Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 24: Chương 24: Tuyệt vọng




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Mẹ Đoàn lên tiếng trước, lập tức hét lên: “A!”

Uông Thư Ngọc và phụ huynh cả lớp đều nhìn sang, mẹ Đoàn Trạch lập tức cười trừ: “Con sâu ấy mà...”

Lúc này những người khác mới quay đầu lại, vẻ mặt bà ta nghiêm túc, nghiễm nhiên vẫn là nụ cười ưu nhã với hình tượng quý phụ.

Đoàn Trạch... Hiện giờ đã không còn tâm trạng để ý đến bà ta, cậu hoàn toàn không thể tin vào tai của mình!

Vợ?!

Miêu Miêu cũng đần mặt, cô ngơ ngác ngây ngốc ngồi đó, vừa rồi Trịnh Thâm gọi cô là gì?

“Không phải anh là phụ huynh của cô bé sao?!” Mẹ Đoàn hạ thấp giọng, vẻ mặt kinh sợ.

Trịnh Thâm hoàn toàn mặc kệ bà ta, đặt tầm mắt vào Miêu Miêu bên cạnh, quan sát xem cô có tức giận hay không, dù sao đây là lần đầu tiên anh sử dụng xưng hô thế này.

Mục tiêu nhân vật là tâm trạng của Miêu Miêu?

Chính cô cũng không thể nói ra mình có tâm trạng thế nào, bọn họ đã lựa chọn quên đi, cô là được Trịnh Thâm dùng hai vạn đồng tiền thêm căn nhà, để đổi lấy...

Câu ‘vợ ơi’ này của Trịnh Thâm, làm lòng cô vừa chua xót vừa ngọt ngào.

“Nói giỡn thôi.”

Trịnh Thâm nói xong câu đó, rõ ràng mẹ con nhà họ Đoàn thở phào nhẹ nhõm, đã nói mà, Miêu Miêu còn nhỏ tuổi như vậy!

Chủ nhiệm lớp nói chuyện nghìn bài như một, chỉ đơn giản là lớp mười hai, không muốn tạo nhiều áp lực, nên bồi bổ dinh dưỡng nhiều hơn.

Rồi sau đó thầy cô các khoa đến, các phụ huynh lại vây xung quanh, rất ít phụ huynh bất động như núi, Trịnh Thâm và mẹ Đoàn nghiễm nhiên cũng ở trong nhóm đó.

Trịnh Thâm ‘cười giỡn’ khiến cho mẹ Đoàn bình tĩnh lại, nhàm chán nhìn chằm chằm các thầy giáo, bọn họ vẫn nói chưa xong, mẹ Đoàn đã càng lúc càng chán rồi.

Liếc nhìn Đoàn Trạch không có biểu cảm gì sau lưng, lại nhìn Trịnh Thâm, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Miêu Miêu.

“Cô bé, sau này học ở trường đại học nào?”

“Đại học A.”

“Ai dô, A Trạch cũng học đại học A, hai đứa học cùng nhau có thể chăm sóc lẫn nhau!” Trên mặt cười tươi, cầm tay Miêu Miêu.

Trịnh Thâm thật sự chưa từng ghét một người phụ nữ nào như vậy, nói chuyện vừa phiền vừa khiến người ta chán ghét.

Anh thật sự hận không thể xách bà ta lên, ném ra, không muốn để bà ta mò mẫm tiếp cận thế này. Đáng tiếc ở đây là lớp học, không phải là nightclub.

Thầy cô kể lể xong, rồi phải đến hội trường nghe hiệu trưởng nói tiếp, cái này thì đám Miêu Miêu không thể đi, chỉ có phụ huynh mới được đi.

Trịnh Thâm tâm phiền ý loạn ngồi bên trong, nghe hiệu trưởng mở mồm nói một câu: “Thời gian có hạn, chúng ta nói tóm tắt.”

Rồi sau đó Trịnh Thâm ngủ một giấc, rồi lại ngủ một giấc, vậy mà vẫn chưa nói xong:).

Phát điên gãi đầu, nhìn chằm chằm hiệu trưởng phía trên, đây là người dài dòng nhất mà anh từng gặp, không ai hơn!

Mà bên kia Trình Nhuế nhào đến: “Miêu Miêu! Anh cậu quá đáng sợ! Ô ô ô.”

“Sao thế?”

Trình Nhuế nhăn nhó, nói: “Quá dữ tợn! Ở nhà anh cậu có đánh cậu không đấy?”

