Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 110: Chương 110: Hai món một canh.




Cuối cùng Thượng Quan Ngưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Tiêu Hòa Nhã tự mình đưa cô về Thanh Hòa viên, tất nhiên là Nhất, Nhị, Tam, Tứ muốn đi theo để bảo vệ an toàn cho bọn họ, nhưng lại bị Thượng Quan Ngưng ngăn cản, chỉ đi về nhà họ Tiêu mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì, ba anh em nhà họ Tiêu cùng với Tiêu Vô Hiền đều không phải người dễ đối phó, mấy người đó tất nhiên không để ai tổn thương đến hai người bọn họ, cho nên không cần đi theo. . . Bốn người cũng tiết kiệm phiền phức, chơi đoán số quyết định Đại Nhất phụ trách cơm tối, sau đó mấy người còn lại về phòng của mình nghỉ ngơi.

Đích thân Thượng Quan Ngưng lái xe, mang theo Tiêu Hòa Nhã tiến về phía Thanh Hòa viên. Nhưng không nghĩ trong Thanh Hòa viên không có một bóng người, ngay cả dì Lâm cũng không ở nhà. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy khó hiểu, không biết bọn họ đi đâu!

"Gọi điện thoại hỏi thử xem!" Thượng Quan Ngưng đi thẳng lại phía chậu hoa ở dưới có dấu chìa khóa, anh nói. Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc nhìn chằm chằm người nọ đang ung dung tự nhiên mở cửa ra.

"Sao anh biết nhà chúng tôi để chìa khóa ở đây?" Tiêu Hòa Nhã cực kỳ giật mình hỏi, cái này không phải chuyện rất cơ mật sao? Anh ấy là người ngoài sao biết được?

Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, sau đó xoay người đi vào cửa, rất là vừa ý ngồi xuống ghế sa lon, "Mau gọi điện thoại hỏi xem khi nào thì mọi người trở về!"

"A..!" Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, hỏi người này cũng giống như không hỏi, giả bộ lạnh lùng gì chứ? Miễn cưỡng cầm điện thoại trên bàn trà lên gọi điện thoại cho anh hai. Tùy ý hỏi đôi câu liền cúp điện thoại.

"Bọn họ khi nào thì trở lại?" Thượng Quan Ngưng dựa người vào ghế sa lon, hai cánh tay tùy ý dang ra hai bên, chân trái vắt chéo lên đùi phải, không chút để ý dáng vẻ của mình lại tản ra một loại hơi thở tà mị lười biếng, thật là mê người!

Tiêu Hòa Nhã nhìn thẳng phía trước nuốt nước miếng, cảm giác đầu óc một mảnh hôn mê, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: a di đà Phật, tội lỗi tội lỗi! Tới tới lui lui thì thầm mấy lần lúc này mới ra khỏi ma chướng. Hung hăng trợn mắt nhìn Thượng Quan Ngưng một cái, lúc này mới mím môi mím lợi mở miệng nói: "Tối nay không ai trở lại, cả nhà đi du lịch rồi, ngày mai mới trở về!" Choáng nha, đi chơi cũng không mang theo cô, đúng là không có lương tâm!

"Vậy trở về thôi!" Thượng Quan Ngưng lười nhác nói đơn giản, "Ngày mai tới nữa là được!"

Tiêu Hòa Nhã liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối, nghĩ đến anh có bệnh kỳ lạ, chứng bệnh quáng gà kia, vậy mà còn dám lái xe sao? Trong lòng tuy nghĩ thế nhưng cô không dám nói ra, dù sao cũng là đấng mày râu, ai lại không có tự ái chứ, chọc giận anh ta thì mình sống cũng không có ngày dễ chịu! "Hiệu trưởng à, trời đã tối rồi, hay là chúng ta ở lại chỗ này một buổi đi, sáng sớm ngày mai trở về được không?" Tiêu Hòa Nhã cực kỳ nhỏ giọng đề nghị.

"Tại sao?" Hiển nhiên đồng chí Thượng Quan Ngưng quên mình có chứng bệnh quáng gà kia rồi, nhưng chủ yếu là sắc trời không tối đến nỗi anh nhìn không thấy, chỉ mới gần tối mà thôi! "Nơi này không có ai, ở lại đây hay về lại Sướng viên có gì khác nhau?"

