Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 47: Chương 47: Yêu




Tô Ý Nhiên vốn nhắm hai mắt sắp ngủ: “...???”

Cậu cạn lời mở mắt ra, thấy anh Đình rất nghiêm túc, nhíu mày, không phải chứ, bảo bảo này còn chưa ra đời đâu, sao đã muốn sinh đứa nữa rồi?

Cố Uyên Đình còn ôm cậu lắc lắc, nghiêm túc hỏi cậu: “Có được không? Em đồng ý không, Nhiên Nhiên?”

Tô Ý Nhiên: “...”

Tô Ý Nhiên nói: “Anh cúi đầu xuống chút, em cho anh biết.” Cậu thấy đầu Cố Uyên Đình đến gần, lại nói, “Đầu cúi thấp xuống chút, thấp hơn một chút.”

Cố Uyên Đình nghe lời cúi thấp đầu xuống.

Tô Ý Nhiên nhìn đầu hắn thấp xuống, rút cánh tay đang bị ôm vào trong ngực ra, đập vào gáy hắn một cái, phát ra một tiếng “bốp” lanh lảnh.

Cố Uyên Đình: “...”

Tô Ý Nhiên mặc kệ hắn, thu tay về nhắm mắt lại, ngủ.

Cố Uyên Đình: “...”

Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên nhắm hai mắt không để ý đến hắn nữa, lòng cảm thấy oan ức, mà cũng không dám quấy rối cậu ngủ.

Lúc nghe hô hấp của Nhiên Nhiên từ từ trở nên trầm lắng, hắn ôm Nhiên Nhiên, cúi đầu hôn trán cậu một cái, mà vẫn không từ bỏ suy nghĩ này, thậm chí còn bắt đầu nghĩ các kiểu làm càn mà sung sướng.

Chỉ chớp mắt, thời gian đã qua hơn nửa tháng.

Ngày hôm nay, là ngày Tô Ý Nhiên chuẩn bị chuyển đến nhà mới.

Nhà mới đã quyết định từ trước, không biết anh Đình dùng cách gì, mấy ngày ngắn ngủi đã sang tên được ngay.

Những ngày gần đây, đại đa số thời gian hai người dùng để thương lượng bố trí nhà mới, phải mua thêm gia cụ và đồ trang trí, có lúc còn phải đi dạo ở khu mua sắm.

Tuy rằng mua nhà đã xây, phong cách trang trí là sở thích của họ, bố trí mỗi gian phòng cũng rất hợp lí, nhưng mà vẫn phải căn cứ vào sở thích cá nhân để tăng giảm một ít chi tiết.

Sang tên nhà mới xong, Cố Uyên Đình lại hào hứng bận rộn chừng mấy ngày, chuẩn bị nhà mới xong, hắn nói cho cậu biết có thể lập tức dọn nhà.

Hai ngày nay, đồ trong nhà cũ cũng thu dọn gần hết, chỉ là Tô Ý Nhiên không rõ anh Đình như thể muốn vứt hết đồ trong nhà cũ, đổi mới toàn bộ.

Ví dụ như hiện tại.

Thấy Tô Ý Nhiên bỏ cái loa nhỏ ở phòng khách vào thùng, Cố Uyên Đình vội nói: “Cái loa này để ở đây đi, còn mấy đồ trang trí nhỏ cũng không cần chuyển đi, chúng ta đổi mới toàn bộ.”

Tô Ý Nhiên: “...”

Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình hận không thể vứt đi đổi mới hết, cạn lời một lát, lại phản bác lời hắn: “Không được, có cái cũng không cần thay, hơn nữa trong mấy đồ trang trí này có rất nhiều hồi ức của chúng ta.”

Cậu lắc lắc cái loa trong tay cho anh Đình xem: “Ví dụ như cái này, là quà sinh nhật anh tặng em, anh cũng muốn vứt hả?”

Cố Uyên Đình nghe cậu nói, huyệt thái dương đột nhiên thình thịch: “...”

Hắn cố nén kích động đoạt lấy ném cái loa kia đi.

Hơn nữa, chuyện trọng đại như sinh nhật của Nhiên Nhiên, nguyên chủ chỉ tặng một cái loa rách.

Hắn thấy Tô Ý Nhiên kiên trì muốn mang đồ trong nhà cũ đi, lại sợ cậu mệt, không thể làm gì khác hơn là nói: “Em ngồi đi, anh dọn.”

Tô Ý Nhiên đành nghe lời ngồi nghỉ, chỉ huy anh Đình thu dọn cái này, thu dọn cái kia.

