- Cô đang làm cái gì vậy? Cô có quyền gì mà đánh Vy Vy? Với cái danh hiệu phu nhân nhà Kỳ sao?
- Không... Em chưa hề đánh cô ta.
- Cô nghĩ tôi mù sao? Vy Vy, em có sao không?
- Em không sao đâu Tử Kỳ. Anh đừng trách Kỳ phu nhân, tất cả là lỗi của em. Lẽ ra, em không nên về đây.
- Em đang nói gì vậy? Bây giờ em đã là của anh, nếu như em bị cô ta đánh một lần nữa, em cứ nói anh biết. Mình đi thôi.
Hai người nói chuyện với nhau làm cô cảm thấy thật ghê tởm và buồn nôn. “ Cô đang chơi tôi à, Vy Vy? “
- Tốt nhất đừng để tôi cảm thấy khinh miệt cô.
“ Từ ngày hôm qua, anh đã khinh miệt em như con đĩ rồi. Anh không nhận ra ư? Con quỷ ấy phá hoại hạp phúc chúng ta mà anh lại đối xử như vậy? “
Cô chỉ dám nghĩ chứ không dám thốt ra câu nào. Ngậm ngùi nhìn hai con người ấy ôm ấp, hôn hít đi ra khỏi cửa, phóng xe đi mất hút. Để lại một hình bóng gầy gò, xanh xao đứng bơ vơ trong căn nhà rộng lớn.
- Anh thật vô sỉ! Em đã sai rồi ư?
Tối hôm ấy, cô ngồi đợi anh bên bàn ăn tuy biết rằng anh sẽ chẳng chịu về nhà dùng bữa cùng cô. Cơm canh nguội lạnh, tâm hồn phách lạc. Cô phải làm gì anh mới chịu tin cô?
- Tử Kỳ, từ từ thôi...
Giọng người đàn bà ấy lại xuất hiện làm tim cô bỗng lệch đi một nhịp, vội vã nhìn ra phía cửa lớn.
- Vy Vy, anh không thể chịu được nữa.
Đập vào mắt cô là hình ảnh hai người quấn quýt ngay từ ngoài cửa lớn tỏ vẻ quá thèm muốn của anh. Anh bế xốc ả lên rồi vội vã bước lên lầu.
Một lần nữa, cô phải nhìn cảnh tượng ấy của hai người mà lòng đau như cắt. Nước mắt rơi xuống chan hòa vào bát cơm lạnh ngắt. Cô cố gắng kìm nén cơn nấc, lau đi giọt sương đang chảy dài trên má. Cố gắng nuốt từng miếng cơm trong miệng mặn chát. Cô phải kìm nén đến bao giờ?
“ Mẹ! Sao mẹ không đến với con? “
#Angel