Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 63: Chương 63: Sợ hãi




Đang nghĩ như vậy, Tô Ý Nhiên cảm thấy mặt mình bị anh Đình chọc một cái.

Tô Ý Nhiên: “...” Cậu nhìn Cố Uyên Đình, “Có chuyện gì ạ?”

Cố Uyên Đình nghiêm trang lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Tô Ý Nhiên nhướng mày, không muốn quan tâm hắn, ngồi trước máy tính tiếp tục lướt xem doanh thu của cửa hàng.

Cố Uyên Đình ở bên cạnh nhìn cậu, âm thầm chà chà ngón tay trỏ vừa nãy chọc vào khuôn mặt Nhiên Nhiên, hồi tưởng xúc cảm mềm mại. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi tròn của cậu, thấy lòng ngứa ngáy, còn muốn chọc thêm một cái.

Tô Ý Nhiên xem xong doanh thu cửa hàng, lại xem mấy bảng công việc, tắt máy tính. Cố Uyên Đình thấy động tác của cậu, vội vã vứt hết suy nghĩ trong đầu, đỡ cậu đứng lên.

Tô Ý Nhiên đã tập mãi thành quen, sự thay đổi cơ thể kéo theo hoạt động của cậu đã không giống như trước nữa, đặc biệt là động tác ngồi xuống đứng lên, lên xuống nhà, cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hoạt động của mình trở nên chậm chạp và nặng nề.

Anh Đình bây giờ đối với cậu cũng càng ngày càng cẩn thận, nếu như không phải cậu kiên quyết phản đối, hắn hận không thể bước đi cũng đỡ cậu.

Cửa hàng vẫn rất bận, bên chỗ xây thêm cũng gần như chật ních khách ngồi. Tô Ý Nhiên vốn còn muốn giúp làm mấy món ngọt ở bếp, Cố Uyên Đình thấy nhân viên trong đó đang qua lại bận rộn, sợ Nhiên Nhiên không cẩn thận bị người va phải, vội kiên quyết ngăn cậu lại.

Tô Ý Nhiên cũng không kiên trì, cậu tìm Trương Tiểu Hồng thông báo vài chuyện, bao gồm hoạt động Tết Đoan ngọ, mùa hạ và duy trì website, acc chính thức của cửa hàng vân vân.

Bàn giao chuyện cửa hàng xong, Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình rời khỏi cửa hàng, chuẩn bị về nhà.

Trên đường lái xe về qua siêu thị gần khu chung cư, Cố Uyên Đình định đi mua một ít đồ ăn và ít sữa bột về, để cậu ở trong xe chờ hắn.

Một mình hắn vào siêu thị, đi mua sữa bột trước, sau đó đến tầng thực phẩm mua trứng gà, thịt bò, rau củ trái cây, còn mua cá chép để về hầm canh cá chép cho Nhiên Nhiên.

Mua xong đồ ăn, Cố Uyên Đình hai tay cầm đồ, đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy một trận ầm ĩ đằng trước, hình như là xảy ra tranh chấp, một người trong đó ngã sấp xuống, không ít người qua đường túm tụm lại. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình không để ý, tiếp tục đi đến cửa, lúc đi ngang qua đám người hắn nghe thấy không biết là ai gào một câu: “Mau đưa cô ấy đến bệnh viện! Sắp sinh hay sao ấy?”

Cố Uyên Đình dừng lại, hắn quay đầu nhìn, đám người xúm lại tản ra, lộ ra một con đường. Một người phụ nữ có thai lớn bụng ngã trên đất đang kêu đau, người đàn ông đứng bên cạnh hoang mang, ngẩn người tại chỗ không biết làm thế nào.

Mấy người đi đường không nhìn nổi nữa, bước lên đỡ người phụ nữ có thai dậy, quở trách người đàn ông: “Anh làm chồng kiểu gì thế? Vợ sắp sinh rồi còn cãi nhau, lại còn đẩy cô ấy nữa! Có còn là đàn ông không?”

Người đàn ông hồi thần, vội vàng cùng người qua đường đỡ vợ dậy, đối mặt với lời trách móc của người qua đường lại lắp bắp không phản bác. Anh ta bế người vợ có thai đang đau đớn mồ hôi nhễ nhại lên, mấy người qua đường có lòng tốt hỗ trợ, cùng nhau vội vã đi ra ngoài, hiển nhiên là đưa người phụ nữ đó đến bệnh viện.

Cố Uyên Đình cứng ngắc tại chỗ, đám người chạy ra cửa, lướt qua hắn. Hắn nhìn thấy trên mặt người phụ nữ kia đầy đau khổ, không biết là nước mắt hay là mồ hôi, trên làn váy dính vết máu đỏ tươi.

Đám người đó rời khỏi khu thực phẩm, người đi đường vừa nãy túm lại xem cũng tản đi tứ phía, khu thực phẩm lại khôi phục bình thường.

Chỉ có Cố Uyên Đình vẫn đứng thẳng bất động, duy trì tư thế vừa nãy, không thể nhúc nhích.

