Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 144: Chương 144: Con trai, chúng ta đào hôn đi!(3)




“Mẹ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu hỏi, may mà không mang theo hành lý gì, nếu không đi xa như vậy thật đúng là khiến người ta mệt mỏi. Bây giờ nhìn cô đã chịu không nổi rồi.

“Bảo, con đừng sợ, chúng ta ra nước ngoài!” Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống, một tay kéo Tiêu Tiểu l/q’d Bảo vào trong ngực mình, nói, bây giờ toàn thân cô đều đau mà lòng cũng đau. Sớm biết như thế thì đêm nay đã không dụ dỗ rồi. Mệt chết cô. “Những thủ tục này nọ mẹ đã chuẩn bị hết rồi!”

“Mẹ đã sớm muốn ra nước ngoài?” Tiêu Tiểu Bảo hỏi, sao trước đây cậu không nhận ra một chút nào vậy?

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, “Đây ba con làm cho chúng ta, nói sau khi kết hôn có thể đi ra nước ngoài du lịch, nên mẹ lấy đi thôi!”

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, trong tay cô chỉ cầm một cái túi nhỏ, bên trong hẳn là không đựng thứ gì nhiều.

Tiêu Hòa Nhã đứng dậy, sau đó nắm tay cậu chạy lấy người, vừa đi vừa nói chuyện, “Bảo, con đừng sợ, mẹ cũng là đai đen Taekwondo, chẳng qua chỉ vì tu thân dưỡng tính nên rất ít khi đánh nhau thôi, con yên tâm, mẹ sẽ không để cho người ta ức hiếp con!” Tiêu Hòa Nhã nói, thật ra cô cũng không biết là đai đen hay là đai trắng, chỉ có điều cô có thể ứng phó với một tên côn đồ bình thường.

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, cậu cũng không tin sẽ có ai dám ức hiếp hai người bọn họ.

“Bảo, con muốn đi chỗ nào trước?” Tiêu Hòa Nhã hỏi.

“Con quyết định sao?” Tiêu Tiểu bảo ngẩng đầu nhìn cô, có chút hưng phấn hỏi.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Đúng vậy, con quyết định trước đi, mẹ sẽ cân nhắc xem có được hay không!”

“Vậy đâu phải do con quyết định, rõ ràng người quyết định cuối cùng vẫn là mẹ!” Tiêu Tiểu Bảo bĩu môi.

“Sẽ không đâu, con quyết định mẹ cũng không nhất định sẽ phản đối nha, nếu con không chịu thì cũng chỉ có mình mẹ quyết định, không phải con chẳng có cơ hội nào sao? Con phải học bắt lấy cơ hội có hiểu không?” Tiêu Hòa Nhã rất là d’đ/l]q/d nghiêm cẩn(nghiêm túc + cẩn thận) nói, đứng chỗ này có thể nhìn thấy núi La Vân, đến bây giờ Tiêu Hòa Nhã mới phát hiện nơi này chỉ có Sướng Viên và Lan Viên, quả thật không còn nhà nào khác. Cũng xem như là vùng hoang vu, nếu như không nói quá lời thật là có chút dọa người.

“Chúng ta đi Paris!” Tiêu Tiểu Bảo nói.

“Paris, đi!” Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, “Có phải con thấy bên đó quần áo rất tốt nên mới chọn nơi đó không? Thật ra nếu là nguyên nhân này mà nói, thì con có thể lựa chọn đi Thường Thục, con chưa từng nghe nói Thường Thục là thành phố trang phục sao? Nghe nói ở đó có rất nhiều quần áo, con...”

“Mẹ, chúng ta đi Ai Cập, không mua quần áo có được không?” Cuối cùng, nghe không nổi nữa nên Tiêu Tiểu Bảo đã ngắt lời lải nhải của cô, sao đi Paris lại có quan hệ đến quần áo chứ?

“Ai Cập?” Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn cậu một cái, “Con muốn đi xem Kim Tự Tháp sao? Thật ra những thứ đó cũng không có gì hay để xem, chẳng qua cũng giống như Trường Thành của Trung Quốc mà thôi, khi đó...”