Cậu phát hiện, lúc không thu dọn không biết, lúc thu dọn mới phát hiện, trong căn phòng này tràn đầy hồi ức của cậu và anh Đình, còn có rất nhiều đồ thời kì đại học, sau khi kết hôn cũng đặt ở trong nhà.

Cậu không nhịn được cầm từng đồ nhỏ lên nói chuyện với anh Đình, thuộc hồi ức như trong lòng bàn tay. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình: “...”

Cố Uyên Đình âm thầm cắn răng, đỉnh đầu bốc lên làn khói xanh không nhìn thấy, lại không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nghe Nhiên Nhiên dặn dò, tự tay cất từng cái từng cái vật hồi ức của Nhiên Nhiên và nguyên chủ vào trong hộp.

Còn phải đặt những thứ đồ này vào nhà của hắn và Nhiên Nhiên.

Hắn nhìn hộp đã thu dọn xong, nhanh chóng khép lại, lấy băng dính niêm phong, nhắm mắt làm ngơ, quyết định lúc chuyển tới thì ném hết những thứ này vào xó xỉnh.

Tới hôm nay, hai người chỉ thu dọn một nửa, trong nhà có nhiều đồ, còn phải thu dọn thêm mấy ngày.

Buổi tối cơm nước xong, Tô Ý Nhiên nhìn ngôi nhà nhỏ dần trống rỗng, lại không nỡ.

Cậu hỏi anh Đình: “Sao phải gấp gáp vậy anh, chờ một chút, đợi đến năm sau chuyển cũng được mà.”

Cố Uyên Đình nói có sách mách có chứng: “Chuyển tới sớm một chút thì an tâm sớm một chút, sớm muộn gì cũng phải chuyển, còn đón năm mới ở nhà mới được. Hơn nữa, chúng ta còn phải đón ba mẹ về nhà mới chơi.”

Tô Ý Nhiên nghe hắn nói vậy, gật đầu: “Anh nói cũng có lý.”

Cậu nghĩ ba mẹ vẫn chưa biết gia thế của anh Đình, tốt nhất là nói đại khái với hai ông bà một tiếng, khi họ đến thì lại nói cụ thể một chút.

Nghĩ tới đây, cậu lại cẩn thận do dự hỏi anh Đình: “Người thân của anh...”

Sau khi anh Đình thẳng thắn với cậu, cậu từ đôi câu vài lời của anh Đình biết được, hắn không muốn đề cập đến người Cố gia, hơn nữa anh Đình còn bị mẹ kế lừa bán. Nội tình Cố gia, tuy rằng cậu không thể hiểu hết, mà cậu cũng biết nhất định không phải là hồi ức tốt đẹp gì, cậu không nhẫn tâm hỏi nhiều.

Nhưng bây giờ nếu muốn thẳng thắn với ba mẹ, ba mẹ biết gia đình ruột của anh Đình tìm thấy hắn, nhất định sẽ hỏi vấn đề ba mẹ ruột của anh Đình, cậu không thể không hỏi trước.

Cố Uyên Đình nghe Nhiên Nhiên hỏi đến Cố gia, trầm mặc một chút, cuối cùng mới mở miệng nói: “Mẹ anh... Qua đời lúc anh một hai tuổi gì đó.”

Tô Ý Nhiên sửng sốt, cậu biết anh Đình có mẹ kế, cũng đoán mẹ ruột hắn có phải là... mà cậu cảm thấy có thể là ly hôn, giờ đây chính tai nghe anh Đình nói ra chuyện như vậy, lại thấy dáng vẻ anh Đình nhàn nhạt, cậu không khỏi tâm thương yêu không dứt.

Cậu ôm chặt Cố Uyên Đình, cảm thấy mình không nên mạo muội nhắc đến việc này, rất hổ thẹn: “Xin lỗi, anh Đình.”

Cố Uyên Đình lắc đầu, nhẹ nhàng sờ tóc Nhiên Nhiên: “Không sao, khi đó anh còn nhỏ, cũng... không có quá nhiều ký ức về bà ấy.” Dù khi còn bé đã từng có cảm giác mơ hồ không rõ, cảm giác này cũng đã biến mất từ lâu.

Cố Uyên Đình nói tiếp: “Ba anh... Bị bệnh, trước mắt ở nước D chữa trị.” Hắn dừng một chút, sờ sờ đầu Nhiên Nhiên bởi vì muốn nói gì mà ngẩng lên, cắt lời cậu, nói tiếp, “Ông nội... Gần đây sức khỏe không tốt lắm, đang ở viện điều dưỡng ở nước D.”

