Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Ánh mắt cô híp lại, lạnh lẽo bắn vào Trịnh Thâm, thành công khiến một người đàn ông cao một thước chín rụt cổ lại, trông vẻ mặt anh hơi chột dạ.
“Sao anh không nói gì? Hả?”
Cuối cùng giọng nói hơi cao lên, Trịnh Thâm rúc cổ như chim cút.
Đi tới, ngồi xổm xuống.
“Đây là... Anh mua cho em.” Nhếch miệng, mỉm cười.
“Mua cho em... Cái này?” Nhếch môi, cười lạnh.
Tay vỗ vào vali một cái, rống lớn: “Mua lúc nào!”
Trịnh Thâm theo bản năng giải thích: “Lần trước mua quần lót, hai món được giảm giá, không phải anh muốn mua đâu!” Chớp mắt, mặt vô tội.
Nào ngờ Miêu Miêu cắn răng: “Mua! Quần! Nội y!”
Nhớ lại lần trước quần nội y con thỏ kia đột nhiên biến thành heo.
Đưa tay, vuốt mặt Trịnh Thâm, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Anh đổi nội y của em rồi hả?”
Đáng thương cho Trịnh Thâm thấy cô cười đến mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nhạt, vẻ mặt dịu dàng, nghĩ là cô đã không tức giận nữa rồi.
Thở ra một hơi, buông lỏng cơ thể: “Lần trước muốn giúp em giặt quần áo, kết quả quần nội y kia chất lượng quá kém, mới vặn một chút, đã rách.”
Miêu Miêu cười càng ngọt ngào: “Cho nên anh giúp em mua cái khác?”
Trịnh Thâm nhức đầu: “Đúng vậy, không có chú ý nên mua thành heo.”
“Vậy sao...”
“Đúng thế.”
Trịnh Thâm ở bên ngoài chỉ số IQ 250, trở về nhà não chỉ còn là con số không.
Giơ áo lót màu đỏ lên: “Cái này em mặc không? Sạch sẽ lắm!”
Miêu Miêu đặt tay trên mặt anh vỗ nhẹ, cười càng dịu dàng, tay dọc theo gò má đi xuống, nắm được vành tai.
“Em không mặc...”
“A? Tại sao?”
“Bởi vì... Anh sẽ mặc.”
“...” Gì? Đùa anh à???
...
“Miêu Miêu, Miêu Miêu, đừng xem, đừng xem!” Trịnh Thâm sắp khóc rồi.
Áo lót màu đỏ thẫm không vừa với anh, cho nên bị rớt trên cánh tay, che kín trước ngực, phối với cơ thể đàn ông cao lớn uy mãnh... Không phải kinh dị bình thường đâu!
Miêu Miêu nằm trên ghế sa lon cười ha ha không ngừng, thái độ không tự nhiên vì bị đổi nội y đã bị vẻ e thẹn của Trịnh Thâm xóa sạch không còn.
“Ha ha ha!” Cười đến chảy nước mắt ra rồi.
“Miêu Miêu, anh sám hối, anh có lỗi, có thể cởi ra không?”
“Không thể!” Vẻ mặt Miêu Miêu nghiêm túc, nằm trên ghế sa lon nhìn anh, nói: “Đồng chí Trịnh Thâm, anh biết lỗi của mình chưa?”
“Biết biết.”
“Lỗi gì?”
“Không nên mua áo lót màu đỏ?”
Mặt Miêu Miêu tối sầm.
Trịnh Thâm vội vàng đổi lời: “Lỗi là không nên mua nội y!”
Mặt Miêu Miêu càng đen hơn.
“Anh biết rồi! Anh nên nhận sai với em sớm hơn một chút!”
Miêu Miêu cầm gối đập tới, bị anh ôm vào lòng, nghệch mặt nhìn cô, như đang nói..., vậy không đúng chỗ nào?
“Anh không nên giặt đồ lót của em!” Vứt thêm một cái gối nữa, Trịnh Thâm tiếp được, vừa vặn, chặn lại áo lót trước mặt.
“Vì sao?” Vẻ mặt nghi ngờ.
“Trịnh Thâm!!!”
“Rầm!” Theo tiếng sập cửa, Miêu Miêu vào phòng, Trịnh Thâm mặc quần cộc đứng ở phòng khách, nhức đầu: “Tại sao anh không thể giặt chứ?”