Tiêu Hòa Nhã bĩu môi đáng thương, tốt xấu gì nơi này mới là nhà của cô, cũng mấy ngày rồi cô chưa trở về nhà, dầu gì cũng để cô ở lại phòng của mình một đêm, bây giờ mới vừa đến thôi mà! "Hiệu trưởng, van anh!"

"Lý do?" Thượng Quan Ngưng hỏi, thật ra thì anh cũng không nhất định tối nay phải đi về, chỉ muốn làm khó ý kiến cô vừa đưa ra .

"Hiệu trưởng, Hiệu trưởng, anh tốt nhất, anh là người đẹp trai nhất thế giới, anh cũng là người hiền lành nhất thế giới, tất cả đều tốt nhất! Ngay cả người kia đi khắp nơi quyên tiền cũng không thiện lương bằng anh!" Tiêu Hòa Nhã đi tới bên cạnh anh, hai tay không ngừng lôi kéo cánh tay của anh, bản thân nghe mình nói bất giác cũng không thể tin, vuốt mông ngựa thế này (chém gió dữ quá )! Khiến cả người đều nổi da gà!

Thượng Quan Ngưng cúi đầu từ trên cao nhìn xuống cực kỳ không nói gì liếc cô một cái, "Tối nay em nấu cơm!" Cuối cùng không trêu chọc cô nữa nhưng cũng không để cho cô dễ chịu hơn, làm cơm tối!

Tiêu Hòa Nhã không biết nên khóc hay nên cười, được rồi, vì muốn ở lại chỗ này một đêm cô tình nguyện nấu cơm, nhưng mà cô chỉ biết nấu mỳ ăn liền mà thôi, "Hiệu trưởng, tối nay ăn mỳ ăn liền có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã hơi chút khó xử hỏi.

Thượng Quan Ngưng mới vừa đi về phía thang lầu bước chân sửng sốt ngừng lại, lạnh nhạt liếc cô một cái, dứt khoát cự tuyệt: "Không được! Tôi cũng không muốn lãng phí, em nấu hai món một canh là được rồi!"

Hai món một canh? Tiêu Hòa Nhã nhìn thân hình mảnh mai ưu nhã quay người đi lên lầu, bộng nhiên cảm giác không thể nói gì. Cô đây là trêu ai ghẹo ai? Vẻ mặt đau khổ, Tiêu Hòa Nhã đi đến phòng bếp, bắt đầu suy nghĩ về hai món một canh mà cô phải nấu.

Thượng Quan Ngưng lên lầu, ngựa quen đường cũ (ý nói là anh biết phòng của Tiêu Hòa Nhã nằm ở chỗ nào) tìm được phòng của Tiêu Hòa Nhã, liền mở cửa bước vào, trước kia khi anh đến phòng cô lúc đó đang xảy ra chuyện quá khẩn cấp, quên không quan sát căn phòng của cô, hiện tại mới có thời gian rãnh rỗi thoải mái, không nói hai lời ngã người nằm lên trên giường của cô, cánh tay gối đầu bắt đầu quan sát chung quanh, may thay cô không phải cái loại yếu ớt ẻo lả, tuy rằng có hơi keo kiệt chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, dù sao với chỉ số thông minh của cô thì phẩm cấp đến đó thôi! Cũng không thể yêu cầu phong cách của cô cao thêm bao nhiêu .

Căn phòng không quá lớn lại ngăn nắp trật tự, chắc không phải là kiệt tác của cô. Cửa sổ thật to, trên bàn có một laptop nho nhỏ màu hồng tươi. Thượng Quan Ngưng có thể tưởng tượng hình ảnh cô khi ngồi trên ghế vọc máy vi tính. Bên cạnh là tủ sách to đùng, có đủ các loại sách!

Thì ra là có thể thi đậu vào trường cao đẳng chất lượng cũng không phải là không có nguyên nhân! Thượng Quan Ngưng nghĩ, khóe miệng từ từ hiện ra nụ cười. Đúng lúc này, Tiêu Hòa Nhã đẩy cửa bước vào, thấy Thượng Quan Ngưng nằm trên giường của mình nhất thời sợ hết hồn.