Hắn không hy vọng Nhiên Nhiên nghĩ nhiều, không nói tường tận quá nhiều quan hệ giữa bọn họ, chỉ dùng ngôn ngữ đơn giản tự thuật một chút.

Tô Ý Nhiên biết, Cố Uyên Đình không muốn nói tỉ mỉ, nhưng cậu có thể từ trong lời của hắn cảm nhận được tâm tình của hắn.

Cậu sợ nhắc đến chuyện thương tâm của của anh Đình, không hỏi kỹ, chỉ là lòng khó chịu ôm anh Đình, ngẩng đầu hôn hắn, muốn an ủi hắn.

Cố Uyên Đình cảm nhận được nụ hôn mang theo an ủi của Nhiên Nhiên, lòng mềm nhũn. Hắn sờ tóc cậu, sờ lưng, dịu dàng hôn trả cậu.

Thật lâu, Cố Uyên Đình mới nói: “Nhiên Nhiên, anh không sao, bây giờ anh có em.”

Tô Ý Nhiên thấy anh Đình nói vậy lại càng khó chịu hơn, cậu ôm anh Đình, qua một lát mới nhớ ra gì đó, cầm tay anh Đình đặt lên bụng mình: “Còn có con của chúng ta.”

Cố Uyên Đình: “...”

Cố Uyên Đình hít sâu một hơi, cố nhịn không rút tay ra, hắn làm bộ mình là nguyên chủ, dịu dàng sờ sờ bụng Nhiên Nhiên, kiên trì nói: “Đúng thế.”

Tô Ý Nhiên đặt tay lên tay anh Đình, cũng sờ sờ, bây giờ bụng cậu vẫn phẳng, không sờ được gì.

Trên thực tế, sau khi cậu biết tin sấm sét mình mang thai vẫn luôn choáng váng với sự thật này, tuy rằng mỗi ngày coi mình là “thai phu” dưới sự bảo vệ cẩn thận của anh Đình, thế nhưng lúc thường nhìn bụng mình, cậu vẫn cảm thấy kỳ quái.

Bây giờ vì an ủi anh Đình, Tô Ý Nhiên xem nhẹ loại cảm giác kỳ quái đó mà dùng đòn sát thủ này, cậu nói với hắn: “Sau này một nhà ba người chúng ta cùng sống vui vẻ.”

Cố Uyên Đình chua xót trong lòng, cắn răng nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ biến nhà họ thành một nhà bốn người, mà vẫn gật đầu tỏ vẻ được an ủi.

Tô Ý Nhiên lại nghĩ đến ba mẹ: “Chờ ba mẹ đến đây, chúng ta là một nhà năm miệng ăn.”

Khi còn bé, cậu và Đình anh trốn khỏi đám ăn mày, cậu về nhà mình, anh Đình không đi đâu được, được ba Tô mẹ Tô nhận nuôi. Chỉ là bởi vì lúc đó nhiều chuyện bận quá, không giải quyết thủ tục đổi tên kịp thời mà về thôn luôn, sau đó thời gian lâu, trong thôn cũng tương đối lạc hậu chuyện này, hắn cũng không đi làm bổ sung.

Cố Uyên Đình biết, nguyên chủ ở Tô gia lớn lên từ nhỏ với Tô Ý Nhiên, nguyên chủ giống hắn kiếp trước, được ba Tô mẹ Tô nhận nuôi. Chỉ có điều, thời gian nhận nuôi khác nhau, kết cục nhận nuôi cũng khác.

Hắn ấn ghen tuông và đố kị nổi lên trong lòng xuống, ôm Nhiên Nhiên, dùng sức hôn môi cậu.

Cũng nhanh thôi, hắn và Nhiên Nhiên sắp có cuộc sống mới.

Rốt cục, dưới sự chờ đợi của Cố Uyên Đình, ngày chính thức dọn nhà đến.

Trước khi đi, Tô Ý Nhiên nhìn căn nhà trống rỗng, sinh ra quyến luyến. Cố Uyên Đình thấy cậu không muốn bỏ, trong lòng đầy vị chua, cầm tay cậu: “Đi thôi.”

Tô Ý Nhiên gật đầu: “Vâng.”

