Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 137: Chương 137: Cô bé, em có yêu anh không? 2




"Đúng rồi, lão đại, bên phía Tống đại thiếu truyền đến một tin, Mộ Linh Dược ở quán bar đắc tội Dương An, hiện tại bị Dương An nhốt!" Đại Nhất sau khi cười xong liền báo cáo với Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng vuốt cằm bóng loáng của mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười đùa giỡn,lê quý đôn, "Dương An? Nghe nói người đó là Trung tướng trẻ tuổi nhất?"

"Dạ phải, chính là Dương An, nghe nói, Mộ Linh Dược uống rượu say bị mấy tên nhà giàu đùa giỡn, lúc phản kháng lại không cẩn thận nâng ly rượu nện vào trên đầu Dương An! Tại chỗ cô ta bị Dương An quạt cho mấy tát tay." Đại Nhất rất là bà tám giải thích.

Thượng Quan Ngưng gật đầu, hứng thú "Nếu anh ta đã giúp tôi xử lý vậy cũng không cần hỏi nhiều! Chuyện nhà họ Mộ kết thúc từ đây, nhưng nhớ vĩnh viễn không cho nhà họ Mộ có cơ hội Đông Sơn tái khởi (trở mình lập lại cơ nghiệp)!"

"Yên tâm đi, lão đại, tất cả vây cánh nhà họ Mộ toàn bộ bị chặt đứt, tất cả sản nghiệp cũng bị phá sản, huống hồ còn có Xích Viêm đang trông chừng, nhà họ Mộ không thể nào Đông Sơn tái khởi!" Đại Nhị mở miệng nói.

Thượng Quan Ngưng gật đầu, "Tốt lắm, mọi người cũng đi nghỉ ngơi cả đi, ngày mai còn bắt tay vào lo chuyện hôn lễ nữa!"

"Dạ!" Nhất, Nhị, Tam, Tứ rất là nghiêm túc đứng nghiêm như thực hiện quân lễ (lễ nghi quân đội), thoáng cái đã đi ra ngoài. Thượng Quan Ngưng còn nán lại xem tài liệu một lát rồi mới đi trở về phòng ngủ.

Thượng Quan Ngưng vừa mới vào phòng, đã nhìn thấy một cái đầu từ trong phòng tắm thò ra ngoài, liếc xung quanh một cái, lúc này cả người mới choàng khăn tắm lớn chạy về phía tủ treo quần áo. Thượng Quan Ngưng ngẩn ngơ nhìn, nói không thành tiếng.

Ừm, nói thế nào nhỉ, cô quên mất mắt kính của mình để chỗ nào rồi, cho nên mặc dù có liếc nhìn chung quanh cũng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ mà thôi, quả thật không nhìn thấy có người đứng cạnh cửa. Tiêu Hòa Nhã mở mấy cánh cửa tủ treo quần áo thật to ra, không phải nói đồ của cô bị dời hết qua đây sao? Thế quần áo ngủ của cô đâu cả rồi? Hay vẫn còn ở bên kia hả? Cô lật đống đồ vùn vụt như bay, chỉ chốc lát sau đồ đạc được để chỉnh tề trong tủ đã bị cô lật ngổn ngang, nhưng vẫn không tìm được áo ngủ của cô.

"Ai đó?" Đột nhiên gần bên có tiếng thở dài vang lên, Tiêu Hòa Nhã cả kinh, vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt của Thượng Quan Ngưng nhìn cô ra vẻ ý như không chịu nổi, anh còn không chịu nổi? Cô mới là người không chịu nổi mới phải chứ?

“Này, này, này. . . . . . Anh có biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn không, anh vào phòng sao không gõ cửa? Anh không thấy trên người em không có mặc gì sao?" Tiêu Hòa Nhã chỉ vào mũi của anh rống lên, cái người này quá khinh người mà.

"Đây là phòng của anh, em là vợ của anh, cái gì mà phi lễ chớ nhìn, lần sau đừng nói lung tung, làm cho người ta lầm tưởng em rất có dáng vẻ học thức!" Thượng Quan Ngưng kéo cô ra phía sau mình, sau đó tìm áo ngủ giúp cô, tất cả quần áo trong tủ treo của anh, đều phân loại để riêng ra từng loại, nếu muốn tìm cũng không khó khăn lắm mới phải. Mở cánh cửa thứ tư của tủ treo quần áo ra, bên trong để toàn bộ áo ngủ của anh và cô đủ loại kiểu dáng!

Tiêu Hòa Nhã liếc nhìn về phía ba cánh cửa tủ bị cô bới lên lộn xộn lung tung trước mặt, lại nhìn sang cánh cửa thứ tư, quần áo để trong đó thật chỉnh tề, trong lòng có hơi chột dạ, cái này không nên trách cô, dù sao cô cũng đâu biết rõ đâu?

Vừa định đưa tay cầm lấy chiếc áo ngủ có hình đầu thỏ trắng dễ thương, nhưng Thượng Quan Ngưng cầm chiếc áo ngủ hai dây màu đỏ nhét vào trong tay cô.