Hắn nhìn chỗ người phụ nữ có thai vừa nãy ngã xuống, chỗ đó còn sót lại một bãi máu nhỏ, đỏ đến mức chói mắt.

Cố Uyên Đình cảm thấy người lạnh toát.

Tô Ý Nhiên ở trong xe chơi điện thoại di động, chờ anh Đình mua thức ăn về.

Lướt Weibo xong, vòng bạn bè WeChat cũng lướt xong, Cố Uyên Đình vẫn chưa về. Tô Ý Nhiên nghi hoặc, cậu cất điện thoại đi, hạ cửa xe xuống nhìn siêu thị.

Kỳ lạ, lúc thường anh Đình đi mua thức ăn chưa tới hai mươi phút đã quay lại, hôm nay sao lại chậm vậy nhỉ?

Tô Ý Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, vẫn chưa thấy anh Đình đi ra, cậu tưởng ngày hôm nay chắc phải mua nhiều đồ ăn, cũng không nghĩ gì thêm.

Đợi thêm mấy phút, Tô Ý Nhiên lại chơi điện thoại di động, chơi một hồi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, qua một lát, cuối cùng cậu nhìn thấy Cố Uyên Đình hai tay cầm đồ ăn, từ siêu thị đi ra.

Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình bỏ đồ ăn vào cốp sau, hắn mở cửa lên ghế lái, cậu phát hiện sắc mặt hắn đã trắng bệch, hỏi: “Làm sao thế anh? Sao mặt anh tái mét thế, có chuyện gì ạ?”

Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên đang lo lắng, ánh mắt lướt qua bụng nhỏ cách quần áo cũng đã nhìn ra độ cong của cậu, lại dời mắt đi. Hắn trấn định, cười nói với Nhiên Nhiên như thường: “Không có gì, chợ thực phẩm nhiều người, hơi chen chúc.”

Tô Ý Nhiên không nghi ngờ, cậu gật đầu: “Về nhà thôi anh.”

Cố Uyên Đình lái xe về nhà, thấy Nhiên Nhiên cởi dây an toàn muốn tự mình xuống xe, vội nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích, Nhiên Nhiên.”

Hắn vòng qua cẩn thận đỡ Tô Ý Nhiên xuống xe, lại bế cậu lên, cẩn thận ôm cậu vào nhà, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế salon mềm mại, như là coi cậu thành búp bê sứ dễ vỡ, hận không thể nâng trong lòng bàn tay nâng niu.

Tô Ý Nhiên không hiểu tại sao anh Đình đột nhiên quá cẩn thận như thế, nhưng cậu cũng quen, không nói gì. Cậu cầm lấy truyện cổ tích như thường, ngẩng đầu cười nói với hắn: “Anh đi nấu cơm đi, em đọc truyện cho con.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình nhẹ nhàng sờ tóc cậu, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, không thể tránh khỏi lại thấy được bụng cậu, hắn dừng tay một chút, cơ hồ bối rối thu lại. Hắn miễn cưỡng trấn định nói: “Ừ, anh đi nấu cơm.”

Lúc nấu cơm trong đầu Cố Uyên Đình thỉnh thoảng tua lại cảnh trong siêu thị, phụ nữ có thai, bụng nhô lên, tiếng kêu đau đớn, và máu.

Cố Uyên Đình run tay, lúc hoảng hốt tay thái rau mất thăng bằng cắt vào ngón tay, máu chảy xối xả.

Cơn đau trên đầu ngón tay làm hắn tỉnh táo lại, hắn tiện tay lấy giấy ăn bên cạnh bịt miệng vết thương, máu đỏ tươi thấm đẫm giấy ăn. Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn chằm chằm máu trên giấy, đầu lại choáng.

Hắn không sợ máu, cũng từng gặp rất nhiều máu. Thậm chí tay hắn còn từng dính máu.

Thế nhưng máu hôm nay nhìn thấy làm cho hắn không cách nào khống chế mà choáng váng.

Cố Uyên Đình ném giấy ăn đi, lại cầm thêm mấy tờ giấy ấn lên tay, máu không chảy nữa.

Hắn dùng khăn giấy lung tung quấn ngón tay lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn trần phòng bếp, hít một hơi thật sâu.

Tô Ý Nhiên vẫn đang đọc truyện cho em bé, không biết trong bếp anh Đình bị thương tay.

Mãi đến khi Cố Uyên Đình nấu cơm xong, bưng đồ ăn ra đặt lên bàn ăn, cậu mới nhìn thấy ngón trỏ trái của anh Đình bị quấn một đống trắng mới phát hiện sai sai. Thấy Cố Uyên Đình muốn về nhà bếp tiếp tục bưng thức ăn, cậu vội gọi hắn lại: “Anh Đình, tay anh làm sao thế?”

Nói hết câu, cậu để sách trong tay xuống, lo lắng đứng dậy đi tới.

Cố Uyên Đình muốn ngăn cản cậu đã không còn kịp rồi, đành nói với cậu: “Không sao, đứt tay, em ngồi đi.” Nói xong, hắn đỡ cậu ngồi lên ghế.