Hai người họ lái xe chuyển tới là xong, cơ bản đồ mới trong nhà đã thu dọn hết, đồ trong nhà cũ cũng đã thu dọn sạch, Cố Uyên Đình đã giao cho người đưa tới. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhà mới của họ ở trong khu chung cư xa hoa gần Đông Hồ, đoạn đường khá đẹp, hoàn cảnh cũng rất tốt, xung quanh là thiết bị cao cấp. Tô Ý Nhiên biết khu chung cư này, còn nghe nói người ở trong này không giàu thì quý, lúc đó nghe nói nhưng cậu không nghĩ tới có một ngày cậu và anh Đình sẽ vào khu chung cư này.

Nhà mới là biệt thự ba tầng độc lập trong khu chung cư, phong cách trang trí hiện đại đơn giản thanh tân, dùng màu nhạt là chủ yếu, bố trí cũng rất ấm áp.

Biệt thự có một vườn hoa nhỏ, trên tầng thượng còn có bể bơi, còn có thang máy loại nhỏ, có thể từ bãi đỗ xe ở hầm lên thẳng tầng thượng.

Trong biệt thự trừ phòng khách, thư phòng, phòng cho khách, phòng ngủ, phòng ăn, phòng bếp còn có phòng tập thể hình, phòng chiếu phim, nhà kính trồng hoa, phòng trà vân vân, mặt khác còn có phòng trẻ con, phòng bánh ngọt cho cậu làm bánh.

Phòng ngủ của cậu và Cố Uyên Đình ở tầng ba, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy Đông Hồ ở đối diện, rất đẹp.

Tô Ý Nhiên cũng từng nghĩ gian phòng lớn như vậy, hai người, hoặc là sau đó ba người ở có bị trống trải quá không. Anh Đình lại nói, quen là được, có rất nhiều phòng chức năng, trừ phòng chức năng những thứ khác cũng không khác nhà nhỏ trước đây.

Tô Ý Nhiên im lặng một lúc, nghĩ cũng phải, cũng không có dị nghị gì.

Nhà quá lớn, chỉ dựa vào hai người họ là không quét tước được, Cố Uyên Đình mời hai dì giúp việc, thay phiên quét tước định kỳ.

Bố trí trang trí trong nhà đã gần xong, hai người chuyển nhà xong, lại đơn giản thu dọn mấy ngày là xong hết.

Tô Ý Nhiên đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn Đông Hồ đối diện, cho dù hôm nay trời âm u, nhìn vẫn đẹp cực kì.

Cố Uyên Đình đi tới, ôm lấy cậu, xoay đầu cậu, hôn môi cậu trước cửa sổ sát đất.

Rốt cục, có căn nhà thuộc về hắn và Nhiên Nhiên.

Hoàn cảnh mới, cuộc sống mới, tương lai mới.

Cố Uyên Đình rất vui vẻ, rất hưng phấn, cảm giác vui vẻ này xuất phát từ nội tâm. Tô Ý Nhiên bị tâm tình của hắn cảm hoá, nghĩ đến sau này cũng vui vẻ hưng phấn.

Rất nhanh, bọn họ nghênh đón đêm ba mươi ở nhà mới.

Cố Uyên Đình từ sáng sớm đã chuẩn bị tiệc đêm giao thừa, Tô Ý Nhiên ngồi cạnh làm vằn thắn. Vốn anh Đình không cho cậu làm, nhưng bởi vì cậu nói ít nhất đêm 30 muốn cùng hắn chuẩn bị bữa tiệc đêm giao thừa nên hắn mới cho cậu tham gia.

Nhân vằn thắn và vỏ vằn thắn đều đầy đủ, Tô Ý Nhiên bọc một loạt, khi thì ngẩng đầu nhìn anh Đình ở cạnh bận rộn nấu cơm, Cố Uyên Đình cũng khi thì cúi đầu nhìn Nhiên Nhiên ở cạnh làm vằn thắn, hai người có lúc ánh mắt chạm nhau, lại không nhịn được nhìn nhau cười.

Bữa tiệc đêm giao thừa rất phong phú, Giao thừa khác Tết Dương lịch lần trước, tay nghề của Cố Uyên Đình đang không ngừng tiến bộ dưới sự luyện tập, Tô Ý Nhiên ngửi mùi đã thèm.

Buổi tối sáu giờ, một bàn cơm nước phong phú đã xong, Tô Ý Nhiên gói vằn thắn để tạm trong bếp, nửa đêm thì ăn.