Nghĩ đến dáng vẻ ở nhà của Trịnh Thâm, dùng sức lắc đầu: “Anh ấy rất tốt.”

Dừng một lát: “Rất dịu dàng.”

...

Trịnh Thâm ra ngoài sớm một chút, tất cả phụ huynh đều không quá quan tâm, chỉ có một cửa, không lén trốn ra được.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Miêu Miêu đứng ở đó, cầm quyển từ vựng trên tay, học từ đơn.

“Sao em ở đây?”

“Chờ anh.”

Chỉ hai từ như vậy, trong lòng Trịnh Thâm nổi đầy bong bóng, sống lâu như vậy, ít khi nào có khoảng thời gian hạnh phúc thế này.

Miêu Miêu tiễn anh ra ngoài cổng trường, Trịnh Thâm xoa đầu cô: “Nhanh về đi, vào học thôi.”

“Ừ, anh phải nhớ ăn cơm.”

Vừa dứt lời, cảm giác được một đôi tay mạnh mẽ có lực ôm lấy mình, nhẹ nhàng hôn lên đầu cô.

“Vợ ơi...”

Miêu Miêu đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Không được nói bừa...”

Thấy dáng vẻ của cô, Trịnh Thâm nhếch môi cười: “Vợ, vợ, vợ.”

Liên tiếp ba lần.

Miêu Miêu dậm chân, chạy trở vào trường, nét mặt tươi cười của Trịnh Thâm qua thật lâu mới thu lại. Khóe mắt liếc nhìn một bên, ánh mắt lạnh lùng lại mang theo giễu cợt, xoay người rời đi, bước nhanh về phía trước.

Ở đó một nam sinh đi ra, nghiễm nhiên là Đoàn Trạch.

Sống đến mười tám tuổi, lần đầu tiên có cảm giác thế này, trong lòng lành lạnh, tựa như bị khoét một lỗ, tràn đầy tuyệt vọng đau khổ.

Trịnh Thâm chạy thẳng đến nightclub, ngồi chồm hổm ở bậc thang thứ hai, vào lúc này không có ai, cứ thế đốt điếu thuốc.

“Hừ? Phụ huynh thì thế nào?”

Trịnh Thâm cười lạnh: “Không sao, giải quyết được một tình địch.”

...

Ngay cả Miêu Miêu không thường để ý đến người xung quanh cũng biết cậu ngồi cùng bàn của cô đã xảy ra vấn đề.

Bởi vì chỗ bên cạnh đã trống không khoảng mấy ngày, không ngừng có người hỏi cô.

“Cậu biết Đoàn Trạch ở đâu không?”

“Tớ không biết.”

“Cậu biết tại sao Đoàn Trạch không đến không?”

“Tớ không biết nữa.”

“Cậu biết Đoàn Trạch...”

“Không biết! Tớ không biết việc này đâu!”

Gặp lại cậu là vào kỳ thi, cậu không đến lớp học, mà đến thẳng điểm thi.

Thật ra thì cậu không cần tham gia, nhưng không biết nghĩ thế nào, đã một mình chạy đến.

Miêu Miêu gầy rồi, bây giờ cô không còn là... một người mập mạp như lúc cậu mới gặp, Miêu Miêu nhỏ nhắn, ngũ quan từ từ lộ ra.

Mắt to ngập nước, khuôn miệng nhỏ nhắn khéo léo tinh tế, nhưng lại sinh ra vài phần đáng yêu.

Cô cũng không còn im lặng ít nói nữa, có người chào hỏi cô, thì cô sẽ mím môi cười lại.

Đoàn Trạch càng xem trong lòng càng khó chịu không thể tả, quay đầu qua, ánh mắt đặt vào cô.

Miêu Miêu đứng tại chỗ hơi phát run, bà dì của cô đến, nên hôm nay trạng thái kém đến sắp nổ tung, còn phải chạy 800 mét, chỉ nghĩ thôi mà chân đã nhũn rồi.

Lớp thể dục của bọn họ học cùng với lớp một, vào lúc này nữ sinh phải chạy 800 mét, mấy bạn nam xung quanh cũng cố gắng hơn.

Bọn họ đã kết thúc 1000 mét, thở gấp vài hơi, lại khỏe như vâm rồi.

Thời gian 800 mét vẫn đang đếm, khi sắp kết thúc, thì chân mềm nhũn, khuỵu xuống.

Trên sân ba nam sinh cùng nhau di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.