Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 90: Chương 90: Đời này cũng không thấy được Tiêu Tiểu Bảo.




Tiêu Hòa Nhã dò xét cẩn thận nét mặt anh tuấn đến hoàn mỹ trước mắt này, thậm chí còn dùng hai bàn tay như bánh bao nâng mắt kính của mình lên, sau đó giống như phát hiện vùng đất mới kinh ngạc kêu lên, "Hiệu trưởng, sao mặt anh đỏ?"

"Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng giận dữ gầm lên, hận không thể tiến lên bóp chết cô nhóc này, người này. . . . . . Người này không biết xấu hổ còn không nói, cô thế nhưng còn nói. . . . . .

"Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã đầu hàng, giơ hai tay lên cúi đầu sát xuống đùi, "Em nói là sự thật, lúc ấy nếu không phải em vừa nhát gan, vừa không có năng lực trở tay, thì nhất định em phải đè lại anh trả thù một phen!

Rốt cuộc còn biết đem mặt mình che lại, Thượng Quan Ngưng nhìn cô chằm chằm, nhưng khống chế không được từ từ nóng mặt lên, đêm hôm đó. . . . . . Mỗi một lần nhớ đến anh đều ép mình không nên nghĩ tới, cũng không muốn mình suy nghĩ hậu quả sẽ có sau đêm đó, lúc ấy mặc dù nghe nói thuốc này vô sắc vô vị, sau khi uống vào cũng không phải là anh không thể tự động điều khiển năng lực của mình, nhưng lúc đó đang ở trong bóng tối, mà anh đối với bóng tối vốn có hơi sợ hãi, lại thêm cô gái kia không ngừng ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, lúc này mới muốn dạy dỗ cô ta một chút, sau cùng thật sự mất khống chế, trong hai mươi năm cuộc đời của mình hầu như chưa từng có điên cuồng phóng túng như vậy, mà đối tượng còn là một cô nhóc nữa chứ. Nghĩ thầm sau khi tỉnh lại anh sẽ dạy dỗ cô gái kia một phen, không nghĩ cô thế nhưng tỉnh dậy trước anh một bước, từ đó biến mất trong tầm mắt của anh. Còn để lại một vật nói là thù lao, dường như muốn tức chết anh."Hiệu trưởng, đây chính là lần đầu tiên của em cũng là lần duy nhất cái gì kia, lúc ấy tình huống anh thế nào?" Không biết có phải là do đã làm mẹ, hơn nữa đối phương cũng là ba của con cô, nên tất nhiên cô không ngượng ngùng, ngược lại người bị cô hỏi trên mặt hiện lên màu đỏ, càng ngày càng đỏ tựa như thoa phấn. Dáng dấp thì to lớn mà trên mặt lại có điểm hồng như thế, nếu mặt tổng thống Mỹ cũng đỏ như mặt anh e là trông cũng không đẹp bằng!

"Tiêu Hòa Nhã, em không biết xấu hổ à!" Thượng Quan Ngưng thật sự giận, người này quả nhiên là nói cái gì cũng dám nói trả lại!

"Hiệu trưởng, anh nói hiện tại tính sao đây? Con trai của em kêu anh bằng ba, anh nói về sau phải làm thế nào? Thật ra thì em không nói cho anh biết cũng vì muốn tốt cho anh, sau này anh kết hôn rồi có con cũng sẽ không thấy phức tạp, bây giờ anh biết rồi có phải cảm thấy rất phiền toái không?" Tiêu Hòa Nhã nằm úp sấp ở bên kia, khó được tâm bình khí hòa, dĩ nhiên cô rất hi vọng Thượng Quan Ngưng cũng tâm bình khí hòa giống cô. Nhưng người nào đó lại không như ý muốn của cô.

"Em chính là phiền toái lớn nhất!" Thượng Quan Ngưng không chút khách khí nói.

"Đừng nói như vậy, tổn thương tình cảm không tốt!" Tiêu Hòa Nhã quơ quơ cái tay như bánh bao của mình, không ngừng cố gắng: "Hiện tại em hoàn toàn nghe lời anh, chỉ cần anh đừng cướp Tiểu Bảo của em là được!"

"Nói thật đơn giản quá!" Thượng Quan Ngưng ngồi xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, tận lực bình phục tâm tình của mình, tức giận với người không tim không phổi đó chính là gây khó dễ cho mình, tương đương với tự sát. Mình tức giận muốn sôi lên rồi, người ta coi như chuyện không có, vẫn thản nhiên nhẹ nhàng vậy còn tức cái quỷ gì!