Tô Ý Nhiên không tin hắn, nâng tay trái của hắn lên kiểm tra, thấy mấy vòng giấy ăn quấn qua loa trên ngón trỏ, cậu mở hai vòng giấy ăn ra nhìn, bên trong quả nhiên có vết máu.

Tô Ý Nhiên lườm hắn một cái: “Bị thương mà sao anh không nói cho em? Dùng khăn giấy sao được, em đi tìm băng cá nhân và cồn iot.”

Cố Uyên Đình thấy cậu nói xong là muốn đứng dậy đi tìm, vội ấn vai đè cậu ngồi xuống: “Em ngồi đấy, anh đi tìm.”

Tô Ý Nhiên bất đắc dĩ: “Em có phải thủy tinh đâu, tìm đồ thôi mà.”

Cố Uyên Đình nghĩ Nhiên Nhiên đúng là làm từ thủy tinh. Hắn nghiêm túc nói: “Nhiên Nhiên nghe lời.”

Tô Ý Nhiên không làm gì được hắn, chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ Cố Uyên Đình đem băng cá nhân và cồn iot đến.

Cậu nâng tay trái của Cố Uyên Đình lên, đầu tiên là bỏ giấy trên ngón tay hắn đi, nhìn thấy vết thương bên trong lại đau lòng, cậu cẩn thận dùng bông lau vết máu còn dính, sau đó dùng cồn iot sát khuẩn cho hắn: “Anh cố chịu một chút, đau đấy.”

Cố Uyên Đình yên lặng nhìn Nhiên Nhiên, trong ánh mắt có tình cảm sâu nặng đang cuộn trào. Hắn không nói gì, lúc sát khuẩn cũng không hé răng.

Sát khuẩn xong, Tô Ý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại thổi thổi ngón tay Cố Uyên Đình, chờ cồn iot khô là quấn băng cá nhân vào.

Xử lý vết thương xong, Tô Ý Nhiên lại trách hắn: “Loại vết thương này nhất định phải dùng băng cá nhân, dùng khăn giấy lỡ bị nhiễm trùng thì làm sao? Người lớn như vậy rồi mà sao anh không biết trân trọng sức khỏe của mình thế?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình nhẹ nhàng sờ ngón tay trỏ của mình, chỗ băng cá nhân mà Nhiên Nhiên dán cho hắn, nhận sai: “Anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

Tô Ý Nhiên không tin lời bảo đảm của hắn, nghĩ sau này phải giám sát anh Đình mới được, thực sự là làm cho người ta lo lắng mà.

Hai người cơm nước xong, xem tivi, dưỡng thai, ôm nhau ngủ.

Thế nhưng hôm nay Tô Ý Nhiên không ngủ được, cậu cảm giác em bé cứ đạp mãi, dường như đang lăn lộn ầm ĩ không ngừng. Rõ ràng cậu rất buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được. Cậu hơi cau mày, trở mình, đổi tư thế ngủ.

Tô Ý Nhiên hơi động, Cố Uyên Đình cũng cảm giác được, hắn căng thẳng, nhẹ giọng gọi cậu: “Nhiên Nhiên?”

Tô Ý Nhiên nhắm mắt lại, dùng giọng mũi “Dạ?” Một tiếng, lại trở mình.

Cố Uyên Đình lo lắng đỡ lấy eo cậu, sốt ruột hỏi: “Làm sao thế? Em đau bụng à?”

“Không phải.” Tô Ý Nhiên buồn ngủ thấp giọng lẩm bẩm: “Là con... cứ đạp em mãi...”

Cố Uyên Đình nghe cậu nói không phải, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nghe cậu nói con đạp mãi, lại lo lắng. Hắn nhớ đến bài tập từng làm, nói: “Anh mở nhạc nhẹ nhé?”

Tô Ý Nhiên “Ừm” một tiếng, Cố Uyên Đình cầm điện thoại di động ở đầu giường, chỉnh âm lượng nhỏ, mở một bài nhạc nhẹ mà bình thường em bé hay nghe.

Âm nhạc tao nhã nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, sau khi phát hai lần dường như thật sự có hiệu quả. Dần dần, Tô Ý Nhiên cảm giác em bé không lộn xộn nữa, không còn đạp, cậu ngủ thiếp đi.

Cố Uyên Đình thấy cậu ngủ sâu trong ngực mình, tắt nhạc, nhẹ nhàng ôm cậu, hôn ấn đường cậu một cái.

Hắn nghĩ vừa rồi cậu bị con cựa quậy ngủ không yên, thêm vào đó gần đây cậu cũng đi lại chậm chạp khó khăn, trong đầu lại hồi tưởng cảnh ban ngày trong lúc vô tình hắn nhìn thấy người phụ nữ có thai kia.

Tim Cố Uyên Đình hẫng một nhịp, hắn ở trong bóng tối ôm Nhiên Nhiên của hắn, bắt đầu sợ.

Tác giả có lời muốn nói:

【 Cố · bệnh trầm cảm trước sinh · Thính Thính 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.