Hai người ăn xong tiệc đêm giao thừa, ôm nhau nằm trên ghế salon trong phòng khách xem Xuân vãn. Tô Ý Nhiên cảm thấy chỉ là nơi ở tốt đẹp rộng rãi hơn thôi mà tất cả những thứ khác cũng không khác ngôi nhà nhỏ lúc trước.

Cảm giác của Cố Uyên Đình lại rất khác, đồ từ nhà cũ chuyển tới đã bị hắn ném vào nhà kho, Tô Ý Nhiên hỏi một tiếng, nghe hắn nói cất đi cũng không hỏi lại.

Hắn cảm thấy rốt cục thoát khỏi một phần bóng tối của nguyên chủ, bắt đầu cùng Nhiên Nhiên sống cuộc sống mới.

Lúc xem Xuân vãn, Tô Ý Nhiên gọi điện thoại cho ba mẹ. Cố Uyên Đình biết tối hôm nay nhất định phải gọi điện thoại, cố ý ăn mặc sáng láng, chào hỏi nói chuyện với ba Tô mẹ Tô, cảm giác biểu hiện của mình càng ngày càng tự nhiên.

Nói chuyện điện thoại xong, lại tiếp tục xem Xuân vãn, Cố Uyên Đình xem thời gian, cúi đầu hỏi Tô Ý Nhiên: “Nhiên Nhiên, đói bụng chưa?”

Tô Ý Nhiên nói: “Hơi đói, chúng ta ăn vằn thắn đi.”

Cố Uyên Đình bưng hai bát vằn thắn nấu xong đến, Tô Ý Nhiên nói: “Em bọc hai đồng tiền xu ở trong, ai ăn được thì may mắn, mau ăn đi.” anh Đình ăn được thì tốt quá.

Cố Uyên Đình nói: “Ừ.” Hắn muốn Nhiên Nhiên ăn được.

Vằn thắn rất nể mặt hắn, lúc ăn cái cuối cùng, Tô Ý Nhiên nói: “Cái này chứng tỏ năm mới của chúng ta sẽ rất may mắn.”

Cố Uyên Đình nhìn cậu, dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, cười cười: “Anh đã đủ may mắn.”

Ở nội thành không thể bắn pháo hoa, nhưng pháo bông que loại nhỏ vẫn được, Xuân vãn đã gần hết, chỉ còn ca múa tẻ nhạt, Tô Ý Nhiên nói: “Anh Đình, chúng ta đi đốt pháo bông đi.”

Cố Uyên Đình gật đầu, cầm pháo bông que, bọc kỹ quần áo cho Nhiên Nhiên: “Chúng ta lên tầng thượng đốt.”

Hai người lên tầng thượng, bày pháo bông lên đất, Cố Uyên Đình bảo Nhiên Nhiên đứng xa một chút, hắn nhen lửa, “xèo xèo” vài tiếng, ngọn lửa nhỏ bắn ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tô Ý Nhiên nhìn pháo bông cháy sáng, cười nói với Cố Uyên Đình: “Anh Đình, năm mới vui vẻ.”

Cố Uyên Đình nhìn đôi mắt lấp lánh dưới pháo bông của Tô Ý Nhiên: “Năm mới vui vẻ, Nhiên Nhiên.”

Lúc này, dường như hợp với bầu không khí, đột nhiên một đóa pháo hoa nổ lên trong bầu trời đêm, sau đó là từng đóa từng đóa, thành phố đã bắt đầu bắn pháo hoa.

Từng đóa pháo hoa tỏa ra trong trời đêm, cực kì đẹp.

Cố Uyên Đình nhìn thấy, ánh mắt Tô Ý Nhiên nhìn hắn dường như cũng đang lấp lánh ánh sáng, cỡ nào sâu đậm yêu thương, khắc vào trong lòng hắn.

Cố Uyên Đình nâng khuôn mặt nhỏ của Tô Ý Nhiên lên, tim hắn đã say ngất ngây.

Hắn ôn nhu triền miên hôn cậu dưới pháo hoa rực rỡ.

Hắn thấy Tô Ý Nhiên như vậy, không khống chế được nhịp tim đập nhanh, bật thốt lên: “Nhiên Nhiên, anh yêu em.”

Tô Ý Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh Đình như là đang ngừng thở chờ đợi cậu.

Cậu nhìn đôi mắt như là nước hồ tĩnh lặng của anh Đình, hắn đang chăm chú nhìn cậu, ở trong đó chất chứa thương yêu và mong đợi, như là ánh sao lấp lánh ngút trời.

Đăng 1 chap để tranh thủ beta nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.