Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 115: Chương 115: Tôi cũng thích chị gái này! (2)




Thượng Quan Ngưng nhìn thấy sự khác thường của cô cũng vội vàng vứt bỏ cánh tay cô gái đang kéo tay anh vội vàng chạy tới, “Tiểu Nhã, em làm sao vậy?” Thượng Quan Ngưng chuyển cô vào trong ngực mình, lo lắng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã không nói chuyện, chỉ là khổ sở rơi nước mắt.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã!” Thượng Quan Ngưng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng khiến cô gái khoác tay anh vốn dĩ xinh đẹp trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Thủy Khanh Tương, là người phụ nữ coi Thượng Quan Ngưng như tính mạng của mình, trước kia cô bộc lộ tài năng, mặc cho ai nấy đều thấy được cô yêu anh say đắm, hiện giờ cô đã học được cách ngầm chịu đựng, nếu đã không có cách nào hoàn toàn nhận được, vậy thì chỉ cần đứng bên cạnh anh là được rồi! Chỉ như vậy đã khiến cho toàn bộ phụ nữ trong thiên hạ hâm mộ cô rồi, bởi vì không phải ai cũng có tư cách đứng bên cạnh anh, trở thành người có thể dựa vào anh. Người đối với phụ nữ chưa bao giờ có một chút biểu cảm thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt căng thẳng và lo lắng với một cô gái nhỏ, điều này khiến cho cô làm sao có thể chấp nhận. Thủy Khanh Tương nắm chặt hai tay, cố gắng không để lộ ra lòng ghen tỵ khắc cốt ghi tâm.

“Tiểu Nhã!” Thượng Quan Ngưng hỏi, thế nhưng người trong lòng chỉ là yên tĩnh rơi nước mắt chứ không chịu nói một câu, “Tôi đưa em đi bệnh viện!”

“Tôi không cần!” Tiêu Hòa Nhã đẩy anh ra, trong lòng oán hận muốn chết, ngày hôm qua anh ta còn chung giường chung gối với cô, hôm nay liền ôm người khác..... Nước mắt lạch cạch rơi xuống, trong lòng vô cùng thê lương, Tiêu Hòa Nhã đưa tay gắt gao lôi kéo Hạ Ngưng Nhật có bộ dạng giống Thượng Quan Ngưng như đúc. Rõ ràng là hai người giống nhau như đúc, nhưng cô lại chưa bao giờ nhận sai. Hiệu trưởng chính là hiệu trưởng, anh Hạ chính là anh Hạ, nhưng mà...

“Anh... Anh... Anh dẫn em đi gặp Tiểu Bảo có được không? Anh...” Tiêu Hòa Nhã vừa rơi nước mắt vừa nói với Hạ Ngưng Nhật.

Tiêu Hòa Nhã như vậy ai có thể nỡ lòng từ chối, Hạ Ngưng Nhật xoa xoa mái tóc của cô, rất là ôn nhu mở miệng nói: “Được, bây giờ anh liền dẫn em đi!” Sau đó lôi kéo cô đi ra ngoài.

Thượng Quan Ngưng nhìn hai người rời đi, chau mày, thật sự nghĩ không ra bản thân anh có chỗ nào chọc tới cô, “Đúng rồi, Tiểu Bảo làm sao?”

Anh ở sau lưng quát, Tiêu Hòa Nhã cũng không để ý tới anh, lôi kéo Hạ Ngưng Nhật tăng tốc bước chân.

Lúc này Thủy Khanh Tương đi đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, rất là cung kính mở miệng: “Lão đại, có muốn cùng nhau đi xem không?”

Thượng Quan Ngưng lắc đầu: “Em đi về trước đi, nói cho dì biết, khi nào tôi có thời gian rảnh tôi sẽ đến gặp dì!”

“Hôm nay anh không đi sao? Không phải anh đã đồng ý...” Thủy Khanh Tương không cam tâm, vừa muốn nói gì đó lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo liền ngoan ngoãn ngậm miệng, cô cũng không l'q.d nghĩ sẽ chọc cho Thượng Quan Ngưng tức giận, nếu không thì cô không đạt được gì cả. Chỉ là rốt cuộc cô gái ấy là ai? Vì sao lại có ảnh hưởng lớn đến Thượng Quan Ngưng như vậy? Không được, cô nhất định phải điều tra thêm mới được! Bây giờ chỉ đành phải ngoan ngoãn nghe lời rời đi thôi.

Ngoài cửa, Nhất Nhị Tam Tứ vô cùng không biết nói gì mà lắc đầu, lão đại của bọn họ, thật đúng là.... Có khi thông minh muốn chết, nhưng thỉnh thoảng cũng chậm chạp đến đòi mạng, choáng nha, cho dù không hiểu rõ suy nghĩ của cô gái nhỏ, chỉ cần đổi lại suy nghĩ một chút là xong mà, nếu anh thấy cô nhóc bị người đàn ông khác ôm lấy anh còn có thể lạnh nhạt sao? Đần muốn chết!

