hả?"
"... Thôi bỏ đi, không cần nhân đạo nữa nhỉ."
"Chúng ta đi nghe lén đi?"
"Cái này thì được! Đi!"
...
Bên trong, Vương Chí vẫn không hiểu ra sao, dù sao chỉ số cảm xúc cậu thấp thật... Vẫn còn đang xúc động.
"Ông chủ?"
Trịnh Thâm tiếp tục ôm vai cậu, một tay khác kéo bức hình trên bàn đến, nhìn về phía cậu.
"Nhìn thử đi."
Vương Chí thuận theo nhìn thử, ánh mắt chăm chú.
Ế? Nhìn quen mắt ghê ta?
Đột nhiên cổ cứng đờ, quay đầu, nhìn cô gái rót nước kia, rồi nhìn lại tấm hình.
Vương Chí: "Hít —— "
Khi con người cảm nhận được ‘mạng sống bị đe dọa’, đều sẽ bộc lộ ra một khả năng tiềm ẩn đáng sợ!
Vương Chí đột nhiên co quắp dưới đất, ôm bắp đùi Trịnh Thâm gào khóc: "Ông chủ! Em sai rồi! Do mắt em mù!!!"
"Em thấy bà chủ thật xinh đẹp! Đột nhiên thấy một cô gái xinh đẹp như vậy nên mới bị choáng đầu!"
Đám người ngoài cửa hung ác nhắm mắt lại, Vương ca thật sự đang tìm đường chết đấy, một đi không trở lại rồi!
Mặt Trịnh Thâm càng ngày càng đen, cuối cùng giơ tay lên.
"A!"
‘Bốp!’
"A! Đau!"
"A! Nhẹ một chút!"
"Cứu mạng với!"
‘Bốp!’
Rất nhiều năm sau Khổng Liên Thắng vẫn không quên được ngày đó, bên trong truyền ra tiếng ‘bốp chát’, tiếng Vương ca kêu rên không dứt bên tai.
Từ đó để lại ảnh hưởng trong lòng bộ phận kỹ thuật, nếu trúng ý em gái nào, trước khi phát tín hiệu, nhất định phải hỏi trước: "Có đối tượng chưa?"
Nửa tiếng sau Vương Chí ra ngoài, bụm mặt, sưng mặt sưng mũi, lấm la lấm lét.
Ra ngoài liếc mắt với bọn họ, chạy thẳng tới phòng kỹ thuật, ngồi phịch xuống ghế.
"Ông chủ... Quá hung tàn rồi!"
Khổng Liên Thắng cười: "Ông chủ đã rất nhẹ nhàng với cậu rồi, nếu không với sức lực và võ nghệ của anh ấy, chắc hẳn cậu không ra được đâu ~ "
Vương Chí gật đầu: "Hô! Không ngờ là bà chủ."
"Ai u Chí ca! Đừng có nghĩ quẩn nữa!"
Vương Chí liên tục lắc đầu: "Không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa! Còn sống là tốt..."
"Có bị xử phạt khác không?"
Vương Chí cau mày: "Cuối năm không có tiền thưởng thì có tính không?"
Mọi người: "..." Vương ca! Cậu chắc chắn không biết năm nay cậu có bao nhiêu tiền thưởng đâu nhỉ! Nếu không nhất định sẽ khóc đến mù luôn!
...
Vương Chí vừa nghe là bà chủ, lập tức dập tắt mầm mống vừa mới nhô ra, ngoan ngoãn, đó là người cậu muốn là có chắc?!
Bên này Vương Chí không suy nghĩ gì, bên kia Trịnh Thâm có thể không nghĩ cách sao?
Chắp tay sau lưng, ở trong phòng làm việc không ngừng xoay quanh, ý đồ muốn ngăn cản hoa đào của Miêu Miêu. Sau đó... Không nghĩ ra cách nào luôn!
Miêu Miêu giúp Trịnh Thâm sắp xếp lại văn kiện trên bàn, lúc này mới ngồi lên ghế, nhìn anh.
"Anh, còn đang tức giận à?"
Trịnh Thâm vò đầu, sải bước qua, đứng bên cạnh cô, đặt đầu lên cánh tay đang để trên tay vịn của cô.
"Miêu Miêu... Miêu Miêu..."
"Xì" một tiếng bật cười, mặt mày cô cong cong, lúm đồng tiền chúm chím.
Dáng vẻ bây giờ của Trịnh Thâm thật đáng yêu, như một con chó lớn, mắt mong đợi nhìn cô, cứ gọi tên cô, giống