Nói xong, vội vàng cởi áo lót trên người ném đi, anh cũng không muốn nhìn thấy nữa rồi!
Chuyện này nói cho chúng ta biết một đạo lý: Hành lý nhất định phải tự mình sắp xếp, đừng bao giờ cho vợ đụng vào!
...
Xe lửa chạy vào lúc chín giờ sáng, bảy giờ hai người đã ăn cơm xong, xách theo hành lý ra cửa.
Cuối cùng Miêu Miêu liếc nhìn căn phòng này, cô vốn nghĩ rằng khi Miêu Tranh đi, cô sẽ không còn nhà, không ngờ đây lại trở thành căn nhà thứ nhất của cô.
Ấm áp, đầy kỷ niệm.
“Không bỏ được? Chờ anh làm ra tiền rồi mua lại!” Trịnh Thâm cười nịnh nọt.
Miêu Miêu liếc anh, trong lòng lại suy nghĩ, thì ra là vì người này, nên cô mới có nhà.
“Miêu Miêu ~ tha thứ cho anh đi mà ~ “
Miêu Miêu chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Xem biểu hiện của anh!”
Trịnh Thâm xách theo hai cái vali, nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy, vừa nghiêng mặt nhìn chằm chằm cô.
“Biểu hiện thế nào?”
“Miêu Miêu, anh phải biểu hiện thế nào?”
“Bây giờ anh cõng em?”
“Không muốn hả? Vì xách theo túi hành lý nên không thể ôm em nha.”
“Nếu không em ngồi lên cổ anh này?”
“Trịnh Thâm anh câm miệng!”
...
Mùa hè trạm xe lửa khá hơn mùa đông rất nhiều, mặc dù cùng là mùa tựu trường, nhưng không quá đông.
Trịnh Thâm để hành lý trên đất, nói với Miêu Miêu: “Miêu Miêu, em trông đồ nha, anh đi lấy vé.”
Miêu Miêu gật đầu, trong lòng rất cảm động, anh vẫn chăm sóc mình như vậy.
Chờ anh đi, Miêu Miêu nhón chân lên, nửa năm trước cũng như vậy, chẳng qua khi đó cô vẫn còn mập, bọn họ trừ một cái bao ra, thì chẳng có gì cả.
Lần trước trong lòng tràn đầy thấp thỏm, lần này lại tràn đầy mong đợi.
Trịnh Thâm rất nổi bật trong đám người, cao to, có khí thế... Nửa năm trước cô hoảng hốt hoang mang vì không tìm được anh, nửa năm sau, trong biển người một cái nhìn đã có thể nhận ra.
Chờ anh trở lại, Miêu Miêu cầm một túi hành lý không buông tay: “Mỗi người một cái.”
“Ngoan đi! Tay em nhỏ không nên làm những thứ này, để anh là được.”
Lắc đầu: “Không muốn!”
“Ngoan đi!” Trừng cô một cái.
Nếu là trước đây cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mà bây giờ...
“Không cho!” Trừng lại.
Trịnh Thâm... Không thể làm gì:).
...
Dắt cô tìm được giường ngủ, cô gái ngồi phía trên, mắt nhìn kỹ giường ngủ, hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Đây là giường của chúng tôi.”
Cô gái ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt xinh đẹp: “Anh đẹp trai cho em nằm ở bên ngoài, anh ngủ ở bên trong, chỉ một trạm thôi.”
Trịnh Thâm: “...”
Miêu Miêu: “...”
Mùi vị quen thuộc, cách thức quen thuộc.
Trịnh Thâm đang muốn nói chuyện, Miêu Miêu kéo anh lại, thở thật sâu một hơi, cô đã trưởng thành, không nên cứ để Trịnh Thâm ra mặt mọi chuyện.
Đẩy Trịnh Thâm ra, đi tới, nở nụ cười: “Dì chỉ đi có một trạm à?”
Cô gái lập tức biến sắc, cho dù ai mới vừa 30 mà đã bị người ta gọi là dì thì cũng không vui nổi.
“A, làm sao!” Tiếng xé gió, rõ ràng tức giận.
“À, vậy dì qua ghế bên kia ngồi chờ đi.”
“Con nhóc này,...”
