Hức, nóng quá! Cơ thể thật khó chịu, ngay cả cổ họng cũng đau buốt!
“Tỉnh? Gia Hân, em có nghe anh nói không, em thấy trong người thế nào rồi? Gia Hân?”
Ưm! Là ai đang gọi? Ông xã, có phải anh đó không?
Tôi khó khăn nâng mắt, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới có loại cảm giác ngay cả nâng cái móng tay cũng tốn sức lực như thế này. Cơ thể không ngừng xuất ra mồ hôi, nếu không phải nể mặt ông xã còn ngồi đây, tôi thật sự muốn lột phăng cái áo để nude thân thiện với môi trường.
“Ông xã...”
Giờ mới phát hiện, giọng tôi đặc khản chẳng khác gì là mặt sau của tờ giấy nhám, mà tôi thì hệt như cái lò xông hơi phiên bản gia đình đang không ngừng tỏa nhiệt độ ủ ấm căn phòng.
Hức, bác sĩ, chúng ta có thể nào giống như Ngư Lang - Chức Nữ một năm chỉ gặp nhau có một lần thôi được không? Tôi tỏ vẻ, tôi thật sự yêu không nổi nữa bác sĩ à! TT^TT
Chợt, bàn tay mang theo cảm xúc mát lạnh đặt lên trán tôi, tôi nheo mắt, theo bản năng ủng ủng vào tay anh lấy lòng.
“Đừng nháo, bác sĩ sẽ đến trong vòng một tiếng nữa, em thấy hiện tại thế nào rồi?”
Anh nhíu mày đè lại người tôi, kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh vỗ về tôi từng chút, hệt như đang hống con nhỏ nhanh đi ngủ vậy.
Tôi nhìn anh, cảm thấy ông xã đang phóng ra skill (Kĩ năng) Hào quang của thánh mẫu, hơi do dự một chút, mắt tôi loạn chuyển. Này là cơ hội ngàn năm có một nha, chẳng mấy khi ông xã mới lộ ra tình cha.. Sặc, là tình thương bao la vô bờ bến như thế này, tôi mà không nhân cơ hội cháy nhà đi hôi của thì thật có lỗi với đồng bào chị em phụ nữ năm châu.
Vì Tổ Quốc, tôi sẽ không làm nhục sứ mệnh đi ăn vạ ông xã này! _(: з” ∠)_
Tôi hít hít mũi, vô cùng đáng thương ngẩng lên nhìn anh, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào.
“Ông xã, đầu em đau quá, cơ thể hệt như bị người ta tháo khớp để đi chụm canh hầm xương vậy. Ông xã, vì cái gì em lại thấy con thỏ ôm củ cải nhảy vào nồi, vì cái gì em lại thấy thịt sườn nướng bay vòng vèo trước mắt? Ông xã, có phải bệnh tình của em đã đến giai đoạn cuối rồi hay không?”
Tôi thề, nếu không phải tôi sốt đến ảo giác thì rõ ràng mắt anh đang giật giật. Không lí nào lại lộ nhanh như vậy đi?
Anh nhìn tôi chột dạ, không ngoài dự đoán đâm chọt một câu.
“Thành ra như vầy mà còn không chết tâm ăn uống, bệnh tình của em đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Còn chữa được mà anh, bác sĩ người ta còn chưa bó gối anh cũng đừng vội đem em đi bó chiếu như vậy. QAQ
Tôi nghĩ, chắc có lẽ là liều lượng không đủ nên ông xã mới “trơ” ra như vậy, này là anh muốn tôi tung ra đại chiêu tất sát đây mà.
Tôi run rẩy vươn tay ra phía sau anh, hai mắt trợn lớn làm như không thấy vẻ mặt ba chấm của anh nói.
“Nội? Là nội đến đón con đó sao? Ôi, sau lưng nội có phải hay không chính là bàn tiệc Mãn - Hán hơn ba trăm món ăn hả nội? Nội, nội mang con đi với~ Nội, nội
~~”
“...Em rốt cuộc là muốn gì?”
Tôi đáng thương nhìn anh, rưng rưng mắt.
