Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Chương 53: Chương 53: Đánh trả




Quan Vũ Hạm dọn dẹp xong thì trở về phòng.

“Mẹ sớm nghỉ ngơi đi, con lên lầu trước đây.” Lâm Trí tạm biệt xong thì cũng lên lầu.

Lâm Trí trở về phòng, Quan Vũ Hạm đã ngồi trước máy vi tính, nhưng không để ý tới cậu.

“Bà xã yêu quý, anh tới đây.” Lâm Trí vươn hai cánh tay ra.

“Đồ xấu xa, hôm nay cậu thật là quá đáng, có phải cậu rất thỏa mãn không?” Quan Vũ Hạm đứng dậy đi tới, nhón chân lên, đưa tay nắm lấy lỗ tai Lâm Trí.

“Chơi rất vui sao?” Vũ Hạm dùng sức nhéo lỗ tai cậu.

“A—, em muốn giết chồng à.” Lâm Trí ha ha cười nói, sau đó ôm chặt lấy Quan Vũ Hạm, rồi quay tròn.

“A— thả tôi xuống.” Quan Vũ Hạm bị dọa sợ mà kêu to.

“Bà xã à để anh cho em ngồi cáp treo miễn phí.” Lâm Trí ôm Quan Vũ Hạm quay vòng.

Sau đó hai người cùng nhau ngã xuống giường. Quan Vũ Hạm bị đè phía dưới.

“Bà xã à anh muốn.” Lâm Trí híp mắt nói.

“Cậu— hôm nay không được. Ai bảo hôm nay cậu lại bắt nạt tôi trước mặt mẹ, không được.” Quan Vũ Hạm giận dỗi nói.

“Ông xã yêu cầu mà em cũng từ chối, được rồi! Bây giờ anh sẽ chuộc tội, cố gắng đền bù cho em.” Lâm Trí không hề đứng đắn nói.

“Cảm ơn, nhưng không cần.” Quan Vũ Hạm cười nói.

“Không được—, em nói gì thế, em muốn từ chối việc chúng ta tạo người sao? Cẩn thận sau này anh sẽ nói cho con biết: bảo bối, ban đầu mẹ con không muốn có con đó?” Lâm Trí dịu dàng nói.

“Đồ xấu xa, đừng nói hươu nói vượn nữa.” Quan Vũ Hạm liếc cậu một cái.

“Đó chính là đồng ý, được— xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng. Mau lên, không nên lãng phí thời gian, lãng phí thời gian chính là phạm tội.” Lâm Trí vẫn không quên làm trò.

“Cậu lấy đâu ra lí do ngụy biện đó vậy, chỉ có mình cậu nói.” Giờ phút này Quan Vũ Hạm đã nhận được làn sóng điện. Lâm Trí bắn về phía cô 350W điện cao thế, khiến Quan Vũ Hạm không thể làm gì.

“Đây là quyền lợi của đàn ông, cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm. Bản tôn đang thực hiện nghĩa vụ làm chồng. Cũng là có trách nhiệm đối với con cái.” Lâm Trí luống cuống tay chân vẫn không quên lừa gạt.

Mới vừa rồi còn là một cô gái nhỏ lỗ mãng, thì bây giờ giống như một con cừu non. Mà Lâm Trí giống như sói xám.

Ngay khi vợ chồng Lâm Trí đang triền miên, tại một căn phòng khác đang trình diễn một hồi tiết mục mỹ nữ và dã thú rất phấn khích, chẳng qua là do người thật biểu diễn.

Người đàn ông thô bạo xé nát quần áo một người phụ nữ, dùng sức giày xéo đôi bánh bao lớn, sau đó đề cô ta xuống đất, từ phía sau tiến vào thân thể cô ta, cô ta chỉ có thể phục tùng, không dám phản kháng, một người xong chuyện, lại tới một người khác, cuối cùng mới hài lòng rời khỏi thân thể cô ta.

“Cái gì cho được tôi cũng đã cho, cho nên hai người hãy giúp tôi làm xong việc kia.”

“Cô cứ yên tâm, chúng tôi nói được thì sẽ làm được. Nếu như không phải được thêm thân thể của cô, thì cô không thể mời nổi chúng tôi rời núi” thì ra hai người đàn ông này chính là sát thủ. Bọn họ chỉ nhận những vụ mua bán lớn, chứ còn loại mua bán nhỏ này, bọn họ sẽ không quan tâm, nhưng đổi lấy được người đẹp, cho nên bọn họ chịu giúp.

Mạnh Tuệ Nhàn mặc lại quần áo tử tế, sửa sang thân thể một chút, nghĩ thầm: may mà đã nhờ hỏi thăm sở thích của hai quái thai này, nếu không thì thật đúng là rất khó khăn nhờ được. Hai người quái thai này có tướng mạo xấu xí, nhưng lại là tên háo sắc, chẳng qua khẩu vị cũng rất cao, bởi vì trong tay có tiền, cho nên tìm được rất nhiều người đẹp, mà mỗi lần tìm được, cả hai đều luôn cùng nhau chơi đùa, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, phải gọi là bọn biến thái, thủ đoạn cực kỳ ác đọc, mà những người phụ nữ kia nếu không vì đồng tiền dơ bẩn của họ, thì người bình thường cũng không chịu nổi. Nhưng rất đáng giá, mỗi một lần đều kiếm được một khoản không nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.