Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 154: Chương 154: Cô ta đúng là điên rồi (2)




Thượng Quan Ngưng ôm cô vào trong ngực, như muốn dụi mặt cô vào trong thân thể, anh đã nhìn ra tâm tư cô gái này từ rất lâu, đúng vậy, tâm tư lộ liễu như vậy ai lại không nhìn ra? Tuy nhìn ra nhưng vẫn không chính tai nghe cô nói những lời chấn động như thế, anh nghĩ, Thượng Quan Ngưng, mi có tài đức gì có thể có được tình yêu thuần túy như thế?

Bị anh kéo toàn thân Tiêu Hòa Nhã run rẩy, dè dặt khóc, thật ra trong lòng thì rất muốn mắng Mộ Linh Dược, dựa vào cái gì, cô ta dựa vào cái gì khi dễ người như vậy!

"Sao cô nói tôi như vậy?" Mộ Linh Dược thẹn quá hóa giận, vươn tay muốn tát cô. Nhưng bị Dương An bên cạnh chặn lại bàn tay của cô ta giữa không trung.

"Dương An, buông tôi ra!" ۣۜ Mộ Linh Dược giận dữ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đỏ tươi như nhuộm máu.

"Dương thiếu gia, cô ta không xứng để anh phải hao tổn tâm trí!" Ôm Tiêu Hòa Nhã, Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu nhìn Dương An thản nhiên nói, "Cô ta đúng là điên rồi!" Ý đồ kia của Dương An sao anh không nhìn ra, hắn cho là hắn phế đôi tay Mộ Linh Dược thì anh sẽ tha cô ta ư, phải, vốn là anh định chỉ cần Tiểu Bảo không có việc gì, cũng không chuẩn bị đại khai sát giới, nhưng mà hiển nhiên là có vài người không nghĩ như vậy."Còn nữa, không chỉ là Mộ Linh Dược, cả nhà họ Dương của anh cũng vì chuyện này phải trả giá thật đắt!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói xong, ôm Tiêu Hòa Nhã xoay người rời đi.

"Thượng Quan Ngưng, tôi chỉ mong sao anh phá hủy nhà họ Dương rồi chôn theo cùng với tôi, ha ha ha. . . . . . Không ngờ đến cuối cùng anh vẫn tặng lễ vật cho tôi, đúng là phải cám ơn!" Mộ Linh Dược lớn tiếng cười, mà nước mắt giàn giụa, nỗi hận của cô nào chỉ mỗi Thượng Quan Ngưng còn có Dương An coi cô như con rối, cô hận, vừa đúng lúc Thượng Quan Ngưng giải quyết hắn thay cô, bởi vì chỉ có như vậy mới giải thoát. Ha ha ha. . . . . .

Thượng Quan Ngưng đứng lại hời hợt liếc cô một cái. Sắc mặt Dương An trắng bệch, cuối cùng cô vẫn hận hắn!

"Ha ha ha. . . . . . Mộ Linh Dược, Thượng Quan Ngưng nói rất đúng, cô chính là một người điên!" Dương An đứng trước mặt cô ta nói, giọng nói kia rất nhẹ rất nhẹ, còn nhẹ hơn lông vũ. Dáng vẻ mệt mỏi không còn sức lực. Dáng vẻ ấy không biết nhiễm bao nhiêu bi thương.

"Dương An, anh vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi, ánh mắt chiếu thẳng vào người hắn ta.

Dương An nhìn Thượng Quan Ngưng nói, lại nhìn Mộ Linh Dược nằm dưới đất, "Xin anh tha cho cô ta!"

"Anh. . . . . ." Thượng Quan Ngưng mới mở miệng, liền bị Tiêu Hòa Nhã đang được anh ôm trong ngực cắt ngang.

"Thôi, hãy để bọn họ đi, sau này bọn họ không được đến thành phố Hoa nữa, hai bên không liên quan gì với nhau nữa, về sau nước giếng không phạm nước sông có được không?" Giọng nói nhàn nhạt, mềm mại, Tiêu Hòa Nhã nhìn Thượng Quan Ngưng nói. Dương An cũng không phải người bình thường, cô không muốn hiệu trưởng của cô gây thù chuốc oán với nhiều kẻ thù. Tài năng quá lộ rất dễ dàng gặp phải người khác liên hợp lại đối đầu.