“Tiếp viên, đây là giường tôi, cô ta không nhường.” Một tiếng này khiến cho từ tiếp viên đến toàn bộ mọi người trên xe nhìn sang, vào lúc này đang là ban ngày, tất cả đều trông thấy.
Người nữ kia bị quê, càng thêm tức giận.
“Xin vị hành khách này trở lại chỗ của mình!” Tiếp viên lạnh mặt nói, cô bé này trắng tinh đẹp mắt như thế, vậy mà vẫn có người có ý muốn ức hiếp?
Người nọ bò dậy, dùng sức ném chăn, dậm chân ngồi trên ghế, trên mặt còn tỏ vẻ giận dữ.
Trịnh Thâm lấy cái chăn mà cô ta chưa mở ra đưa cho Miêu Miêu cất xong, rồi ném cái mà cô ta đã ngủ qua.
“Anh làm gì thế?!” Giọng nói bé xíu, cứ như Trịnh Thâm đang phạm phải mười đại tội không thể tha.
Miêu Miêu đang muốn nói chuyện, Trịnh Thâm hung hăng trừng, người phụ nữ kia theo bản năng lui về phía sau từng bước, đụng vào bàn, mặt cũng đau đến vặn vẹo.
Không dám lên tiếng nữa, Trịnh Thâm này trông rất có lực sát thương.
Một ánh mắt đã giải quyết xong.
Miêu Miêu: “...” Không vui.
Trịnh Thâm sờ đầu cô, an ủi cô: “Không có chuyện gì, Miêu Miêu của anh giỏi quá.”
Miêu Miêu: “...” Càng không vui:).
...
Giường của hai người là tầng dưới, từ đây đến thành phố Bắc Kinh, không gần hơn lần từ thành phố H tới đây bao nhiêu.
Xe lửa lăn bánh, Miêu Miêu hoài niệm liếc nhìn thành phố phía nam, cô lại phải trở lại phía bắc rồi.
“Anh.”
“Hả?”
“Anh thích phương nam hay phương bắc?”
“Anh thích em.”
“...”
Trừng anh: “Đang nói nghiêm túc với anh đấy!”
“Đều được.” Suy nghĩ một chút, một chân tùy ý khoác lên một chân khác: “Phương bắc vậy, mùa đông có lò sưởi, sưởi ấm quần áo được!”
Miêu Miêu cười: “Em cũng thích lò sưởi! Nhưng em cũng thích khí trời phương nam.”
Trịnh Thâm ngồi dậy, thẳng tắp nhìn cô: “Sau này mình sẽ thay phiên sống ở phương bắc và phương nam!”
“Hay nhỉ!” Liếc anh, đầy phong tình.
“Anh nói thật! Anh sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chỗ nào cũng có nhà, em muốn ở đâu thì ở đó!”
“Còn chỗ nào cũng có nhà, anh có biết giá nhà không?”
“Aiz em đừng xem thường anh, mặc dù bây giờ còn cần em nuôi... há há há.”
Miêu Miêu nằm xong, nhìn ván giường phía trên cô: “Anh, sau này em không muốn kiếm thật nhiều tiền, có thể mua nhà của riêng chúng ta là được!”
Câu nhà của riêng chúng ta kia làm Trịnh Thâm đỏ mắt, xoay người nhìn cô, không nói lời nào.
Trong lòng lại âm thầm thề, không phải là một, anh sẽ mua cho em rất nhiều rất nhiều nhà.
...
Bọn họ đến thành phố Bắc Kinh đã là trưa ngày thứ ba, vừa xuống xe, khí nóng bên ngoài ập tới.
Miêu Miêu nhìn mọi nơi một chút, ở trên mạng cô có nhìn thấy, hàng năm đều có đàn anh đàn chị cầm bảng đón tân sinh viên ở trạm xe lửa.
Đồ Nhiên, sinh viên năm thứ hai khoa lý đại học A, đứng cùng với một đám sinh viên đại học A khác, ánh mắt nhìn ra cửa, đứng có chút không kiên nhẫn.
“Ai! Đồ Nhiên! Đồ Nhiên!” Xã đoàn bên cạnh liều mạng kéo cậu.
“Gì?”
“Bên kia bên kia!”
Đồ Nhiên theo ngón tay nhìn sang, ánh mắt chợt thẳng, mợ ơi! Đây là minh tinh à!
Các sinh viên đón người mới xung quanh cũng hưng phấn, nhìn cô gái kia.