"Anh. . . . . . Sao anh lại nằm trên giường của em?" Tiêu Hòa Nhã rất không hài lòng, cô hỏi. Đây chính là lãnh địa riêng tư của cô! Dù thế nào tối thiểu cũng phải hỏi qua chủ nhân căn phòng này là cô một tiếng mới đúng chứ!

Thượng Quan Ngưng nhìn cô, không nói gì kéo cái chăn mỏng bên cạnh qua đắp lên trên người của mình, lấy hành động tỏ rõ quyết định của mình, ánh mắt kia hình như muốn nói tôi nằm đấy thì sao, em làm gì được tôi?

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, tình thế trước mắt còn mạnh hơn người, hiện tại anh đang ở dưới mái hiên nhà cô, khẳng định chỉ có thể cúi đầu, ách, tuyệt đối là cô chứ không phải Hiệu trưởng của cô cúi đầu, cho nên. . . Nhịn! Dù sao hiện tại cô cũng không dùng, cho anh mượn nằm có sao đâu?

Không để ý đến anh nữa, Tiêu Hòa Nhã chạy thẳng đến bên tủ sách nhỏ của mình, tìm quyển sách dạy nấu ăn trước kia cô đã từng mua. Ách. . . . . . Dì Lâm cũng quá độc ác đi! Đem quyển sách dạy nấu ăn để lên chỗ cao như vậy, ý như muốn nói không bao giờ cô dùng đến sao? Kéo cái ghế bên bàn học đến gần tủ sách, cô cẩn thận leo lên.

Thượng Quan Ngưng nheo mắt nhìn cô nhón chân với quyển sách dạy nấu ăn bị để ở trên cao nhất kia, nhìn cái ghế ngồi cảm thấy không ổn, rốt cuộc xốc chăn đứng dậy.

"A. . . . . ." Mắt thấy chính mình sắp với tới quyển sách, cô mừng rỡ không thôi nhưng đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cảm giác dưới chân trống rỗng, bên eo đột nhiên nhiều hơn một cánh tay có lực, cứ thế đem nàng từ trên ghế ôm để xuống đất. Tiêu Hòa Nhã đưa tay vỗ bịch bịch vào trái tim nhỏ đang chực nhảy ra ngoài, cực kỷ khó hiểu nhìn Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng, em sắp với đến rồi! Anh kéo em xuống làm gì?"

"Tôi không ôm em xuống thì có thể em sẽ ngã đấy!" Thượng Quan Ngưng trừng cô, sau đó tự mình leo lên cái ghế dễ như trở bàn tay, lấy quyển sách dạy nấu ăn xuống, đưa tới tay của cô."Đây rồi, nhanh đi nấu cơm đi, tôi đói chết rồi!"

"Ồ!" Vốn còn muốn nói thêm vài câu, Tiêu Hòa Nhã nghe được câu đói chết kia, liền vội vàng gật đầu chạy ra ngoài.

Nửa giờ sau, Thượng Quan Ngưng như ý nguyện nghe tiếng Tiêu Hòa Nhã ở dưới lầu kêu to: "Hiệu trưởng! Cơm chín rồi, có thể xuống ăn cơm!"

Thượng Quan Ngưng xuống lầu, thấy trên bàn ăn to như vậy để hai món một canh nhìn vẻ ngoài rất không đẹp mắt: trứng chiên cà chua, rau trộn cà chua, canh cà chua trứng. Thượng Quan Ngưng ngồi một bên từ chối cho ý kiến. Tiêu Hòa Nhã từ phòng bếp bưng cơm trắng đi ra!

Nét mặt Tiêu Hòa Nhã tươi rói, cô cười hì hì, dáng vẻ như mình vừa thực hiện được một chuyện thật vĩ đại, "Hiệu trưởng ăn cơm!"

Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi nhận chén cơm trắng từ trong tay cô, "Ăn đi!"

