Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 20: Chương 20: Cuộc hôn nhân này, nhất định phải chấm dứt.




Đột nhiên, anh đứng phắt dậy, chợt kéo cô lại.

"A?" Duẫn Nặc đột nhiên bị anh lôi kéo, cả người lảo đảo, trực tiếp ngã nhào lên trên giường.

Tiếp theo đó, là hơi thở đặc trưng của phái nam xông vào mũi.

Cô quay đầu ra, giãy giụa: "Tần Mạc, tránh ra."

Anh cười khẽ, nụ cười như nước chảy mây trôi, mị hoặc chúng sinh: "Em là vợ của tôi, làm như vậy có cái gì không đúng chứ?"

"Hừ!" Duẫn Nặc cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vợ? Anh tự chất vấn lại lương tâm của mình xem, đã có giây phút coi tôi là vợ của anh chưa?"

"......" Nhìn dáng vẻ quật cường kia của cô, anh liền nhíu chặt mày lại.

"Tránh ra, nếu không tôi đá đấy." Cô vẫn còn ra sức giãy giụa, nhưng anh lại không cho cô có cơ hội chạy trốn.

Đột nhiên, sắc mặt của anh âm trầm hẳn, lãnh đạm nhìn cô, nặn ra từng chữ từng câu: "Duẫn Nặc, nếu đã kết hôn, thì nên sống cho tốt, đừng cố tình gây sự nữa, nếu không, hậu quả nhất định em sẽ không gánh chịu nổi đâu."

Anh đột nhiên nghiêm túc khiến cho cô thấy hơi sợ.

Nhưng nghĩ đến những hành động xấu xa của anh cùng Hạ Vãn Tịch kia, thì cô đột nhiên lại nổi trận lôi đình, ngực phập phồng, thở hổn hển.

Người đàn ông này, nói láo cũng sẽ không đỏ mặt, cô là kẻ ngu mới có thể sống tốt với anh ta.

"Trước tiên anh cứ tránh ra đã." Vì phòng ngừa anh bị chọc giận mà sẽ xâm phạm mình, Duẫn Nặc tận lực đem lửa giận áp xuống.

Lúc này, Tần Mạc đến cũng thuận theo ý của cô, liền tránh sang bên cạnh, thấp giọng nói: "Tôi sẽ xem như hành động mới vừa rồi của em chỉ là một trò đùa giỡn, sau này, đừng để cho tôi phải nhìn thấy những thứ như thế nữa, đã nghe rõ chưa?"

Duẫn Nặc liền từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng chạy đến cửa, đứng ở khoảng cách an toàn mới nói: "Tần Mạc, tôi cho anh biết, cuộc hôn nhân này, tôi nhất định từ bỏ, chẳng những tôi sẽ tiếp tục để cho anh nhìn những thứ kia, mà còn muốn để cho anh thấy chúng mỗi ngày, cho đến khi nào anh ký tên ly hôn mới thôi."

Sắc mặt của anh lại đột nhiên trầm xuống, sâu trong tròng mắt phảng phất sự điên cuồng giận dữ của loài báo hoang dã, trông âm u kinh khủng.

Duẫn Nặc biết mình đã chọc giận anh, liền cuống quít phất phất bàn tay nhỏ bé, cười khẩy nói: "Tân phòng này, để lại cho anh cùng tiện nhân đó dùng, bà cô đây mạn phép không thể hầu hạ."

Nói xong, liền xô cửa chạy ra ngoài.

Thật ra thì cô đang sợ chết khiếp, sợ người đàn ông kia đuổi theo cho cô một bài học.

Cho nên cô phải chạy trốn thật xa.

'Rầm!' Đột nhiên cả người liền va phải một đống tường thịt.

"Đáng chết!" Cô vừa định mở miệng mắng, đột nhiên thấy người đó là anh ba của mình, vội vàng cười lên, ngọt ngào chào một tiếng: "Anh ba, đã lâu không gặp."

"Ha ha!" Lục Tử Dạ không khách khí cười rộ lên, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ điềm đạm nho nhã: "Nhóc con, làm việc gì trái với lương tâm hả? Mải chạy trốn đến nỗi ngay cả đường cũng không thèm nhìn."

Duẫn Nặc đang phân vân để tìm một lí do thì đột nhiên nhìn thấy người đang đứng sau Lục Tử Dạ, cô chợt đẩy anh trai mình ra, giật mình nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

"Tiểu Nặc, đang hoan nghênh anh sao?" Trác Quân khẽ cười, nhàn nhạt lại vui vẻ làm cho người nào đó phải lúng túng.

Nhà họ Lục và nhà họ Trác là thế giao nhiều đời, Trác Quân tuy là thanh mai trúc mã với Duẫn Nặc, nhưng cũng có giao tình không cạn với tam thiếu Lục gia, vì thế Trác Quân với thân phận là anh em tốt của Lục Tử Dạ đến nhà họ Lục chơi cũng không có gì là lạ.

"Anh, sao lại tới đây?" Duẫn Nặc cũng biết mình thiếu nợ anh rất nhiều, liền quan tâm hỏi.

Hơn nữa, lần trước cô lại nuốt lời một lần nữa, cảm thấy bản thân thật không còn mặt mũi nào để đối diện với anh cả.

Không nghĩ tới, anh sẽ chủ động tìm tới cửa.

"Tử Dạ nói có chuyện cần nhờ, cho nên anh mới tới." Anh chắc chắn sẽ không thể nói với cô rằng vì rất nhớ cô nên mới tìm cớ đến đây. Ngày ngày anh đều ăn không ngon ngủ không yên, dù muốn nhưng lại không thẻ gặp mặt, nếu cứ thế này anh sẽ phát điên lên mất.

Anh sẽ không nói như vậy, bởi vì cô đã là vợ của người khác, nên bây giờ anh chỉ đành đứng ở một bên đơn phương yêu thầm cô mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.