“Cậu nói xem đầu của lão đại chúng ta có phải đã bị cửa kẹp rồi không?” Đại Nhất hai tay ôm ngực rất là can đảm nói. Sau khi nói xong còn nhìn về phía ba người khác tìm kiếm đồng tình. Thế nhưng ba người nào đó lại không có lực, không những không có đồng ý với với quan điểm của anh mà còn thật ăn ý lui về sau một bước. Đối với hành động này, Đại Nhất rất là không vừa lòng, vươn ngón tay ra chỉ chỉ bọn họ một phen, vô d.đ.l/q'd cùng ghét bỏ nói: “Ôi ôi ôi... Các cậu nha, thật sự là không có tác dụng một chút nào, rõ ràng lão đại đã gây ra một chuyện rất ngu xuẩn, vậy mà các cậu cũng không dám nói, đã như vậy còn không có trách nhiệm trốn sau lưng người khác, quá vô dụng, chẳng lẽ các cậu nhìn thấy cô nhóc khổ sở như vậy mà không đau lòng sao? Uổng công cô nhóc đã đối xử tốt với các cậu như vậy, các cậu thật sự chính là lòng lang dạ sói....”

“À, thật sao? Vậy cậu bước vào nói cho tôi nghe một chút đầu của tôi đã bị cửa kẹp như thế nào vậy hả?”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Đại Nhất liền mặt xám như tro tàn, sao anh lại quên ba người kia thấy anh gặp nạn đều có tất xấu bàng quan chứ? Hu hu hu... Biểu dương chính nghĩa cũng l/q)d phải xem đối tượng là ai mà không phải sao? Đau lòng chết tôi rồi. Từ từ xoay người chậm như rùa, nhìn vẻ mặt âm trầm của Thượng Quan Ngưng lập tức cười lấy lòng, “Ha ha ha... Lão đại, chắc anh đã nghe lầm, sao em có thể lớn gan mà nói đầu anh bị cửa kẹp chứ? Em là người trung thành và tận tâm cỡ nào người khác không biết anh còn không hiểu sao? Có đúng không? Lão đại, anh thật sự hiểu lầm rồi!”

Ánh mắt này muốn bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành. Giống như những gì anh nói đều là sự thật vậy.

Nhưng Thượng Quan Ngưng là ai chứ, gần như là người cùng nhau lớn lên với bọn họ, một tâm địa gian xảo như vậy anh còn có thể không biết sao? “Vì sao Tiêu Hòa Nhã lại tức giận?” Thượng Quan Ngưng trực tiếp hỏi thẳng.

Đại Nhất rất muốn khinh bỉ, nhưng mà suy nghĩ lại hậu quả sau khi khinh bỉ rất là quả quyết vứt bỏ động tác khinh bỉ. Vô cùng thành thật nói: “Lão đại, sáng nay anh và cô nhóc còn như keo như sơn(ý bảo là thân thiết), hiện tại lại cùng kề vai sát cánh với một người phụ nữ khác, bất kể ai nhìn thấy cũng đều tức giận!”

“Kề vai sát cánh?” Thượng Quan Ngưng nheo mắt,vô cùng nguy hiểm bắn về phía Đại Nhất.

“Đúng.... Vốn dĩ là vậy!” Đại Nhất cố gắng lớn gan nói: “Chính anh suy nghĩ lại xem bản thân mình có làm đúng hay không?”

“Nhưng tôi chỉ coi Thủy Khanh Tương như em gái thôi mà!” Thượng Quan Ngưng vô cùng khó hiểu, rốt cuộc phụ nữ suy nghĩ vấn đề như thế nào vậy? Anh đối xử đặc biệt với cô như vậy chẳng lẽ cô không phát hiện ra sao? Chỉ nhìn thấy một cô gái không liên quan lại tức giận thành cái dạng này?

“Anh coi người ta là em gái, nhưng Thủy Khanh Tương có xem anh là anh trai không?” Nếu không thì sao nói đầu anh bị cửa kẹp chứ! Những lời phía sau Đại Nhất đương nhiên không có gan nói ra. Chỉ là nét mặt kia đã không ít thì nhiều cũng biểu hiện ra rồi!

“Lão đại, lúc này thật sự không thể trách cô nhóc, đều là lỗi của anh!” Lúc này Đai Tứ cũng đi lại nói giúp.

“Đúng vậy! Cô nhóc có thể không tức giận sao? Em gái? Anh em làm gì có chuyện đến chỗ nào cũng khoác tay nhau? Huống chi cũng không phải thật sự là anh em!” Hiếm khi người lúc nào cũng trầm mặt ít nói như Đại Tam cũng tiến lên thảo luận, xem ra cô nhóc này thật sự rất được lòng người đấy!

“Lão đại, lời nói thật lòng, ngoại trừ anh đối với cô nhóc là hiếu kỳ và đặc biệt thật đúng là không biết gì cả, chẳng lẽ tâm tư của Thủy Khanh Tương nặng như vậy mà anh cũng không phát hiện ra?” Đại Nhị hai tay ôm ngực, bộ dạng bình chân như vại.

“Tôi...” Thượng Quan Ngưng hết chỗ nói rồi, thích một người không phải chỉ cần đối xử tốt với người đó thôi sao? Chẳng lẽ còn có cái khác?

“Lão đại, cô nhóc rất đau lòng, nói không chừng trong cơn tức giận liền không cần anh nữa! Dẫn theo Tiểu Bảo bỏ trốn rồi!” Đại Nhị tiếp tục không chút để ý nói.

Thượng Quan Ngưng hung hăng trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, lần này trực tiếp xoay người đi tới thang máy xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.