Vì không muốn cô lo lắng, cuối cùng Thượng Quan Ngưng cũng không làm trái với suy nghĩ của cô, thế lực nhà họ Dương có lớn hơn nữa thì thế nào? Thế lực nhà họ Mộ thâm căn cố đế như vậy, không phải chỉ trong một đêm anh còn san bằng được đấy sao? Anh không làm chỉ vì không muốn trong lòng cô gánh chịu những chuyện không đâu.

"Dương An, nghe rõ rồi chứ..., sau này nếu còn đặt chân đến thành phố Hoa nữa, tôi sẽ khiến cô ta đến hài cốt cũng không còn! Mà nhà họ Dương cũng sẽ như lời cô ta nói, chôn theo cùng với cô ta!" Thượng Quan Ngưng không quay đầu lại nói.

Bệnh viện.

"Em ra ngoài trước đi!" Thượng Quan Ngưng nói với Tiêu Hòa Nhã đứng bên cạnh mình.

"Không!" Khóe mắt Tiêu Hòa Nhã rưng rưng, nhưng rất kiên quyết lắc đầu, cô nghĩ mình càng ngày càng vô dụng, chuyện gì cũng không thể làm, cứ không ngừng khóc. Nhưng khóc thì có tác dụng gì chứ! Trong lòng cũng biết, khóc thì không có tác dụng gì, nhưng vẫn không kềm được. Tại sao muốn cô đi ra ngoài? Đơn giản, chính là không muốn để cô nhìn thấy anh bị tổn thương nặng thế nào chứ sao. Thượng Quan Ngưng, em cũng không còn nhỏ, anh không thể chuyện gì cũng gạt em... Em là vợ của anh đấy!

Bác sĩ bên cạnh vây xung quanh một vòng lớn. Nhưng không người nào dám ra tay, rõ ràng vị thiếu gia này muốn giấu giếm thương tích của mình, nhưng vết thương do đạn bắn rõ ràng như vậy, có thể giấu được sao?

Còn cô gái nhỏ này không phải bọn họ không biết, mỗi lần tới bệnh viện đều theo phía sau thiếu gia chạy tới chạy lui, tất nhiên họ cũng biết cô là em gái của bác sĩ tài giỏi đẹp trai Tiêu Mặc Tinh thuộc khoa não tầng dưới. Lúc đầu còn gây ra nhiều hiểu lầm dẫn tới nhiều người ăn dấm khô kia mà.

"Em gái nhỏ à, em chờ ở bên ngoài thì tốt hơn, chờ tôi lấy đầu đạn ra cho anh ấy xong, sau đó hai người sẽ cử hành hôn lễ có được không?" Một người đàn ông mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang màu trắng, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra đôi mắt mang mắt kinh đi tới trước mặt của Tiêu Hòa Nhã rất là hòa ái nói.

Tiêu Hòa Nhã vẫn lắc đầu, nhất là khi nghe chữ ‘lấy’, trái tim nhỏ càng không tự chủ được đập nhanh hai cái, nhưng cô vẫn cố nhịn. Cô phải nhìn, nếu anh ấy không muốn sau này mình gặp phải cảnh tượng như thế này, thì anh ấy phải bảo vệ bản thân, bảo vệ cô và con trai cho thật tốt, cho dù thế nào cũng không thể bị thương. Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã rất là kiên định nhìn sang, bây giờ cô không thấy sợ hãi nữa.

Thượng Quan Ngưng nhíu nhíu mày, chỉ chỉ Đại Tam và Đại Tứ bên cạnh, "Hai cậu mau kéo cô ấy ra ngoài cho tôi!"

"Không được!" Tiêu Hòa Nhã gấp gáp, vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy cánh tay không bị thương của anh, thề sống chết không rời đi, "Bác sĩ, mọi người cứ bắt đầu! Tôi sẽ bảo hộ (trông chừng, canh giữ) anh ấy!"

"Khụ khụ. . . . . ." Mọi người chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, cố liều mạng chịu đựng không phát ra âm thanh kỳ lạ, nhưng Đại Nhị và Đại Nhất vừa mới vào cửa bởi vì không chuẩn bị tâm lý, không cẩn thận khiến cho mình bị sặc bởi nước miếng chính mình. Chị dâu, giỏi lắm!

