Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Chương 36: Chương 36: Người đàn ông bí ẩn?




"Vũ Hạm?" Lâm Trí vừa đi vừa gọi.

"Ở đấy tối như vậy, làm sao vợ tôi có thể ở đây?" Lâm Trí tức giận quay sang trách móc hướng dẫn viên du lịch, thấy thiếu người mà vẫn rời đi sao? Nhưng bây giờ không nói tới việc này, quan trọng nhất là phải tìm người.

"Quan Vũ Hạm, em đang ở đâu?" Tìm khắp các hang cũng không có, Lâm Trí càng lo sợ. Đã trễ thế này, cô ấy sẽ đi đâu? Chợt cậu bị một cái gậy gỗ làm ngã, cầm đèn chiếu lên, khiến cậu bị hù cho giật mình.

"A -- hướng dẫn viên du lịch, mau tới đây?" Lâm Trí la lên. Thì ra là cách đấy một mét hình như có người đang nằm.

"Anh xem, người này sao vậy?" Lâm Trí có dự cảm xấu. Cậu đến gần người nọ, vừa nhìn thấy là một người đàn ông, đang nằm trên mặt đất, trong lỗ mũi chảy ra máu, liền lấy tay thử xem có còn hô hấp không.

"Mau gọi điện thoại, còn chưa có chết." Lâm Trí nói với hướng dẫn viên du lịch.

"Trong hang động không có tín hiệu, chỉ có thể ra ngoài gọi thôi"

"Anh ra ngoài gọi điện báo cảnh sát trước, thuận tiện thì gọi 120."

"Được." Hướng dẫn viên du lịch chạy ra khỏi hang động. Lâm Trí nhìn kỹ người đàn ông này, người này mang mặt nạ che kín, khẳng định không phải người tốt, nhưng vì sao lại ngất xỉu ở đây? Nhìn lỗ mũi chảy máu, chẳng lẽ là? Lâm Trí nhìn kỹ vị trí của cây gậy, hẳn là anh ta bị người khác đánh lén sau lưng. Đây là cái gì? Cậu cầm lên một cái khuyên tai.

"Đây là của Vũ Hạm." Lâm Trí xác định nói. Vốn vẻ mặt lạnh lẽo, nay càng đáng sợ hơn.

"Mẹ kiếp, ai ăn gan hùm mật gấu, dám đụng đến người phụ nữ của cậu, cậu sẽ không bỏ qua chúng." Lâm Trí lật người đàn ông đó lại, muốn tìm ra đầu mối, tháo mặt nạ của anh ta ra thì là người xa lạ. Bên dưới người anh ta còn có áo khoác của Quan Vũ Hạm. Nét mặt Lâm Trí càng ngày càng đáng sợ. Cậu nắm lấy cổ áo anh ta.

"Nếu như không phải mày đang hôn mê, thì tao sẽ thiến mày, mẹ kiếp, đời này mày đừng có nghĩ muốn chơi phụ nữ nữa." Lâm Trí chửi mắng nói. Cậu cầm áo khoác của Vũ Hạm lên, trong lòng thật sự rất khổ sở.

"Tại sao? Tại sao? Ông trời lại phải trừng phạt tôi như vậy? Kiếp trước tôi đã làm điều gì sai? Mà kiếp này muốn tôi phải trả nợ, ông trời ơi: đời này tôi chỉ muốn một người phụ nữ thôi? Hãy trả cô ấy lại cho tôi?" Lâm Trí gần như gào thét.

"Chẳng lẽ Vũ Hạm đã đánh ngất người đàn ông này, rồi chạy ra ngoài." Lâm Trí vừa phân thành tích nói. Cậu đứng dậy đi ra ngoài, nhất định là Vũ Hạm không có ở đây, cậu phải trở về, có lẽ Vũ Hạm cũng đã trở về khách sạn rồi.

"Hướng dẫn viên du lịch, anh ở lại đi, cảnh sát sẽ đến ngay, có lẽ người này biết rõ ở đây xảy ra chuyện gì? Tôi muốn trở về nhìn xem Vũ Hạm đã về khách sạn chưa? Nếu anh có tin tức của cô ấy, thì lập tức báo cho tôi biết." Lâm Trí nói xong liền leo lên thuyền, chịu đứng bệnh sợ nước, cuối cùng cũng tới được bờ bên kia. Lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn, mở cửa phòng ra, vẫn không có ái, cậu cảm thấy thất vọng liền gọi điện thoại cho Vũ Hạm. Mà vừa rồi gọi cho Vũ Hạm không được, lần này chỉ ôm một chút hi vọng.

"A lô?"đã gọi được. Chẳng qua là giọng đàn ông, tình huống này là sao? Nhìn lại tất cả mã mố, đúng là số của Vũ Hạm.

"Ông là ai? Vì sao lại có điện thoại của vợ tôi?" Lâm Trí nghi ngờ nói.

"A, ra là vậy, có một người đàn ông nhờ vả tôi, muốn tôi tạm thời chăm sóc cô gái này." Đối phương trả lời, Lâm Trí cẩn thận lắng nghe thì nhận ra đây là giọng nói bản địa.

"Tôi là chồng cô ấy, hãy bảo cô ấy nghe điện thoại, nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?" Lâm Trí vừa nói vừa chạy ra ngoài.

"Chúng tôi đang ở khách sạn Côn Minh, tiên sinh, phu nhân ngài được người ta ôm tới, hình như còn chưa tỉnh lại, không biết là tại sao nữa? Người kia nói không có việc gì, qua một lúc sẽ tỉnh."

Lâm Trí ra cửa gọi xe, ước chừng khoảng 20' thì tới khách sạn. Mà một người đàn ông gần sáu mươi tuổi đúng ở ngoài cửa chờ.

"Anh là?" Ông ta thấy Lâm Trí đến liền hỏi.

"Tôi là Lâm Trí, tôi tới tìm vợ mình-- Quan Vũ Hạm." Lâm Trí lo lắng giải thích nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.