“Mẹ, mẹ quyết định đi, đi chỗ nào cũng được!” Tiêu Tiểu Bảo hết chỗ nói rồi. Nếu cậu nói cậu muốn nhìn Xác Ướp, có phải mẹ cậu sẽ mua một hộp ảnh cương thi về cho cậu xem không?

“Hay là nghe theo ý kiến của con đi!” Tiêu Hòa Nhã tiếp tục từ chối. Nói như thế nào thì cô cũng là người mẹ dân chủ.

Sau đó, Tiểu Bảo muốn nổi điên rồi, đột nhiên nhớ tới cậu cả đã từng nói cho cậu nghe một chuyện, cũng không tính là chê cười, chỉ có thể nói là trong lúc hai người yêu nhau thật sự tồn tại hiện tượng phổ biến, nói một người nam mời một người nữ ăn cơm, nói cứ chọn món nào cũng được, nhưng người nam d’đ/l’q/d đề nghị món nào cũng bị bác bỏ, hỏi rốt cuộc muốn ăn cái gì? Cuối cùng vẫn là tùy ý! Khi đó, cậu thấy tùy ý thật sự là một chuyện rất hại người, bây giờ cậu thấy quyền quyết định của mẹ cậu cũng đang rất hại người.

“Bảo, con suy nghĩ một chút xem rốt cuộc là muốn đi đâu?” Dường như Tiêu Hòa Nhã vẫn không phát hiện ra tâm tư của Tiểu Bảo nhà mình một chút nào, không ngừng hỏi như cũ.

“Đi Rô–ma* đi!” Tiêu Tiểu Bảo nói xong, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hoa Nhã đang há mồm muốn nói: “Không phải vì con muốn ăn mì Ý, con chỉ muốn xem bên đó như thế nào thôi!”

[*]Rô-ma: Thủ đô của Y-ta-li-a.

“À...” Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một hồi lâu, sau đó giống như nuốt phải ruồi bọ, gật đầu nói: “Được... Được, chúng ta sẽ đi Rô-ma!” Cô cũng không muốn nói cậu là vì muốn ăn mì Ý mới đi Rô-ma nha, Tiểu bảo, có phải con suy nghĩ nhiều quá rồi không?

Cùng đi theo sau lưng bọn họ còn có hai người yên lặng liếc nhau, chị dâu và Tiểu thiếu gia của bọn họ cũng xem như là hoa hiếm! Bất kể như thế nào, bọn họ đều phải bảo vệ hai người, mãi cho đến khi bọn họ an toàn quay trở lại bên cạnh lão đại. Đây là chỉ thị lão đại đã giao cho bọn họ.

Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng liền thông báo việc hoãn hôn lễ cho người thân và bạn bè. Về phần hoãn bao lâu cũng không nói rõ, dĩ nhiên ngoại trừ người trong nhà thì không có người nào có dũng khí để hỏi. Người trong nhà tất nhiên sẽ không để mặc kệ, dù sao vẫn hỏi ra vấn đề đang suy tư trong lòng.

“Nói, em gái tôi bị cậu ném đi đâu mất rồi? Có phải cậu không muốn cưới em ấy nên đã ném em ấy đi? Còn có Tiểu Bảo đâu? Nó chính là con trai của cậu, không phải cậu cũng ném nó đi rồi chứ?” Gần đây, bạn học Tiêu Mặc Tân thích diễn đến nghiện, vừa mới bắt được cơ hội đã diễn rồi.

Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh một cái, lúc này mới vô cùng ai oán mà mở miệng, “Không phải là tôi không muốn cưới cô ấy, mà là cô ấy ghét bỏ tôi, cho nên dẫn theo con trai tôi cùng bỏ trốn với cô ấy rồi!”

