Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 46: Chương 46




Lý Nhiên và thầy hiệu trưởng đứng ngoài cửa sổ nhìn một lát rồi rời đi, Ngô Đồng và Tần Qua vẫn không yên tâm, cứ đứng ngoài cửa sổ nhìn. Lúc đầu, Phi Phi thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mỗi lần đều nhìn thấy ba mẹ, Phi Phi liền an tâm cười một cái rồi cúi đầu tiếp tục chơi.

Nhưng khoảng hai tiếng sau, số lần Phi Phi ngẩng đầu dần ít đi, cùng ở chung với Lý Tử Hào và Lượng Lượng chơi đùa.

Nhìn thấy Phi Phi như vậy, tâm tình của Ngô Đồng mới dần thả lỏng. Trước khi đến đây, đối với việc Phi Phi có thể thích ứng được với hoàn cảnh mới hay không, Ngô Đồng cũng lo lắng không kém gì Tần Qua.

“Xem ra Phi Phi rất thích chỗ này.” Khóe miệng Ngô Đồng khẽ nhếch, nghiêng đầu nói với Tần Qua.

“Ừ.” Tần Qua nhì Phi Phi trong phòng học, suy ngẫm rồi nói “thì ra Phi Phi không bài xích việc tiếp xúc với mọi người mà chính là anh.”

Ngô Đồng hơi sửng sốt, nhìn người đàn ông đang tự trách và hối hận, nhịn không được muốn an ủi anh, thế là lặng lẽ đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay to lớn của người đàn ông.

Ánh mắt Tần Qua nhìn hai bàn tay đang ở cùng với nhau, dường như cảm nhận được lời an ủi của Ngô Đồng, anh nắm chặt tay lại, ý cười dần xuất hiện trong ánh mắt.

“Hôm nay anh không phải đến công ty à, không phải anh nói hôm nay có hợp đồng phải kí hả?” Ngô Đồng nhắc nhở.

“Nhưng anh muốn ở bên hai mẹ con.” Tần Đại thiếu không muốn đi làm, nói chính xác hơn là, mỗi lần nghĩ đến việc phải tách xa khỏi bà xã, anh đều không muốn đi làm.

“Hôm nay kí hợp đồng không thể thiếu Giám đốc công ty được.” Ngô Đồng nói “anh cứ yên tâm về Phi Phi, em sẽ ở đây trông con mà.”

“Bà xã …” Tần Đại thiếu vẫn không vui “anh vẫn muốn ở cùng em.”

“anh sao lại buồn nôn như vậy, trước kia em đi làm anh cũng đâu dính dữ vậy.” Mặc dù trong lòng rất hưởng thụ nhưng Ngô Đồng cũng có chút ngượng ngùng.

“Lúc đầu, khi em đi làm anh cũng không nỡ xa em, bây giờ anh cũng đi làm, thời gian ở cùng với em càng ngày càng ít. anh tiếc mà.” Tần Đại thiếu nói.

“anh … anh đừng có sến như vậy.” Ngô Đồng cẩn thận nhìn xung quanh, may quá, không có người nào. “đang ở bên ngoài mà anh.”

“Em muốn anh đi thật hả?” Tần Đại thiếu đau lòng.

“không phải là muốn anh đi, mà là anh nên đi làm.” Ngô Đồng động viên nói “Em và Phi Phi ở nhà chờ anh.”

“Vậy được rồi.” Vẻ mặt Tần Đại thiếu vẫn bí xị, hiển nhiên là trong lòng vẫn không vui, thằng ngốc nào sắp xếp lịch kí hợp đồng vào hôm nay vậy?

Mấy ngày qua, Tần Qua đầu tư công sức vào việc mở công ty, Ngô Đồng đều đặt vào trong mắt, cho nên cô không hi vọng anh vì những cảm xúc bất thường mà không đi làm. Huống chi bác sĩ Lý đã nói, nếu Tần Qua có công việc để làm sẽ khiến cho anh một lần nữa tiếp xúc với xã hội, anh sẽ nhanh hồi phục hơn.

Chỉ là nhìn thấy thái độ mất mát của anh, Ngô Đồng vẫn không đành lòng.

“anh biết không?” Ngô Đồng bỗng nhiên mỉm cười.