“Đây chắc không phải là học sinh đâu.”
“Cũng có thể là của trường điện ảnh.”
Thảo luận lao xao.
Đồ Nhiên thấy cô nhìn qua, nhìn kỹ bảng hiệu, theo bản năng muốn vẫy vẫy cái bảng, lại thấy các trường bên cạnh, trường này còn hưng phấn hơn trường kia.
Ánh mắt cô gái kia sáng lên, muốn đi qua.
“A a a! Có thể là của trường chúng ta!” Nam sinh đại học B kích động.
“Cũng có thể là trường chúng ta!”
“Thôi đi, giá trị nhan sắc của đại học A hay đại học B đều đừng suy nghĩ nữa, không phải là nghệ thuật, thì cũng là giáo viên.” Một đàn chị không chịu nổi bọn họ kích động như thế, cười lạnh.
Đồ Nhiên lại chú ý tới cô bị người đàn ông bên cạnh kéo, nói câu gì đó, rồi sau đó hai người chợt đi mất... Chợt đi mất... Đi... mất...
“Tôi nói mà, chắc chắn không thể nào là trường chúng ta, ngược lại có thể là bên điện ảnh.”
“Chậc chậc, quên chụp hình, không chừng tương lai sẽ là ngôi sao lớn đó!”
...
Nhân vật chính bị nghị luận liếc Trịnh Thâm: “Phục anh rồi.”
Trịnh Thâm chỉ cười: “Tiện thể chúng ta đi dạo thành phố Bắc Kinh một chút, không cần theo chân bọn họ trở về.” Cái rắm! Khi ông đây không nhìn thấy, toàn bộ đám con trai kia, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài rồi!
Hai người không đi dạo thành phố Bắc Kinh nữa, quá nóng, mua vài món cần thiết, thuê xe đến trường học.
Ở cổng trường có một đám người giơ bảng, lúc này là bảng hiệu của các khoa, từng tốp sinh viên mới được chở đến, các khoa dẫn người mang đi đăng ký.
Trường học càng nhiều, thì bắt đầu so, so cái gì? So đầu người à!
Ví như nói đại học A mạnh nhất là khoa hóa, cả buổi sáng một người cũng không thấy, không ít lần kích động giơ bảng lên, rồi mất mác trở về.
Một xe không người lại đến, học trưởng khoa hóa Tân Tấn năm thứ hai xám xịt quay trở lại.
“Lại không có ai?”
Nam sinh miệng nhai kẹo cao su bên cạnh bĩu môi, nhặt tờ hướng dẫn đăng ký trên mặt đất lên, lấy ra quạt gió: “Từ trước đến nay sinh viên khoa chúng ta mạnh mẽ, vừa vào cổng trường, đã tự mình gánh đồ đi tìm chỗ rồi. Tới đây tìm người nhờ giúp đỡ hơn phân nửa là mấy em gái, khóa chúng ta có tám em gái, bốn ban, dầu gì lớp chúng ta cũng có ba. Lần này, chậc chậc, lại có thêm một lớp học hòa thượng ra đời rồi!”
Trương Hạo liếc mắt nói, đột nhiên đứng lên, chạy tới.
Miêu Miêu và Trịnh Thâm đi đến cổng trường, bởi vì kéo thêm hành lý, một đám người nhào tới.
“Đàn em, học khoa nào vậy?” Trương Hạo thề, đời này cậu ta chưa từng cười dịu dàng như vậy đâu.
Trịnh Thâm thề, đời này anh chưa từng thấy người nào cười đến bỉ ổi như thế!
“Khoa hóa.” Nhất thời, Trương Hạo cảm giác mình muốn thăng thiên, ánh mắt hâm mộ của người quen biết xung quanh nhẹ nhàng lướt qua đây.
“Đàn em, anh dẫn em đi đăng ký!, hành lý đưa cho anh.” Sắp đưa tay cầm hành lý trên tay Trịnh Thâm.
Trịnh Thâm ‘nhẹ nhàng’ nắm được tay cậu ta, ngoài cười nhưng trong không cười: “Bạn học cậu nói cho tôi biết chỗ đăng ký ở đâu, tự chúng tôi đi.”
Trương Hạo nhịn đau, cười như tắm gió xuân: “Tôi có trách nhiệm đưa hai người đến...”