Sắc mặt Thượng Quan Ngưng tái xanh, nhưng cũng không phí sức hất cái người giống như bạch tuộc đang gắt gao bám chặt bên người mình.

"Được rồi, A Trân anh ở lại đây, còn những người khác ra ngoài đi!" Vị bác sĩ đeo mắt kính kia bình phục tâm tình của mình trước sau đó nói với một người y tá đứng bên cạnh chờ phục vụ.

"Thật ra một chút vết thương này đối với nhị thiếu gia mà nói hoàn toàn không tính là gì đấy!" Bác sĩ vừa tháo băng gạc vừa nói: "Thân thể nhị thiếu gia làm bằng sắt, sau bảy tuổi, cứ hai ngày một chấn thương nhỏ, ba ngày một chấn thương lớn, mấy loại chấn thương này quả thật giống như ăn cơm bữa! Nhớ ngày đó. . . . . ."

"Thượng Quan Tà, ông câm miệng!" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn sắc mặt Tiêu Hòa Nhã càng lúc càng tái nhợt, không nhịn được tức giận hướng về phía người bác sĩ kia rống lên ."Ông đang làm việc đấy, có thể câm miệng lại không?"

Thượng Quan Tà nhún nhún vai, "Làm việc là dùng tay không phải dùng miệng, nếu nhàn rỗi tại sao phải ngậm miệng lại, dầu gì ta cũng là anh em với ba cậu, tốt xấu gì cậu cũng phải tôn trọng một lão già như ta. Kêu ta là chú cũng được chứ?"

Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng xanh mét, rất muốn một tát đập chết ông ấy, nhưng vẫn ngại vì ông ấy nói không sai, quả thật anh nên gọi ông ấy một tiếng chú. Nhưng mà có thể không cần cố ý dọa cho cô sợ!

Thượng Quan Ngưng cũng không dùng thuốc tê, đã sớm hình thành thói quen, có biết đau thì mới rút kinh nghiệm, anh nhất định phải nhớ, phải chịu đau đớn mới có thể khiến cho mình ghi nhớ. Nếu như không bảo vệ chu toàn, có thể những đau đớn như thế này sẽ rơi vào tới trên người của cô hoặc trên người con trai của anh. Hiện tại anh phải cố chịu đựng.

Thế nhưng cánh tay của anh cũng không tự chủ run run, Thượng Quan Ngưng tuyệt sẽ không thừa nhận bởi vì mình sợ hoặc là không chịu đau nổi, anh chỉ là . . . . . Liếc Tiêu Hòa Nhã đứng ở bên cạnh, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, đôi mắt hạnh của cô mở thật to, vì hôm nay là ngày kết hôn nên cô cố ý đeo kính sát tròng, hai mắt cô lúc này lại tràn đầy nước mắt, thân hình không ngừng run rẩy.

Aiz! Thượng Quan Ngưng thở dài vừa đủ nghe, cần gì chứ! Không nhìn thì sẽ không sợ, không phải sao? Cần gì cố chịu đựng sợ hãi canh giữ bên cạnh anh? Nhưng thật tình ngàn lần vạn lần anh đều không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này.

"Anh có đau không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, giọng rất khẽ, mang theo một chút nức nở, cô sợ mình nói to hơn một tí sẽ không kềm chế được mà khóc. Thật ra cô cũng biết hỏi như thế là vớ vẩn, bộ dáng thế kia sao có thể không đau.

"Đau!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, nhưng bộ dáng cũng không ra vẻ như rất đau.

"Em muốn . . . . ." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, đôi môi đỏ hồng dán lên môi mỏng đang mím chặt của anh, cô muốn nói là nếu em hôn nhẹ anh một cái thì có phải là sẽ không đau nữa không?

Thượng Quan Ngưng cùng với một số khán giả, hai vị bác sĩ và một y tá toàn bộ sững sờ nhìn cô, nhưng sau cùng vẫn là bác sĩ tỉnh táo nhất, trị bệnh cứu người quan trọng hơn xem cuộc vui nhiều, liếc một cái sau đó lại tiếp tục động tác trên tay.

Nhất - Nhị - Tam - Tứ ngược lại thấy vẫn chưa thỏa mãn, cho nên tiếp tục nhìn chằm chằm.