“Cái gì vậy em?” Tần Qua không hiểu

“Những khi anh làm việc, em thấy anh đặc biệt đẹp trai.” Ngô Đồng khen.

“Hắc hắc … Vậy anh đi làm nha.” Tần Đại thiếu chợt phát hiện, anh cảm thấy thật nhiệt tình với công việc.

Ngô Đồng buồn cười nhìn bóng dáng nhảy nhót rời đi của người đàn ông, người này … thật sự là càng ngày càng dễ dụ mà.

---

Hoàn Sơn Phỉ Thúy, nhà họ Tần

Tại vườn hoa, mẹ Tần đang tiếp phu nhân của tập đoàn Nhậm thị.

“Bà Nhậm, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến nhà tôi chơi vậy, còn mang nhiều đồ này nọ đến như thế.” thật ra, lúc trước quan hệ giữa mẹ Tần và bà Nhậm cũng khá tốt, nhưng bởi vì chuyện mẹ Tần đến cầu hôn mà bị từ chối nên quan hệ giữa hai bên cũng có chút gượng gạo.

Bà Nhậm cười cười hơi xấu hổ, ngồi bên cạnh Nhậm Giai Kỳ thừa dịp nói luôn “Dì Tần, hôm nay mẹ con con đến đây là đặc biệt muốn cảm tạ gia đình mình.”

“Cảm tạ?” Mẹ Tần buồn bực nói

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bà Nhậm cũng nói theo “Hôm trước, suýt nữa thì Kỳ Kỳ bị kẻ xấu bắt cóc, may mà có Tần Qua cứu được nó.”

“Tần Qua cứu Kỳ Kỳ?” Mẹ Tần ngạc nhiên “đã xảy ra chuyện gì?”

“Hôm đó …” Nhậm Giai Kỳ kể lại từ đầu đến cuối sự việc đã xảy ra, sau đó thật tâm thật ý nói “Ngày đó nếu không có anh Tần, con không biết hiện nay sẽ như thế nào, cho nên hôm nay con và mẹ tới để đặc biệt cảm tạ anh ấy ạ.”

“Nhưng mà … anh Tần không có ở nhà ạ?” Nhậm Giai Kỳ đã tới được một lúc nhưng chỉ thấy có mẹ Tần ở nhà.

“Tần Qua không còn ở đây nữa.” Mẹ Tần nói “Sau khi kết hôn, nó với vợ nó chuyển ra ngoài sống rồi.”

“anh Tần kết hôn rồi ạ?” Nhậm Giai Kỳ kinh ngạc, trong mắt có chút mất mát.

“Vậy giờ cậu ấy ở chỗ nào? Để bữa nào chúng tôi đến thăm và cám ơn.” Bà Nhậm vội vàng nói.

“không cần đâu, khi nào Tần Qua đến đây tôi sẽ nói lại là mọi người đến đây.” Mẹ Tần cười nói “thật ra bà và cháu đừng suy nghĩ nhiều, Tần Qua từ nhỏ đã rất tốt bụng lại có chút ít võ vẽ nên với nó mà nói, giúp đỡ được người khác là nó cảm thấy vui rồi.”

Lúc này người làm đưa trà tới, trước đó, quan hệ giữa bà Nhậm và mẹ Tần cũng khá thân thiết, với lại thời gian này mẹ Tần cũng đã thông suốt, lúc trước bà mặt dày mày dạn đến nhà cầu hôn thật ra là cũng làm cho đối phương khó xử. Thế là một người muốn khôi phục lại quan hệ, một người muốn cảm tạ đối phương, hai người từ từ tán gẫu làm cho những lúng túng và ngăn cách giữa hai bên cũng từ từ biến mất.

“Tôi thấy Tần Qua đã hồi phục rất tốt, bà hẳn là đã yên tâm phần nào rồi.” Bà Nhậm cười nói.

Gần đây mẹ Tần được bác sĩ Lý báo lại tình hình chuyển biến tốt đẹp của Tần Qua, trong lòng rất vui mừng.

“Đúng rồi, sao bà lại cho vợ chồng Tần Qua ra ngoài ở?” Bà Nhậm đã từng thấy dáng vẻ rầu rĩ vì bệnh tình của Tần Qua của mẹ Tần, thật sự là không ngờ đến việc mẹ Tần lại đồng ý để Tần Qua dọn ra ngoài ở.

