Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 119: Chương 119: Bị chó cắn(2)




Khi Tiêu Hòa Nhã thay áo ngủ chạy ra đã nhìn thấy hai người mặc đồ ngủ giống nhau đứng ở trong phòng, Tiêu Hòa Nhã tại chỗ cũng hơi trợn tròn mắt, hai người bọn họ cùng cô mặc chính là cùng một kiểu dáng, cái này là mấy ngày trước cô mua quần áo cho ba mình, vốn là cô cũng định mua cho mình và Tiểu Bảo, sau lại nghe người bán nói mẫu này là thời trang gia đình một nhà ba người, không bán lẻ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mua tất cả, lại nghĩ người như Hiệu trưởng vậy tất nhiên sẽ không mặc loại đồ này, nên cô để ở trong phòng của Tiểu Bảo.Không ngờ anh thế nhưng lại mặc, dáng vẻ còn đáng yêu như thế!

Ha ha ha. . . . . . Tiêu Hòa Nhã vui quá, thật sự là chưa từng thấy qua cái bộ dáng này của Thượng Quan Ngưng, thiệt là, so với Tiểu Bảo còn có thể đáng yêu hơn!

"Tiêu Hòa Nhã, em còn cười nữa, có tin anh rút răng em hay không?" Thượng Quan Ngưng có chút thẹn quá thành giận, hướng về phía Tiêu Hòa Nhã đang cười vui vẻ quát.

Tiêu Hòa Nhã vội vàng ôm Tiêu Tiểu Bảo, dúi đầu vào gáy của cậu bé, nụ cười khóe miệng càng phát rực rỡ, "Bảo, Bảo. . . . . . Dáng vẻ ba con trông thật ngốc!" Tiêu Hòa Nhã nói nhỏ bên tai Tiêu Tiểu Bảo, thật khẽ không dám để cho Thượng Quan Ngưng nghe được.

Tiêu Tiểu Bảo cũng cười khẽ, nhìn bộ dáng Thượng Quan Ngưng bình thường như vậy, đột nhiên cảm thấy hình dạng này của ba mình không tồi! "Ha ha ha. . . . . . Ba, mẹ nói bộ dáng của ba nhìn thật là ngốc!" Tiêu Tiểu Bảo nói rất là nghiêm túc , khóe miệng nhếch lên nụ cười giảo hoạt. Sau đó. . . . . .

Thượng Quan Ngưng trực tiếp xách Tiêu Hòa Nhã lên, hung thần ác sát nhìn chằm chằm cô, "Tiêu Hòa Nhã, em thật to gan!"

"Ha ha ha. . . . . . Hiệu trưởng, không phải như vậy, em là nói anh mặc áo ngủ nhìn thật đáng yêu nha. . . . . . Không không không. . . . . ." Vừa thấy nét mặt anh thay đổi, Tiêu Hòa Nhã lập tức đổi lời nói, "Hiệu trưởng, không phải đáng yêu, là đẹp trai, thật, anh tuấn đến không sao tả nổi, anh còn đẹp trai hơn cậu anh!"

"Hừ! Mau ngủ!" Thượng Quan Ngưng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông cô ra.

"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã méo miệng, lúc này mới chậm rãi bò đến trên giường, thuận tiện ôm Tiêu Tiểu Bảo lên luôn, mặc dù cậu bé làm phản, nhưng dầu gì cũng là cô nói không phải. Thưởng cho cậu bé cái mặt quỷ, lúc này mới chui vào chăn.

"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười ha hả, cũng bò theo vào chăn, "Mẹ, mẹ, chắc không giận thật chứ, mẹ xem ba cũng đâu có đánh mẹ?"

Tiêu Hòa Nhã xoay người liếc cậu bé một cái, "Mới mấy ngày, con đã gục giáo tương hướng( ý như phản bội, quay gót theo giặc vậy), quả là con trai ngoan!"

"Hắc hắc. . . . . . Nào có phản bội? Con mãi mãi là bảo bối của mẹ mà!" Tiêu Tiểu Bảo cười khúc khích, trực tiếp nhào qua ôm cổ của cô làm nũng nói.

"Được rồi, mẹ mềm lòng rồi, không bỏ được. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, bên kia giường to như vậy liền lõm xuống một khối. Chỉ thấy Thượng Quan Ngưng mặt không biểu cảm ( biểu lộ cảm xúc ) nằm bên đó. Cánh tay dài duỗi một cái trực tiếp ôm cô và Tiểu Bảo.

Tiêu Hòa Nhã không nói gì, người này da mặt thật đúng là dầy! Nói không cho tới đây còn dám xông vào. Tiêu Hòa Nhã lại thưởng cho anh cái mặt quỷ.

"Nếu không ngủ, sẽ ném em ra ngoài!" Thượng Quan Ngưng nhắm mắt lại lành lạnh nói.