Trịnh Thâm buông tay cậu ta, rút tờ giấy hướng dẫn đăng ký trên tay cậu ta ra: “Cảm ơn, tự chúng tôi đi.”
Hai người đi càng lúc càng xa, một đống người phía sau nhìn bóng lưng bọn họ, Trương Hạo xoa tay, mặt ngu luôn.
Trịnh Thâm xem giấy hướng dẫn một lần, cũng biết bọn họ muốn làm gì, mặt trên còn có bản đồ, hoàn toàn không cần lo lắng không tìm được đường.
Dừng chân lại, nhớ đến một đường luôn thấy một đại đội con trai, rất không yên lòng nói với Miêu Miêu: “Hiện giờ đổi khoa còn kịp không?”
Miêu Miêu: “...”
Bận rộn một hai tiếng, cuối cùng cũng báo danh xong, Miêu Miêu hoàn toàn trở thành một sinh viên đại học.
Theo lý mà nói năm thứ nhất Miêu Miêu không thể ở bên ngoài, chủ nhiệm nói xong, Miêu Miêu chợt ngây ngẩn cả người.
Nhưng thấy Trịnh Thâm đưa tay, lấy ra một tờ giấy từ trong túi, vẻ mặt khổ sở: “Thân thể em gái tôi có vấn đề, không thể ở trường, chúng tôi muốn giúp em ấy điều dưỡng thân thể mọi lúc.”
Dáng vẻ mặt mày ủ rũ, chủ nhiệm xem kỹ xong, lại suy nghĩ một chút về thành tích của Miêu Miêu, cuối cùng đã gật đầu.
Hai người đi ra khỏi phòng làm việc.
Miêu Miêu nhìn về phía anh: “Em bị bệnh gì?”
“Phi phi phi! Đừng nói điều không may, đó là lúc trước em bị bệnh.”
“Còn giấy bệnh viện thì sao?” Miêu Miêu nghi ngờ.
“Tô Hướng Nam làm cho.”
“...” Được, nhân tài!
...
Hai người đến phòng ở mới của bọn họ bên cạnh đại học A, không khác lắm với thành phố W, hai phòng khách một bếp một phòng vệ sinh, chỉ cần sửa sang lại một chút là được.
Trịnh Thâm rửa táo cho cô, dọn dẹp đồ của hai người xong, trời đã tối, thật may là hai ngày nay đều chỉ cần đăng ký thôi.
Hai người đến siêu thị lầu dưới mua thức ăn nấu cơm, mọi việc ổn thoả, đã tám giờ tối.
“Em đi rửa mặt ngủ.” Miêu Miêu ngáp, Trịnh Thâm lại kéo cô.
Hôm nay tụi nam sinh trong trường, khiến anh có cảm giác nguy cơ, anh cảm thấy, hai người cần xác định quan hệ.
“Miêu Miêu.” Tương đối chính thức.
“Hả?”
“Em lên đại học, trưởng thành rồi.”
“Ừ, sau đó?”
“Có chút quan hệ cũng nên xác định.”
“Sau đó?”
“Em cảm thấy, anh là gì của em?” Tay anh khẽ giật, vẻ mặt nghiêm túc không yên.
Môi Miêu Miêu hơi động, vội vàng đè xuống.
“Ưu Nhạc Mỹ [1]?”
[1] Ưu Nhạc Mỹ: ‘Ưu nhạc mỹ’ là tên một loại Trà sữa, trong Quảng cáo trà sữa ấy có đoạn đối thoại thế này:
Nữ: Em là gì của anh?
Nam: Em là Ưu Nhạc Mỹ của anh
Nữ: Vậy ra em là Trà sữa à?
Nam: Như vậy anh có thể nâng niu em trong lòng bàn tay của mình!
“Miêu Miêu! Nghiêm túc!”
“Anh trai?”
Trịnh Thâm quýnh lên: “Sao là anh trai?! Đâu cùng một cha một mẹ đâu.”
Thấy cô vô tội nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, mềm giọng, tay xoay một vòng trên không trung: “Có phải nên tăng lên một chút, tăng lên ~ “
Chân mày hơi nhíu, có chút bỉ ổi, chăm chú nhìn môi cô, vẻ mặt mong đợi.
Miêu Miêu nháy mắt, môi khẽ động, nói: “Chú?”
Trịnh Thâm: “...”