“Bác sĩ Lý có khuyên, để vợ chồng Tần Qua sống riêng sẽ có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.” Mẹ Tần giải thích.

“À … Chính là nhà bán lẻ Ngô thị đó sao?” Bà Nhậm hỏi “Bà và con dâu có hòa hợp không?”

“Cũng không biết nói là hợp hay không nữa?” Mẹ Tần thở dài.

“Sao bà lại nói thế?” Bà Nhậm hỏi.

“Tần Qua và vợ nó dọn ra ngoài ở nhưng một tháng chỉ về đây có một lần, ăn xong bữa cơm thì đi luôn, đâu có thời gian ở chung.” Mẹ Tần không dám nói với con trai, chỉ có thể thở dài trong lòng.

“Vậy bà có thể gọi điện cho con dâu để nó cùng bà đi dạo phố mua sắm hay đi spa gì gì đó.” Bà Nhậm đề nghị.

Mẹ Tần khoát tay “Bà cũng biết chúng tôi là liên hôn thương mại, gia thế hai nhà có chút chênh lệch, mỗi lần nói chuyện với tôi đều thận trọng, khách khí.”

“Ông nhà tôi lại không muốn tôi can thiệp quá sâu vào chuyện bọn trẻ, cho nên …” Mẹ Tần thở dài nói.

“Vậy … Tình cảm của hai đứa nó có tốt không?” Bà Nhậm hỏi.

Nãy giờ vẫn yên lặng ngồi bên nghe chuyện, nghe đến đó, biểu lộ của Nhậm Giai Kỳ hơi biến đổi, đôi mắt chăm chú nhìn mẹ Tần chờ câu trả lời.

“nói thật là tôi cũng không rõ lắm.” Mẹ Tần nói “Nhưng mà thấy mỗi lần đến ăn cơm, tình cảm của chúng nó cũng khá tốt. Tôi cũng không có mong muốn gì hơn, chỉ cần Ngô Đồng đối xử tốt với Tần Qua là được.”

“Vậy bà có thể yên tâm, một cô gái gia thế bình thường như vậy mà gả vào được nhà họ Tần đã là may mắn của cô ta.” Bà Nhậm nói “Huống chi vẫn là liên hôn, nói là liên hôn cho dễ nghe thôi, chứ lúc đó Ngô thị đã sắp phá sản rồi, họ vẫn phải phụ thuộc tài chính vào Tần thị thì sao nó có thể không đối xử tốt với Tần Qua chứ.”

“Bà đừng nói như vậy.” Mẹ Tần khoát tay.

Sau đó chủ đề trò chuyện nói đến việc dưỡng da, trong lúc đó Nhậm Giai Kỳ ân cần bưng trà đưa nước cho hai vị tiền bối làm cho mẹ Tần không ngừng khen bà Nhậm có cô con gái ngoan ngoãn lại xinh đẹp.

Mãi đến khi chạng vạng, bà Nhậm mới cùng con gái ra về. trên đường về, Nhậm Giai Kỳ không nhịn được hỏi thăm “Mẹ, lúc trước bệnh của anh Tần nghiêm trọng như vậy sao ạ? Nếu không liên hôn thương mại thì không cưới được vợ ạ?”

“Còn phải nói.” Bà Nhậm nói “thật ra, dì Tần đã đến tất cả các nhà có con gái để cầu hôn nhưng khôngcó nhà nào đồng ý, nhà họ Tần không còn cách nào khác mới dùng phương pháp liên hôn thương mại này. Nhà được chọn chính là Ngô thị đang khủng hoảng tài chính sắp bị phá sản. nói thông gia chỉ cho dễ nghe thôi, thực chất chính là dùng tiền để mua vợ cho con.”

“Nhưng con thấy hôm đó … cảm thấy anh Tần rất tốt, không có vấn đề gì mà.” Nhậm Giai Kỳ nói.

“Bệnh của Tần Qua là bệnh ở đây …” Bà Nhậm chỉ chỉ huyệt thái dương của mình “Khi không phát bệnh thì rất bình thường, nhưng lúc phát bệnh thì không ai có thể khống chế được. Cậu ấy xuất thân là bộ đội đặc chủng, con cũng đã thấy trình độ võ thuật của cậu ấy rồi đó. Nhà nào mà nỡ gả con gái cho mộtngười có võ công tốt mà lúc nào cũng có thể phát bệnh bất cứ lúc nào?”