“Ô... Không tệ!” Sau khi kinh ngạc, Tiêu Mặc Tân rất là vui vẻ vỗ tay, “Mặc kệ nói như thế nào, vẫn là em gái nhà tôi có quyết đoán, cái gì mà con trai của nhà giàu nhất thành phố Hoa chứ, cậu xem em gái tôi vẫn vứt bỏ như thường, có chí khí, tôi thích!”

Anh hai nhà họ Tiêu rất là bất đắc dĩ liếc anh một cái, vội vàng kéo anh ra phía sau mình, lúc này mới nhìn về phía Thượng Quan Ngưng có chút bi thương, “Em rể, cậu có cho người đi theo em ấy, để bảo vệ an toàn cho bọn họ không?”

Khóe miệng Thượng Quan Ngưng từ từ nhếch lên, mặc kệ nói như thế nào, anh hai của Tiêu Hòa Nhã vẫn đáng tin hơn anh cả, “Yên tâm đi, tôi đã cho người đi theo bọn họ, không có chuyện gì đâu! Hiện giờ bọn họ đang lên máy bay đi Rô-ma!”

“Rô-ma?” Tiêu Mặc Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên ghế sô pha lên, “Cậu thế nhưng để cho em ấy đi đến chỗ xa như vậy, cậu không biết thành tích tiếng Anh của em l/q’d ấy rất kém sao? Nếu như đến lúc đó bị người ta lừa chạy mất thì phải làm sao? Không được, tôi phải đi tìm em ấy, nếu không có người con nhóc kia...”

Lời của anh còn chưa nói hết, Hạ Sơ Tinh đang ngồi bên cạnh vội vàng kéo anh lại, “Được rồi, yên tâm đi, em rể làm việc anh còn lo lắng sao?”

“Em rể? Phốc!” Lời này vừa nói ra, tất cả những người đang uống nước đều phun ra. Không uống nước dĩ nhiên là không bắn.

Tiêu Mặc Tinh ngồi bên cạnh người phụ nữ da mặt có hơi dày, cuối cùng nhịn không được chửi ầm lên: “Này, phụ nữ nên dè dặt một chút. Ai là em rể chứ. Em còn chưa gả cho anh có được không?”

“Dù sao anh cũng là người của em, gả hay không gả có gì khác nhau chứ!” Còn dè dặt cộng lông á! Hạ Sơ Tinh rất là đương nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người lại cùng nhau phun ra.

Thượng Quan Ngưng không tệ, vẫn có thể khiến bản thân trấn định như cũ, đợi đến khi mọi người ngừng ho khan, lúc này mới tao nhã đứng dậy: “Được rồi, chuyện tôi thông báo đã kết thúc, tôi còn bận việc nên về trước!”

“Chờ một chút, con trai à, con nhớ phải trông chừng cháu nội cho mẹ, đừng để nó bị thương đấy!” Thượng Quan Vân Thích vội vàng gọi Thượng Quan Ngưng đang muốn ra cửa lại, lo lắng dặn dò.

“Dạ, mẹ yên tâm!” Thượng Quan Ngưng cười khẽ, làm sao anh có thể để hai người bọn họ bị thương? Ai lại có lá gan lớn đến tổn thương bọn họ? Hiện giờ coi như cho hai người bọn họ nghỉ phép, để bọn họ chơi đùa vui vẻ cũng không tệ.

“Bà xã à, em có cảm thấy con trai nhà em đang cố gắng kế thừa anh không?” Hạ Trạc Dương ôm lấy eo của Thượng Quan Vân Thích từ phía sau, vùi đầu vào cổ bà tươi cười hỏi.

“Hả?” Thượng Quan Vân Thích tỏ vẻ không hiểu, kế thừa cái gì hả?

“Nuông chiều bà xã mình đến vô pháp vô thiên nha!” Hạ Trạc Dương nói như lẽ đương nhiên.

“Ha ha ha...” Hạ Ngưng Nhật ở bên cạnh bật cười, sau đó tao nhã đứng dậy, liếc xéo bọn họ mở miệng nói: “Bất kể nói như thế nào, ở trước nơi đông người vẫn nên dè dặt một chút mới được! Như thế này khiến người xem chê cười.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.