Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 54: Chương 54: Đầu lưỡi cảm lạnh rồi!




Trước tám giờ, đúng khi đó Thượng Quan Ngưng đã đưa Tiêu Hòa Nhã về Công viên Thanh Hòa, suốt cả ngày cô muốn đi nơi nào cô đều mang cô đi nơi đó.

Trên đường về, Tiêu Hòa Nhã không ngủ được, dọc theo đường đi hưng phấn kể lại những chuyện vui mình đã gặp trong hôm nay.

"Hiệu trưởng, cám ơn anh, hôm nay em chơi vô cùng vui vẻ, chờ sau này em có tiền cũng sẽ mời anh đi chơi, anh muốn đi đâu chơi em sẽ dẫn anh đến đó!" Sau khi xuống xe, Tiêu Hòa Nhã hết sức chăm chú nói với Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng gõ đầu cô một cái: "Anh không mong về sau em sẽ như thế nào, cuộc thi ngày mai nhất định phải thi thật tốt!"

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, hôm nay Hiệu trưởng mang cô đi chơi dụng ý trong đó cô hoàn toàn hiểu được, đơn giản là để cho cô khi lên trường đi thi thấy có đông người sẽ không bị hù sợ đến yếu lòng."Hiệu trưởng anh hãy yên tâm đi, ngày mai em nhất định sẽ thi thật tốt!" Tiêu Hòa Nhã bảo đảm, gương mặt mỉm cười, chói lọi như những vì sao.

Thượng Quan Ngưng cũng cười, khẽ cười yếu ớt chỉ là nụ cười của hai người có hiệu quả hoàn toàn khác nhau, ít nhất Thượng Quan Ngưng không có bị nụ cười của Tiêu Hòa Nhã làm cho mê muội mà Tiêu Hòa Nhã lại bị nụ cười của Thượng Quan Ngưng làm cho mê muội.

Nhìn người nào đó ngu si đần độn sắp chảy nước miếng, Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó vô cùng tốt bụng giơ tay lên giúp cô miệng khép lại."Đầu lưỡi cảm lạnh rồi!" Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới phục hồi tinh thần.

"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã có chút ngượng ngùng bật cười, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng, về sau anh phải cẩn thận một chút, đừng dễ dàng cười với người khác, bằng không sẽ làm thiên hạ đại loạn, biết không! Hiệu trưởng?" Lại nói thời điểm lạnh lùng cũng rất hấp dẫn người khác, vậy khi cười thành tiếng thì sao đây?

"Biết, nhanh đi về đi, sớm nghỉ ngơi một chút ngày mai đến trường đi thi!" Thượng Quan Ngưng thu nụ cười lại mặt nghiêm túc nói.

Tiêu Hòa Nhã vẫn cười hì hì như cũ, "Hiệu trưởng gặp lại sau!" Nói tạm biệt xong sau đó mới nhún nhảy đi về sân nhà mình.

Cho đến khi cửa lớn đóng lại, Thượng Quan Ngưng mới xoay người, lúc này người đi theo phục vụ - Đại Nhị tiên sinh cũng chạy lại, "Lão đại, đi về sao?"

"Nhà họ Hạ!"

"Vâng!" Vì vậy đạp mạnh chân ga trực tiếp đi đến Nhà họ Hạ.

Bên này, Tiêu Hòa Nhã vào phòng thấy người trong nhà đang dùng cơm, mà dì Lâm đang dụ dỗ Tiểu Bảo đi ngủ.

"Ha ha ha. . . . . . Bảo Bảo, mẹ ôm một cái nhaaaa...!" Tiêu Hòa Nhã vỗ tay hai cái rồi đi tới trước mặt của Tiểu Bảo rất hưng phấn nói.

"Bốp!" một tiếng, dì Lâm rất không khách khí vỗ một cái ở trên mu bàn tay của cô, "Nhanh ăn cơm đi, Tiểu Bảo muốn đi ngủ!"

Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, rất là uất ức thu tay lại, "Chẳng lẽ con là người không có trách nhiệm như vậy sao?"

"Em thôi đi!" Bên kia Tiêu Mặc Vân đang dùng cơm rất không nể mặt nói: "Nếu như nói rất có trách nhiệm, làm sao lại đi chơi một mình? Tại sao em không nghĩ phải ở nhà chơi với Tiểu Bảo?"

"Em ra ngoài không phải là vì áp lực lớn trước khi đi thi sao?" Tiêu Hòa Nhã méo miệng, từ từ đi qua. Tìm chỗ trống ngồi xuống."A, cha đâu rồi? Chẳng lẽ lại chạy mất sao?" Tiêu Hòa Nhã mới phát hiện tình huống không đúng.

Lúc này Tiêu Mặc Tân gật đầu một cái, "Em gái, em có thể đoán trúng!"