“Với lại, cuối cùng Ngô thị cũng không gả con gái của mình qua mà là đem cháu gái của mình đẩy ra.” Bà Nhậm nói “Nếu mà có biện pháp khác, dì Tần của con sẽ không chấp nhận con dâu như vậy đâu.”

“Mẹ nói dì Tần không vừa ý với cô con dâu hiện nay?” Con mắt Nhậm Giai Kỳ lóe lên.

“Người như vậy sao mà vừa ý được chứ?” Bà Nhậm nhìn thoáng qua con gái của mình “Ban đầu, bà ấy muốn con là con dâu của nhà họ Tần cơ mà.”

Nhậm Giai Kỳ buông mắt xuống, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày đó Tần Qua đã cứu mình.

---

thật vất vả kí xong hợp đồng, nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ tối, Tần Đại thiếu cầm áo khoác nói với Đại Hữu “anh về trước đây.”

“đã trễ quá, chắc chị dâu đợi anh lâu lắm rồi.” Đại Hữu cũng nói.

“Hôm nay như vậy thôi.” Tần Qua nói “Về phần các biện pháp an ninh cho chung cư, các cậu tự quyết định là được.”

“Vâng”

“À, Tiếu Tử, cậu xem sắp xếp lại nhân sự của công ty xem có chỗ trống nào thì bố trí cho anh em chúng ta.” Tần Qua phân phó.

“anh yên tâm, đội trưởng.”

Tần Qua gật gật đầu, cầm chìa khóa đi đến bãi đậu xe. trên đường anh gặp một đôi vợ chồng hình như mới đi siêu thị về. Trong tay hai người xách rất nhiều đồ, đang đi thì người đàn ông làm rớt một cái túi, người phụ nữ ở phía sau kêu lên “Ông xã, ông xã, đồ bị rơi rồi nè.”

Người đàn ông nghe thấy thì dừng lại quay người nhặt lên, sau đó hai người tiếp tục về nhà.

một cảnh sinh hoạt bình thường như vậy nhưng lại quanh quẩn thật lâu trong đầu Tần Qua, đến khi anhvề đến nhà vẫn chưa tan.

“Tần Qua, Tần Qua?” Ngô Đồng quay người nhìn người đàn ông đang đứng ngẩn người trước cửa phòng bếp.

“…” Tần Qua chớp chớp mắt nhưng cũng không nói gì.

“anh làm sao vậy?” Ngô Đồng tức giận “anh định làm Phi Phi đấy hả?”

“Bà xã …” Tần Qua nói “Em đừng kêu tên anh nữa được không.”

“Vậy em gọi anh bằng cái gì?”

“Em xem, em là vợ anh, vậy anh là gì của em?”

“Ông xã.”

“Ơi!” Tần Qua cười ngây ngốc.

“…” Ngô Đồng sửng sốt, nhưng cũng kịp phản ứng lại, cười mắng “anh thật ấu trĩ.”

“Sao lại là ấu trĩ?” Tần Đại thiếu nóng nảy “Lúc nãy anh mới nhận ra, nhà người ta vợ chồng đều gọi nhau là ông xã bà xã, chỉ có em là kêu tên anh thôi.”

“Được rồi, từ nay về sau em không gọi anh bằng tên nữa.” Ngô Đồng nín cười.

“thật không?”

Ngô Đồng nghiêm túc gật đầu.

“Vậy em gọi anh là có chuyện gì không?” Tâm trạng Tần Đại thiếu thật vui vẻ.

“Ông xã, bưng đồ ăn lên bàn đi.” Ngô Đồng chỉ đĩa thức ăn trên bàn bếp.

Tần Đại thiếu bị sai bảo mà toàn thân khoan khoái, anh cảm giác anh có thể bưng nguyên cả cái bếp cũng được nữa là.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Đồng: Ông xã

Tần Qua: Ơi

Ngô Đồng: Ông xã

Tần Qua: Ơi?

Ngô Đồng: Ông xã

Tần Qua: Ơi … ơi

Ngô Đồng: Rốt cuộc anh muốn em kêu đến khi nào?

Tần Qua: Cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.