"Hiệu trưởng, nếu không như vậy đi! Hai chúng ta coi nhau như bạn bè, lúc nào anh muốn cũng có thể sang đây thăm Tiểu Bảo, em cũng vậy sẽ kêu Tiểu Bảo gọi anh là ba, dĩ nhiên mỗi khi tới dịp lễ Tết anh đưa Tiểu Bảo về nhà chơi em cũng sẽ đồng ý. Khi nào anh kết hôn em nhất định coi chừng Tiểu Bảo không để cho con đến nháo ầm ĩ, được không?" Tiêu Hòa Nhã dùng giọng điệu thương lượng nói, đối với cô mà nói cái này đã coi như là cắt đất, đưa tiền bồi thường rồi.

"Được không?" Thượng Quan Ngưng hỏi ngược lại, "Em cảm thấy tôi nên nói như thế nào?"

"Đương nhiên là được!" Tiêu Hòa Nhã hưng phấn, nhất thời quên trên tay mình đang bị thương. Dùng lực vỗ thật mạnh một cái lên đùi của mình, tiếp sau đó là nét mặt vặn vẹo la lớn, "A a a. . . . . . . Đau chết mất! Hiệu trưởng, anh bại hoại, a a. . . . . ."

Bỏ qua chuyện cô bi thảm rống to, Thượng Quan Ngưng bước tới kiểm tra tay của cô, "Được rồi, đừng hét nữa, tôi là bại hoại ư? Em quên tình trạng của mình như thế nào lại còn không biết xấu hổ trách lên đầu của tôi?"

Tiêu Hòa Nhã mặc kệ, tiếp tục gào khóc thảm thiết, kinh thiên địa khiếp quỷ thần đủ kiểu gào thét .... Sắc mặt Thượng Quan Ngưng càng thêm khó coi.

"Đủ rồi!" Thượng Quan Ngưng cất giọng cắt ngang, "Em còn dám phát ra tiếng nào nữa, tôi sẽ khiến cho em cả đời này cũng không thấy được mặt của Tiêu Tiểu Bảo!"

Cái uy hiếp này rất hữu dụng, vốn đang còn tính toán không ngừng cố gắng thêm một chút nữa, nghe anh nói thế Tiêu Hòa Nhã lập tức ngậm miệng, bàn tay như bánh bao còn vờ như che lại. Mắt to chớp chớp làm bộ đáng thương nhìn Thượng Quan Ngưng. Người này thật hơi quá tàn nhẫn.

"Hiện tại, đem chuyện kia một năm một mười nói rõ ràng ra, tôi sẽ suy xét lại đề nghị mới vừa kia của em, nếu không. . . . . ." Câu kế tiếp anh không nói ra, nhưng anh tin tưởng cô hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Tiêu Hòa Nhã có phần buồn bực, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo vị Hiệu trưởng này không giống như trước kia! Vì vậy không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất đem chuyện nói ra một lần, "Vừa bắt đầu em cũng không biết anh chính là người đàn ông buổi tối đó, nhưng sau kỳ thi lần đầu tiên, em đến phòng anh chỉnh đốn lại ví tiền của anh mới phát hiện anh chính là, anh còn nhớ rõ không, lần đó em bị bệnh mất một tháng, nếu không phải là anh. . . . . . Anh. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã trợn to hai mắt, trong lúc bất chợt liền thay đổi đúng lý hợp tình, "Hiệu trưởng, anh còn nhớ rõ không, lúc ấy anh đã đồng ý với em, nếu như ba của Tiểu Bảo có tìm em làm phiền, anh cũng sẽ bảo vệ em!" Không có một khắc nào như bây giờ, cô bội phục mình có dự kiến trước như vậy. Tiêu Hòa Nhã cười dương dương đắc ý, dương dương đắc ý.

"Tôi không thừa nhận!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng cắt ngang sự vui vẻ quá mức của cô, giọng điệu lành lạnh nói.

"Tại sao?" Đang cười đắc ý đột nhiên im bặt, Tiêu Hòa Nhã không thể tin nhìn anh chằm chằm, "Em có chứng cớ!" Lúc đó cô có ghi âm lại đấy!

"Em không nghe nói ghi âm không thể làm bằng chứng sao?" Thượng Quan Ngưng cười tự tin. Hoàn toàn không để ý hiện tại cô có bao nhiêu sửng sốt.

"Anh. . . . . ." Thật hèn hạ! Tiêu Hòa Nhã phỉ nhổ, nhưng lại không dám lộ liễu.

Thượng Quan Ngưng vẫn bình thản như cũ, hai cánh tay ôm ngực nhàn nhã như người không có việc gì, nhàn nhạt liếc cô một cái, lúc này môi mỏng mới hé ra quyết định anh đã sớm định: "Từ nay về sau Tiêu Tiểu Bảo sẽ sống cùng với tôi!"

"Em không đồng ý!" Tiêu Hòa Nhã kinh hãi, tại sao anh có thể cướp đi Tiểu Bảo từ tay cô chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.