"Đoán trúng cái gì?" Anh hai và anh ba đều không hiểu nhìn Tiêu Hòa Nhã, nghi ngờ nhìn về phía anh cả Tiêu Mặc Tân.

"Cha nhất định lại có Tiểu Tam Tiểu Tứ ở bên ngoài!" Vẻ mặt Tiêu Mặc Tân đương nhiên nói.

"À?" Mới vừa cầm đôi đũa lên Tiêu Hòa Nhã vô cùng kinh ngạc, đôi đũa trong tay lạch cạch rớt xuống đất.

"Chớ nói lung tung!" Tiêu Mặc Tinh trừng mắt liếc anh cả của mình, lúc này mới giúp em gái của mình nhặt đôi đũa lên, "Em đừng nghe anh cả nói lung tung!" Tiêu Mặc Tinh nói với Tiêu Hòa Nhã: "Cha nói sau này sẽ không đi nữa, cho nên phải đi nước ngoài xử lí công việc một chút, mấy ngày nữa trở về, sau khi trở về thật sự sẽ không đi nữa!"

"Chính vì như vậy anh mới nói cha có Tiểu Tam Tiểu Tứ ở bên ngoài, cha lại không có mở công ty ở nước ngoài để kiếm tiền, ông có thể muốn xử lí có chuyện gì, nhất định là đi xử lí Tiểu Tam Tiểu Tứ và những đứa con riêng kia rồi!" Tiêu Mặc Tân tiếp tục chăm chú nói. Tiêu Mặc Vân và Tiêu Mặc Tinh tất nhiên sẽ không để vào trong lòng, chỉ có Tiêu Hòa Nhã là khó chịu một chút, cô cho rằng chuyện cha nuôi Tiểu Tam Tiểu Tứ chỉ là nói đùa, sự thật cũng không phải như vậy, tại sao cha có thể. . . . . .

Nhìn sắc mặt của Tiêu Hòa Nhã từ từ kém đi, Tiêu Mặc Vân vốn không xem chuyện này ra gì cũng trừng mắt nhìn anh cả của mình, "Anh mà còn nói bậy nữa thì đừng ăn cơm!"

Tiêu Mặc Tân tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt của em gái mình, hối hận vội vàng nói xin lỗi: "Tiểu Nhã, anh chỉ chọc em chơi thôi, cha như vậy ai có thể lọt vào mắt xanh của ông, làm sao có Tiểu Tam Tiểu Tứ được, em không cần mất hứng!"

Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên vô cùng ai oán nhìn lướt qua ba anh trai của mình, sau đó mặt không chút biểu cảm đứng dậy đi lên lầu. Mặc cho bọn họ gào thét như thế nào cũng không lên tiếng cũng không quay đầu lại. Lại nói ngày mai cô phải đi thi, hiện tại rất hồi hộp, thật đúng là một người khẩn trương không bằng tất cả cùng khẩn trương, để cho bọn họ khẩn trương một chút cũng tốt. Sau đó ở sau lưng bọn họ nở một nụ cười sáng lạn khác thường. Anh trai, các ngươi khổ cực rồi!

Cô vui vui mừng mừng đi lên lầu, còn dư lại ba người ngược lại vô cùng khẩn trương. Tiêu Mặc Vân và Tiêu Mặc Tinh nhìn chòng chọc vào anh cả của mình, như muốn nhìn chằm chằm ra một lổ thủng mới thôi.

"Chuyện tốt anh nhất định không nói lại cố tình nói ra chuyện như vậy?" Tiêu Mặc Vân buông chén đũa xuống vẻ mặt khiển trách nhìn anh cả của mình.

"Đúng!" Tiêu Mặc Tinh cũng khiển trách theo: "Biết rõ Tiểu Nhã rất nhạy cảm với những chuyện này anh còn nói nghiêm túc như vậy, ngày mai Tiểu Nhã phải đi thi anh không biết à?"

Đại minh tinh Mạc Tân giờ phút này cũng cực kỳ hối hận, làm sao lại nhắc tới cái chuyện này vậy? Sớm biết em gái để ý như vậy, có đánh chết anh cũng không mở miệng mang cái chuyện này ra đùa giỡn."Anh đi dụ dỗ con bé ăn cơm!" Tiêu Mặc Tân nói xong, vội vàng đứng lên cầm lấy một chén cơm, gắp thêm chút đồ ăn đi lên lầu dụ dỗ người nào đó.

Nhưng mà, Tiêu Hòa Nhã không chịu mở cửa, cả đêm cô ngủ rất ngon, nhưng trong lòng ba người anh em khác lại thấp thỏm đến sáng.

"Anh, em đi thi đây!" Ăn điểm tâm xong, Tiêu Hòa Nhã mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với ba người quan trọng, sau đó đi đến trường.

"Tại sao em gái lại cười vui vẻ như vậy?"

"Tối qua không phải rất khổ sở sao?"

"Có phải chúng ta bị lừa hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.