Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Chương 70: Chương 70: Muốn cùng Hạm Hạm nói yêu thương.




Lân Trí quyết tâm nói yêu với bà xã, họ chưa yêu mà kết hôn, cảm thấy ủy khuất cho cô, cho nên cậu muốn một lần nữa theo đuổi bà xã của mình.

Yêu chiều đối đãi của Lâm Trí đều ở trong lòng Quan Vũ Hạm, nghĩ lại liền cảm động, không nhịn được nước mắt rơi xuống.

Lâm Trí nhìn vợ yêu rơi lệ, ngay lập tức luống cuống, “Bà xã sao vậy?”

“Người ta cảm động không được sao?” Quan Mưa Hạm dí dỏm nói, Lâm Trí bỗng bị nước mắt làm cho hết hồn, bà xã nói một câu, hắn liền bình tĩnh trở lại.

Thật ra Quan Vũ Hạm vẫn cố gắng kiên cường, cô không muốn làm cho người thân duy nhất bên cạnh khổ sở. Hơn một tháng, cô vẫn vì cha mẹ giữ đạo hiếu, ngay cả Lâm Trí cũng cùng cô giữ đạo hiếu. Kể từ khi cha mẹ qua đời, Lâm Trí chưa bao giờ đòi hỏi quá đáng Hạm Hạm, hắn không đành lòng, nhìn bà xã mắt đẫm lệ làm hắn đau lòng.

Nhưng hôm nay cô lại cười, ba tháng nay, đây là lần đầu tiên cười. Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng cô đã hiểu ra, người sống thì phải sống cho tốt, cuộc sống có nhiều điều không như ý, không thể tự giận mình, phải kiên cường đối mặt với tất cả, vì người thân.

Lâm Trí cứ nhìn chằm chằm Quan Vũ Hạm như vậy, khuôn mặt cô đã bớt ưu thương, đôi mắt đã tràn ngập ánh sáng, bởi vì vừa rồi cảm động, trên mặt còn một giọt nước mắt, như hoa lê đẫm mưa, đôi môi đỏ mọng hồng nhuận.

Quan Vũ Hạm thấy Lâm Trí nhìn mình như thế, cô cười như có như không, khóe miệng mang theo một tia u oán, áo trắng không thể che giấu thân hình xinh đẹp. Lúc này có một tia nắng chiếu vào trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt Quan Vũ Hạm, hình như là đang nhẹ nhàng vuốt ve.

Lâm Trí liền chìm vào trầm luân, thân thể có bản năng khát vọng. Đôi mắt nâu sẫm với ánh mắt trong suốt, cứ như vậy nhìn Quan Vũ Hạm không rời.

Hắn chầm chậm hôn lên môi cô, thật mềm, thật lâu, không đành lòng rời đi.

“Không, em không thở được.” Quan Vũ Hạm dùng sức đẩy Lâm Trí.

“Đứa ngốc.” Lâm Trí cười nói, thì ra lão bà không biết hôn!

“Anh…khoe mẽ.” Quan Vũ Hạm vì mới hôn xong, mặt còn đỏ hơn trước.

Quan Mưa Hạm nghĩ thầm, thì ra mình cũng kích động như thế, vừa rồi tim cô như nhảy lên, thật may đã ngừng lại. Ngượng ngùng nhớ lại, mặt càng nóng.

Quan Vũ Hạm không có lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng, tất cả đều tự nhiên, thuận lợi công thành chiếm đất, nhất cử bắt lại.

Trời đất vĩnh viễn không tách rời, lúc này hai người cũng không muốn rời xa đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.