“Em đói
~~”
Đừng nói là ba chấm, mặt anh bây giờ dám phải hơn ngàn chấm chứ không ít. Tôi kéo cái mềm che hết nửa cái mặt của mình, chỉ lộ ra hai con mắt long la long lanh nhìn anh, lí nhí.
“Anh ôm em một chút, em có thể cầm cự đến ngày mai cũng không đói.”
Không cần soi gương cũng biết, mặt của tôi lúc này chắc đã có thể sánh ngang với mông khỉ rồi. Cũng may là tôi đang sốt nên mặt vốn đã đỏ ửng, bằng không thì thật không biết nên giấu cái mặt già này ở đâu. -///////-
Bên giường đột nhiên lún xuống, tiếp theo là cả tôi và chăn đều được anh ôm vào lòng, giọng anh trầm thấp ở bên tai.
“Anh thật muốn biết em là như thế nào mà lớn lên, có phải hay không đúng như lời tiểu Thiên nói, em thật sự vốn là tiểu trư đầu thai nữa. Cái đầu này của em, ngoài ăn với chiếm tiện nghi ra thì không còn nghĩ được gì nữa sao?”
Tôi cười hì hì cọ cọ vào lòng anh.
“Có nha, nếu não của em có dung lượng 100% chưa sử dụng, thì hết 90% đã dùng lên người anh rồi!”
Tôi đỏ mặt, nghe như tôi đang thả dê nhà anh quá!
Không biết lời vừa rồi có phải đã lấy được lòng anh không, chỉ biết cánh tay đang ôm tôi tự nhiên lại siết chặt hơn một chút. Tôi vùi vào lòng anh, cười khúc khích.
“Ông xã, em muốn ăn sườn chua ngọt.”
“Được.”
“Hì, mỗi ngày đều ăn.”
“..Được.”
“He he, còn muốn ăn bào ngư vi cá này, vịt quay Bắc Kinh này, gan ngỗng này, thịt bò kô-bê này..”
“Còn nói thêm lời nào nữa, một phân thịt em cũng đừng hòng ăn.”
Kéo kéo khóa miệng. Đừng trách tôi không có nghĩa khí, đây người ta gọi là nhẫn nhịn vì đại cuộc nha. -///////-
Một lát sau khi bác sĩ đến, tôi im lặng ngậm trong miệng nhiệt kế bày ra bộ dáng bé ngoan của mọi nhà, mặc dù vậy vẫn chẳng câu được chút cảm tình nào của khuôn mặt “đẹp tựa như đóa hoa cúc” kia. Cũng phải thôi, nửa đêm bị dựng đầu dậy đi khám bệnh thì ai mà vui vẻ nổi, chưa quát cho đã là may lắm rồi.
Bỏ dụng cụ vào hòm khám, bác sĩ rút nhiệt kế nhìn một chút rồi nói với anh đang đứng khoanh tay bên cạnh.
“Thiếu phu nhân chỉ hơi sốt nhẹ một chút, đại thiếu gia không cần phải lo lắng, uống thuốc nghỉ ngơi hai ngày sau là khỏi.”
Anh gật đầu.
“Làm phiền bác sĩ Tần.”
“Đại thiếu gia khách sáo, vì nhà họ Nam Cung phục vụ là trách nhiệm của tôi. Nếu không còn việc gì, tôi xin phép được rời đi trước.”
“Được, tôi tiễn bác sĩ ra ngoài.”
“Vâng, làm phiền đại thiếu gia!”
Mắt tôi giật giật. Sao cứ có cảm giác như đang đóng phim đại tư bản chèn ép người như thế này, chắc là tôi sốt đến mị đầu đi?
Uống xong thuốc, tôi quay lại an tĩnh nằm trên giường, lúc này đầu óc đã hơi mơ màng. Tay anh lần nữa lại phủ lên trán tôi, tôi lim dim nhìn anh nhỏ giọng.
“Ông xã!”
“Ừm?”
“Đừng buông tay em!”
“...”
Còn không đợi được anh trả lời, tôi đã vội vàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Ông xã, đừng buông tay em, nếu một ngày nào đó anh buông tay em, thế giới của em sẽ chẳng còn gì.....