"Sao em phải mặc cái áo này?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, thật sự không hài lòng lắm, áo ngủ gì ngắn cũn cỡn như thế này, che được phía trên thì không giấu được phía dưới, chi bằng khỏi mặc gì cả mà ngủ có hơn không!

"Đây là kiểu dáng mùa hè này! Cái áo kia của em quá ngây thơ, ngay cả Tiểu Bảo cũng chê đấy!" Thượng Quan Ngưng nói xong, cầm áo ngủ hình đầu thỏ trắng lên, "Em mặc áo ngủ xong thì lên giường đi, anh đi tắm!"

"Anh đi tắm cầm áo ngủ của em theo làm gì?" Tiêu Hòa Nhã ngây ngô, không rõ chân tướng ( không hiểu) hỏi.

"Mang đi bỏ!" Thượng Quan Ngưng lành lạnh nói, sau đó đóng chặt cửa phòng tắm lại!

Tiêu Hòa Nhã nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, mãi đến khi không thấy bóng lưng anh nữa thì nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, vẫn là câu nói kia đúng: ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu.Thôi, thay đồ đi ngủ vậy. Tiêu Hòa Nhã cầm áo ngủ trong tay suy tính, thật ra thì trừ quá ngắn, kết cấu cái áo ngủ này vẫn đủ thoải mái, nhất là thời tiết không lạnh không nóng như hiện giờ, mặc vào rất dễ chịu.

Thấy cánh cửa phòng tắm còn đang đóng, lúc này cô mới yên tâm buông khăn tắm ra. Vừa lúc đó, cửa phòng tắm vốn đang đóng chặt nhưng bất thình lình bị kéo ra, nửa thân trên để trần của Thượng Quan Ngưng nhô đầu ra vừa đúng nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã trên người không mảnh vải che thân.

"Ồ. . . . . ." Không đợi Tiêu Hòa Nhã mắng, Thượng Quan Ngưng liền đóng cửa lại.

Nhìn anh tự giác như thế, khiến lời Tiêu Hòa Nhã vừa tới miệng định chửi mắng liền nuốt xuống, buông cánh tay che ngang ngực ra cầm lấy áo ngủ đang đặt trên giường, “két” một tiếng, cửa lại bị mở ra

"Thượng Quan Ngưng, anh có bệnh à! Toàn nhìn trộm người ta!" Rốt cuộc chịu không nổi, Tiêu Hòa Nhã vội vàng cầm lấy áo ngủ che ở phía trước người mình tức giận há miệng mắng to.

Thượng Quan Ngưng rất nghiêm túc lắc đầu một cái, "Không phải, khi nãy mãi lo lấy áo ngủ cho em mà quên lấy đồ ngủ của anh, em thay áo xong thì lấy hộ đưa tới đây cho anh!" Dáng vẻ thẳng thắn vô tư như thế, tuyệt không giống như là mượn cơ hội nhìn trộm người. Cũng làm cho người hoài nghi thầm mắng mình lòng dạ tiểu nhân.

"Biết biết!" Tiêu Hòa Nhã bất đắc dĩ, cố sức rống to.

Thượng Quan Ngưng khẽ cười hai tiếng, lúc này mới đóng cửa lại, an tâm tắm rửa.

Tiêu Hòa Nhã hướng về phía cánh cửa đang đóng làm mặt quỷ, cô thay áo ngủ xong nhanh chóng bò lên giường, quấn chăn thật kỹ lưỡng, hừ, tự anh lỏa thể (trần truồng) chạy đi mà lấy đồ ngủ, tôi mới không rảnh lấy cho anh! Tưởng tượng cảnh người nào đó lửa giận ngút trời thân hình trần như nhộng chạy đi lấy đồ ngủ, Tiêu Hòa Nhã quấn trong chăn tâm tình thật tốt, cười híp mắt chuẩn bị đi gặp Chu công (sắp sửa ngủ)

Trong phòng tắm Thượng Quan Ngưng chờ cả buổi vẫn không thấy động tĩnh gì, không cần nghĩ cũng biết cô nhóc kia có chủ ý gì, tùy tiện cầm khăn tắm quấn ngang hông, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước. Vừa ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã nằm trên giường trùm chăn kín mít giống như con sâu trong kén, trên giường có một cái chăn đều bị cô lấy che kín người rồi. Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại, chậm rãi đi tới.

Tâm tình cô đang rất tốt, cơn buồn ngủ cũng đã đến, đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cảm thấy hình như có cái gì đó quấy nhiễu, cô mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú rơi vào phía trên mặt mình, còn có mấy giọt nước không ngừng theo tóc của anh nhỏ xuống.

"Này, này. . . . . . Anh mau sấy tóc cho khô đi!" Tiêu Hòa Nhã từ trong chăn thò tay đẩy anh tránh ra.

"Không!" Thượng Quan Ngưng từ chối thẳng thừng.

"Để đầu ướt vậy sẽ bị cảm đấy!" Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc khuyên, "Thật đó, anh mau sấy tóc cho khô đi!"