Hình như là trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng biết rõ cô đang suy nghĩ gì, đừng nói hiệu quả có thể đạt tới như vậy hay không, nhưng có người đẹp ôm ấp yêu thương tất nhiên anh không nguyện ý khước từ, hơn nữa người đẹp này còn là người anh để trong lòng.

Cánh tay không bị thương choàng qua eo cô, môi mỏng hé mở bởi chủ động khó có được của cô.

Đúng là vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhất là có nhiều. . . người nhìn chằm chằm, nhưng thấy anh mặt mày tươi cười, nghĩ đến hiệu quả của nụ hôn này, vì vậy đành phải chịu xấu hổ một chút vậy. Nghĩ đến nếu không phải anh đang bị thương, mình cũng không tổn thất gì, không phải chỉ là diễn trò hôn nhau tặng cho mọi người nhìn miễn phí sao? Cũng không phải là hiện trường H*, không cần sợ. Vì thế cô vươn cái lưỡi tinh tế ra miêu tả vành môi của anh. Cô dường như cảm nhận được anh khẽ nhếch môi lên, quyết định dứt khoát bất cứ giá nào, đưa lưỡi vào trong miệng anh thăm dò, tưởng tượng bộ dáng lúc anh hôn cô, lòng tràn đầy thương tiếc hôn môi anh. Quên thời gian cũng quên cả người khác!

*H là gì mình nghĩ các bạn cũng biết, không cần mình giải thích ha!^_^

"Aiz, aiz aiz. . . . . . Được rồi, ta nói mà, làm gì không cần thuốc tê, thì ra là đã có sẵn đó!" Thượng Quan Tà tháo khẩu trang, hai cánh tay ôm ngực rất là không kềm chế nhìn cuộc vui trước mắt có hai người hôn nhau.

Tiêu Hòa Nhã hoàn hồn, vội vàng lui ra, nhìn vết thương đã băng bó kỹ lại nhìn thấy mọi người đang pha trò quan sát mình, cô vội vàng vọt vào trong ngực Thượng Quan Ngưng, khuôn mặt tươi tắn ra sức vùi vào vai anh làm ổ, thật không mặt mũi gặp người rồi.

"Chú, có thể không lên tiếng có được không, cái gì gọi là già mà không kính, chú nhất định muốn nó phát huy đến mức tận cùng sao?" Thượng Quan Ngưng đưa tay ôm người trong ngực. Lúc này mới trợn mắt nhìn về phía bốn người khác: "Các cậu không có việc làm sao? Rảnh rỗi đến chỗ này xem cuộc vui?"

"Lão đại, anh hoàn toàn hiểu lầm tôi!" Đại Nhị vội vàng lắc đầu, "Tôi mang quần áo tới cho anh!" Đại Nhị đứng bên cạnh thả hai bộ quần áo xuống, áo cưới tuy đẹp, nhưng mặc cái áo này mất nhiều thời gian, không nhờ người giúp hộ khẳng định không thể nào.

Thượng Quan Ngưng gật đầu, lại liếc về phía những người khác."Các cậu thì sao?"

"Lão đại, tiểu thiếu gia phân phó tôi tới đây, xem vết thương của anh như thế nào? Hiện tại tiểu thiếu gia nghỉ ngơi ở tầng mười tám." Đại Nhất nói.

"Thiếu gia, tôi cũng đến báo cáo," Đại Tứ vội vàng nói, "Ôn tiểu thư bị thương bây giờ đang tiếp nhận trị liệu ở lầu dưới, nhưng mà không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi thật tốt thì vô sự rồi, còn có, đại thiếu gia nhà họ Dương mang tiểu thư nhà họ Mộ đi, người của chúng ta đã xử lý tốt hiện trường, anh không cần lo lắng!"

Đại Tứ vừa nói xong, liền bị Đại Tam trừng mắt một cái, không có việc gì sao cậu ta báo cáo nhiều như thế? Còn mình báo cáo cái gì đây?

Tình bạn trong nhiều năm được cải cách triệt để, Đại Tứ cực kỳ vô tư đem công lao này tặng cho Đại Tam, "Đúng rồi lão đại, những chuyện này đều do A Tam phái người đi xử lý, tôi đã đưa tin báo cho trang viên, tân khách ở tiệc mừng vẫn tiếp tục, còn hôn lễ thông báo sau!"

Thượng Quan Ngưng lườm bọn họ một cái, thật đúng là người nào cũng biết tùy cơ ứng biến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.