"Hiệu trưởng, anh ăn nhiều chút!" Tiêu Hòa Nhã cười mở miệng, sau đó cầm đũa gắp cà chua ngâm đường bỏ vào trong chén Thượng Quan Ngưng .

Khóe miệng Thượng Quan Ngưng giật giật, cuối cùng mặt không chút thay đổi chậm rãi ăn. Anh thật đúng là phục, không biết từ lúc nào loại thức ăn này cũng lên sách dạy nấu ăn! Chốc lát nữa anh thật muốn xem thử rốt cuộc là ai viết sách dạy nấu ăn này, Anh mà biết là ai thì không thể không giết chết người đó!

"Hiệu trưởng, anh ăn no rồi sao?" Tiêu Hòa Nhã cũng buông bát đũa xuống giống như Thượng Quan Ngưng, cô hỏi, cũng may cô đã thử qua món ăn, xác định không tồi, hôm nay ông trời cũng giúp cô! Không làm cho cô mất thể diện trước mặt Hiệu trưởng!

Thượng Quan Ngưng gật đầu, "No rồi, vô cùng no bụng!"

"Vậy thì tốt! Vậy em đưa anh đến phòng khách! Nơi đó có sẵn áo ngủ kiểu nam, mọi thứ đồ dùng khác cũng đầy đủ, anh tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút đi! Em cũng đi về phòng đây!" Tiêu Hòa Nhã dọn dẹp bát đũa xuống phòng bếp, sau khi đi ra hướng về phía Thượng Quan Ngưng nói.

Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó cùng đi với cô.

"Đây! Nơi này là phòng khách, anh mau đi nghỉ sớm!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, sau đó cười híp mắt vẫy tay từ biệt.

Thượng Quan Ngưng gật đầu đi vào phòng khách, phòng khách này ở bên trái lầu một, phòng của Tiêu Hòa Nhã ở bên phải lầu một, ở giữa còn vài căn phòng.

Tiêu Hòa Nhã trở về phòng, liền cởi váy đầm trên người vứt trên mặt đất đi thẳng đến phòng tắm, giữa ngày hè tắm rồi đi ngủ là thoải mái nhất!

Tiêu Hòa Nhã dùng thời gian một tiếng tắm rửa thỏa đáng, thay một bộ áo ngủ hai dây hình mặt thỏ lớn, cái này là Cố Ngộ Bắc đưa, nói cái gì mà đây là tổng hợp của gợi cảm và đáng yêu, cô soi gương nhìn cả buổi, cũng không thấy chỗ nào gọi là gợi cảm, nhiều nhất chính là phần ngực quá thấp, nếu như cô hơi lôi kéo xuống phía dưới một chút là có thể nhìn thấy bộ ngực nhỏ của mình rồi ! Thật ra thì cũng gọi là được, không phải quá nhỏ, tốt xấu gì cô cũng làm mẹ đứa bé rồi ! Ha ha. . . . . . Tiêu Hòa Nhã cười ngây ngô một hồi, cảm giác hình mặt thỏ phía trước áo ngủ thật đáng yêu! Hôm nay vừa đúng không có ai ở nhà, cô liền chọn lấy áo ngủ này. Hiển nhiên cô quên mình còn mang theo một người tới!

Rốt cuộc cảm thấy đã lãng phí đủ thời gian, Tiêu Hòa Nhã mới từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy chiếc váy còn nằm ở giữa phòng, tâm tình Tiêu Hòa Nhã rất tốt còn giẫm hai cái lên phía trên váy, vừa đạp vừa cười khanh khách. Chơi không chán.

Lơ đãng quay đầu lại, toàn thân nhất thời hóa đá, Tiêu Hòa Nhã ngơ ngác nhìn trên giường mình xuất hiện thêm một người. Ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy chỉ về phía Thượng Quan Ngưng đang nằm ở trên giường của cô, dáng vẻ đương nhiên: "Anh. . . . . . Anh không phải ở phòng khách ngủ sao, đến chỗ của em làm gì?"

Thượng Quan Ngưng cũng sững sờ, không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ cô mặc quần áo ngủ, áo ngủ của cô thuần một màu, đều là cái loại áo ngủ bảo thủ, hôm nay thế nhưng lại mặc. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.