Thượng Quan Ngưng lắc đầu lần nữa, "Trừ phi em giúp anh!"

Tiêu Hòa Nhã nhìn anh, cảm thấy hiện tại Hiệu trưởng chẳng có dáng vẻ Hiệu trưởng chút nào, cái bộ dáng này rõ ràng so với Tiểu Bảo còn nhỏ hơn! Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tiêu Hòa Nhã lui bước, cố sức từ trên giường ngồi dậy, mới phát hiện ra bộ dáng của mình thật có điểm giống Mỹ Nhân Ngư (nàng tiên cá). Cô suy nghĩ vẩn vơ, cầm lấy máy sấy tóc anh đưa tới, vừa sấy tóc cho anh vừa cười khúc khích.

"Tóc anh có được không?" Gối lên chân cô, Thượng Quan Ngưng hỏi, nhớ khi cô cười giống như ngây ngốc.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, trên người của anh không có cái gì là không tốt, nhất là ở trong lòng cô, ngay cả khi nói giận liền giận cũng vẫn xinh đẹp, ăn vạ cũng tỏ ra có khí chất như vậy. Cái này có phải giống như nói người tình trong mắt hóa Tây Thi chứ? Hắc hắc. . . . . .

"Có được hay không à?" Không nghe thấy cô trả lời, Thượng Quan Ngưng lại hỏi, hiện giờ quả thật anh không khác gì một đứa bé.

"Em gật đầu rồi mà!" Tiêu Hòa Nhã nói, cảm thấy quái lạ không sao giải thích được.

"Em gật đầu sao anh có thể nhìn thấy?"

"À. . . . . ."

"Tại sao em không lấy đồ ngủ giúp anh?"

"Có sao? A, đúng rồi, em thay áo ngủ xong đột nhiên đầu váng mắt hoa nên quên mất chuyện này! Hay để lần sau em sẽ lấy giúp anh nhé."

"Vậy hôm nay thì sao, ai lấy?"

"Thì tự anh đi lấy!"

"Anh không đi!"

"Vậy em cũng không đi!"

"Em thật không đi?"

"Vậy anh khỏi mặc đồ, ngủ trần truồng luôn đi!"

"Tốt!"

"À. . . . . . Em nói đùa thôi!" Nói giỡn, để anh ngủ trần truồng người gặp nạn còn không phải là cô sao, "Cái đó. . . . . . Hiệu trưởng, anh xem em đã lên giường rồi, anh tự lấy đồ mặc đi, tiện thể cất máy sấy tóc luôn nhá!"

Thượng Quan Ngưng đưa tay sờ thử tóc của mình, thấy đã khô rồi, anh cầm máy sấy tóc từ trong tay cô đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó xoay người nhìn Tiêu Hòa Nhã, "Em xem, tuyệt không hề tiện thể!"

"Hiệu trưởng, trước kia không phải anh rất ngay thẳng sao? Trông dáng vẻ anh bây giờ thật có một chút vô lại!" Tiêu Hòa Nhã có chút chút không chịu nổi nói, thậm chí hơi ảo giác hình tượng của anh trong lòng cô bị tiêu tan một chút xíu, dĩ nhiên, dáng vẻ Hiệu trưởng như vậy, nếu như kết cục cuối cùng không phải vạch trần cô mà nói, thì cô vẫn cảm thấy Hiệu trưởng thật đáng yêu!

Thượng Quan Ngưng nhìn cô, vẻ mặt như không thể tin, "Hiện tại em cảm thấy anh giống như vô lại?"

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, không phải giống như mà hoàn toàn chính là. . . , nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ này, cô quyết định ngoan ngoãn câm miệng. "Hiệu trưởng, ngủ ngon!" Sau khi nói xong liền lăn đùng ra giường, sau đó quấn chăn quanh người giống một con sâu thật to lăn đến một bên giường. Đó gọi là cách xa nguy hiểm.

Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô một cái, sau đó rất chính nhân quân tử nằm vật xuống trên giường, trên người vẫn chỉ quấn khăn tắm, dáng vẻ như muốn che mà còn thẹn thùng, Tiêu Hòa Nhã len lén mở mắt liếc nhìn anh, hình như anh có lẽ đã nhắm mắt lại ngủ, nhưng vẫn còn có chút chút không yên tâm.

"Hiệu trưởng, nếu anh không đắp chăn có thể bị cảm hay không?" Cô hạ thấp giọng hỏi.

Thượng Quan Ngưng không để ý đến cô, hình như đã ngủ thiếp đi. Tiêu Hòa Nhã nghĩ, có thể mấy ngày nay anh quá mệt mỏi, nên mới ngủ nhanh như vậy. Sau đó lăn ngược lại, lấy cái chăn đang đắp trên người mình, nhẹ nhàng đắp lên người của anh.

"A di đà Phật, ngủ đến khi trời sáng, anh thức dậy còn trễ hơn mình, Amen!" Tiêu Hòa Nhã chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.