Tiêu Hòa Nhã chu miệng, đây chính là nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nói gì vậy chứ, rõ ràng là phòng của cô lại muốn ném cô ra ngoài! Được rồi coi như quên đi, xem tình hình biết ai mạnh hơn rồi, cô vẫn nên ngủ sớm một chút thôi. Ô ô. . . . . . Thực sự cô còn muốn đến trường mà, vì sao số cô khổ thế, thật là muốn mạng người!

Ngày hai mươi tám tháng tám, Thượng Quan Ngưng lái xe đưa Tiểu Bảo và Tiêu Hòa Nhã đi lên thủ đô, vừa lên xe, Tiêu Hòa Nhã liền bị chóng mặt.

"Hiệu trưởng, thật ra thì không cần phiền toái như vậy, từ trạm xe ngồi xe đến trường là được rồi!" Tiêu Hòa Nhã tựa trên vai Tiêu Tiểu Bảo, hơi yếu ớt nói.

"Vừa đúng lúc anh không có việc gì!" Thượng Quan Ngưng nói, thật ra thì chủ yếu là anh lo lắng cô ở thủ đô sẽ không được thuận lợi trôi chảy, coi như anh không biết Mộ Linh Dược là ai, nhưng để Tiêu Hòa Nhã ở trường được suông sẻ, anh cũng vội vã đi tìm hiểu một chút. Mộ Linh Dược đó hoàn toàn chính là một thiên chi kiêu tử, ở thành phố Hoa bị nhiều uất ức như vậy tất nhiên sẽ không dễ vậy anh chỉ có thể chuẩn bị tốt toàn bộ. Không để cho cô có cơ hội bị thương tổn mới được.

Thượng Quan Ngưng đưa Tiêu Hòa Nhã đến ký túc xá xong, lập tức mang theo Tiêu Tiểu Bảo rời đi. Khiến Tiêu Hòa Nhã trong khoảng thời gian ngắn có chút chút không tiếp thụ nổi.

"Này, dầu gì em mới đến, có phải anh cũng nên mời em ăn bữa cơm gì chứ!" Tiêu Hòa Nhã hướng về phía bóng lưng của bọn họ hét to, quá không nể tình đi?

"Trước tiên em vào ký túc xá chuẩn bị một chút, anh xong việc sẽ tới tìm em!" Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo cũng không quay đầu lại rất là tiêu sái nói.

Tiêu Hòa Nhã làm mặt quỷ, bất đắc dĩ một mình quay trở về ký túc xá. Cái người này cũng quá nhẫn tâm!

"Trời ạ, anh chàng kia rất đẹp trai, người sao lại có người đẹp đến thế!" Trên đường lớn, thỉnh thoảng có nữ sinh đi lướt qua, nhìn Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo xuân tâm nhộn nhạo nói.

“Nhưng đúng là, anh chàng đẹp trai đó quả thật là rất đẹp! So với hoa khôi của trường chúng ta còn đẹp hơn!"

"Nếu như tớ thổ lộ với anh ấy, không biết anh ấy sẽ tiếp nhận hay không!" Đó là một anh chàng nhỏ bé một bộ đồ vest đưa tay lên chỉ về phía đó ao ước nói.

"Cậu thật là, không biết người ta là đàn ông à! Đừng dọa người thế chứ!" Bạn học nữ bên cạnh đập một phát vào người cậu ta, rất là không khách khí nói: "Coi như người ta muốn ra khỏi tủ ( ý như tìm người yêu vậy) cũng không tìm đến người nhỏ bé yếu ớt giống gà như cậu vậy, người đẹp có muốn tìm thì cũng tìm người đẹp trai cao to đúng không ?"

Tiêu Hòa Nhã im lặng, những thứ này đều là cái gì cùng cái gì, ra tủ? Choáng nha, anh mà muốn ra tủ cô còn không đập chết anh? Quyết định chụp ảnh người nào đó treo trên tường, để cho người khác có muốn kéo cũng kéo không xuống!

Bên kia Thượng Quan Ngưng mang theo Tiêu Tiểu Bảo trực tiếp đi tìm Tống Duật Minh.

"Tìm tôi làm gì?" Tống Duật Minh nằm trên ghế sa lon không chút để ý hỏi." Bảo Bảo lại chú ôm nào, Thượng Quan Ngưng, uống trà hay uống gì tự mình rót. Tôi không rảnh !" Tống Duật Minh đưa hai tay hướng về phía Tiêu Tiểu Bảo cười híp mắt, nhìn sắc mặt Thượng Quan Ngưng không chút thay đổi.

"Aizz!" Thượng Quan Ngưng không chịu được liếc anh ta một cái, người lười coi như thôi đi, người đã lười còn không tìm người phụ làm giúp, thật là đủ quái gở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.