Ông Xã Ngỗ Ngược

Chương 22: Chương 22




Âu Phàm lập tức đi tìm Tiểu Dĩnh, chiếc xe lao vun vút trong màn đêm. Cảm tưởng như có thể xé tan không gian u tối xung quanh. Chiếc xe dừng lại ở trước cổng nhà tiểu Dĩnh, anh không một chút kiên nhẫn trực tiếp Gõ Cửa.

Qua một hồi lâu vẫn không thể tiểu Dĩnh ra mở cửa cho anh vào, bên trong chỉ có ánh đèn lờ mờ. Cảm giác sợ hãi bắt đầu chen lấn trong lòng anh, cố gắng gọi thêm nữa nhưng vẫn không thấy cô đâu, đúng lúc đó thì có một người phụ nữ đi ngang qua. Có lẽ vì thấy Âu Phàm đi xe hơi lại là người lạ nên cũng có chút tò mò, người phụ nữ đó dừng lại rồi nói với Âu Phàm:

- ngôi nhà này cũng một thời gian không có người ở rồi, không biết là cậu tìm ai?

- trong nhà này không phải có một cô gái hay sao hả chị? Cô ấy mới về chiều nay mà?

Người phụ nữ ấy vừa cười vừa nói với Âu Phàm:

- tôi với nhà này là chỗ thân thiết, nếu như con bé về thì tôi phải biết chứ. Nó đâu có về đâu cậu, Chắc cậu nhầm rồi.

Trong Lòng Âu Phàm lúc này là cảm giác sợ hãi đến tột độ, nếu như cô không về nhà thì có thể đi đâu được. Trời càng lúc càng về khuya, thân gái một mình lại ngốc nghếch như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì biết làm thế nào?

Anh không quen bất kỳ một người bạn nào của tiểu Dĩnh, từ ngày cô về nhà anh sống cũng chưa từng thấy cô đưa bạn về nhà chơi bao giờ. Bây giờ muốn tìm cô thực sự rất khó, cũng không thể trực tiếp gọi điện cho ba mẹ của cô bên nước ngoài.

Âu Phàm vò đầu suy nghĩ, cố tìm ra cách để tìm được tiểu Dĩnh, nhưng trong đầu anh lúc này giống như đang ở một ngõ cụt, vẫn chưa thể tìm được đường thoát.

Âu Phàm lái xe đi khắp các con đường từ nhà anh trở về nhà tiểu Dĩnh, hi vọng sẽ gặp được cô ở đâu đó. Nhưng mọi thứ càng lúc càng trở nên vô vọng.

Trong khi Âu Phàm đang mệt mỏi kiếm tìm, thì ở một nơi xa hoa tiểu Dĩnh đang cùng bà Nội dùng điểm tâm, nét mặt cô lúc này thật sự quá ủ rũ, bà nội ngồi bên cạnh trách mắng:

- Con bé này còn không mau ăn đi, con buồn bã như thế thì giải quyết được chuyện gì?

- bà nội cho con về nhà đi, con không thể tiếp tục ở đây được?

- Bây giờ con nói lý do cho ta biết đi, Tại sao con lại rời khỏi đó.

- con không thể sống chung với Âu Phàm được, bà nội cũng biết người anh ấy yêu thương không phải là con mà.

- điều đó ta không cần biết, điều duy nhất ta biết đó chính là bây giờ con đã trở thành cháu dâu của ta.

Được bà nội Yêu Thương Tiểu Dĩnh cũng cảm thấy vui lắm, Nhưng người mà cô cần nhận được tình cảm lại không hề có tình cảm với cô, Có Chăng Chỉ là chút áy náy với cô vì chuyện đã xảy ra.

Chẳng có cuộc tình tay ba nào lại không có Nước Mắt, và cô cũng biết rằng không có kẻ thứ ba nào nhận được kết cục tốt. Tiểu mạn là người đến trước, là người mà Âu Phàm hết mực thương yêu. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì người được bảo vệ cũng chỉ là tiểu Mạn, chứ không phải là cô.

Từ lúc trở về nhà Âu Phàm, cô liên tục bị tổn thương, liên tục bị bắt nạt. Nhưng anh cũng chưa từng một lần Đứng ra bảo vệ, cũng chưa từng một lần ôm cô vào lòng, chưa từng một lần đứng ở vị trí của cô mà suy nghĩ.

Vậy tiếp tục Còn có ý nghĩa gì?

Cô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để rời xa Âu Phàm, đã định một mình trở về căn nhà mà trước đây cô đã từng sống rất hạnh phúc. Ấy vậy mà đi chưa được bao lâu thì bị bà nội phát hiện, và bắt cô trở về nơi này.

Cô vừa đi ra khỏi nhà Âu Phàm, không tiền cũng chẳng có bất cứ một thứ gì để có thể đổi lấy một chuyến taxi về nhà, thì bỗng có một người đàn ông tốt bụng đồng ý cho cô đi nhờ.

Cô giúp đó thực sự quá ngốc nghếch, cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà lập tức lên xe. Vậy là nơi cô tới không phải là nhà của mình, mà chính là nhà bà nội.

- đừng có tiếp tục suy nghĩ nữa, sau này tất cả mọi thứ Cứ làm theo ý ta.

- Bà cho con trở về nhà đi có được không? Con thực Sự không thể sống cuộc sống như thế này nữa.

- con đã từng nghĩ tới ba mẹ mình chưa? Đã từng nghĩ tới chuyện nếu họ cần thêm Tiền để chữa bệnh hay chưa?

- con...

- Nếu như bây giờ con rời đi, thì bệnh tình của ba con ta sẽ không bảo đảm. Nhưng nếu như con đồng ý ở lại, thì tất cả mọi phương pháp điều trị tốt nhất ta sẽ nhờ người áp dụng cho ba con. Con thấy thế nào?

- bà Nội đừng làm khó con như thế có được không?

- không được.

Tiểu Dĩnh buồn bã cúi đầu, bản thân cô thực sự quá vô dụng, luôn luôn bị đặt vào tình thế Bị động. Tất cả mọi thứ đều liên quan tới tiền, đến mức phải bán cả chút tự trọng cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.