Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 38: Chương 38: Vật nguy hiểm.




Mặc dù Đại Tứ tiên sinh buông lời ngang tàng, nhưng không có nghĩa là người kia sẽ thu tay lại, Chúc Tân Ước từ tin tức nội bộ tra ra được thông tin về Tiêu Hòa Nhã, sau đó thừa dịp bọn người Thượng Quan Ngưng rời đi, nhân cơ hội đó cũng chạy ra ngoài.

“Tiểu thư, chúng ta làm vậy không tốt đâu, nếu Lão đại biết sẽ trách tội!” Một tên hộ vệ trong đó rất lo lắng nói.

Chúc Tân Ước liếc bọn họ một cái, rồi lạnh lùng nhìn người vừa nói kia, “Nếu cậu sợ anh ấy trách tội thì cút ngay cho tôi, tôi không cần một tên đàn ông yếu đuối đi theo bên mình.”

“Không, tiểu thư, tôi thề sống nguyện chết trung thành với cô!” Cuối cùng mấy người đều không chịu nổi sự tức giận của người đẹp, đành cùng Chúc Tân Ước ra ngoài tìm người.

*

Sáng sớm, Tiêu Hòa Nhã theo thường lệ ra ngoài tản bộ, nhìn cái bụng đang lớn lên từng ngày của mình, Tiêu Hòa Nhã lại có chút lo lắng, trước kia lúc ngồi trên xe bus không cẩn thận nhìn thấy một phụ nữ có thai bọn cô đã hốt hoảng lo sợ, nếu chẳng may chiếc xe này có vấn đề gì làm cho đứa bé kia hoảng sợ mà rớt ra thì phải làm thế nào? Hiện tại, bụng cô giỏi lắm chỉ bằng quả bóng nhỏ, nhưng quả thật đứng ngồi có chút khó khăn, cô thật hơi sợ. Cô bây giờ, ngoại trừ người nhà cô cũng không dám để người khác tiến lại gần mình trong vòng hai thước. Mà cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao các anh trai của mình lại nói cô là vật nguy hiểm rồi.

“Tiểu Nhã, em ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi nộp bản thiết kế rồi quay lại ngay!” Trong công viên, Tiêu Mặc Vân để cho Tiêu Hòa Nhã ngồi trên một băng ghế dài nói.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, vừa đúng lúc cô cũng không muốn đi nữa, “Được, anh đi đi!” Lại nói, cô vẫn không thể chịu nổi cái mùi nước hoa yêu thích của người kia, quá kích thích rồi.

“Anh sẽ về ngay, em ngoan ngoãn ngồi ở đây không nên lộn xộn biết không?” Tiêu Mặc Vân vẫn còn lo lắng dặn dò, buổi sáng người đi chạy bộ tương đối nhiều, nếu không cẩn thận bị người ta đụng ngã cũng không tốt!

“Em biết rồi! Anh đi nhanh về nhanh đi!” Tiêu Hòa Nhã phất tay, cô cũng tự biết rõ được mà.

Sau khi xác định lại lần nữa, lúc này Tiêu Mặc Vân mới yên tâm mà chạy đi.

Thời điểm Tiêu Hòa Nhã đang ngoan ngoãn ngồi dưới ghế dài tránh khỏi mọi phiền toái, thì phiền toái lại tự động tìm tới cửa rồi. Lúc Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy một cô gái ăn mặc giống như búp bê thì sửng sốt một phen, cô dường như đã ‘bế quan’ hơn một tháng, khiếu thẩm mỹ của đại chúng đã thay đổi rồi sao? Còn có mấy người áo đen kia nữa, có phải đã thấy nhiều phiên bản gốc quá không, cho nên mới làm cho bản thân mình ‘khốc’ như vậy?

“Cô.” Chúc Tân Ước vênh váo tự đắc, nhìn Tiêu Hòa Nhã mở miệng.

Tiêu Hòa Nhã không để ý, cô nhớ rất rõ lời anh Hai đã dặn trước đó mà làm theo đúng như vậy, ngoan ngoãn ngồi ở đây không lộn xộn một chút nào. Ánh mắt ngược lại rất cảnh giác, nhìn cũng không nhìn bọn họ lấy một cái, lại nói, ăn mặc kỳ quái như vậy tính tình khẳng định cũng không mấy bình thường, người không bình thường tốt nhất là nên ít chọc vào thì hơn.

Chúc Tân Ước bị cái ** này xem thường coi như không thấy thì bỗng chốc nổi trận lôi đình, “Người phụ nữ chết tiệt kia, lại dám xem thường tôi, cô không muốn sống nữa phải không?”

Lần này, Tiêu Hòa Nhã cũng không bình tĩnh được nữa, quay đầu nhìn bốn phía thấy ngoại trừ mình và búp bê này ra đúng thật không còn ai khác, lúc này mới quay đầu lại nhìn búp bê kia, hơi không xác định hỏi: “Cô là đang nói với tôi sao?”

“Cô…đáng chết, tôi không nói chuyện với cô chẳng lẽ lại nói chuyện với ma?” Chúc Tân Ước gào lên.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, ngay sau đó lại có chút khó hiểu, “Tôi hình như không có quen biết cô.”

“Cô không biết tôi, tôi cũng không yêu thích gì việc biết cô!” Chúc Tân Ước đi đến trước mặt Tiêu Hòa Nhã, nheo mắt lại nguy hiểm nói: “Nói, cô với Thượng Quan Ngưng có quan hệ gì, đứa bé trong bụng cô có phải của anh ấy không?” Vừa nghĩ đến đây, Chúc Tân Ước tức giận đến đỏ bừng cả mặt, anh ta thế nhưng lại khiến cho người phụ nữ khác mang thai con của mình? Cô không cho phép! Trong lòng dường như đã ra quyết định, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Tiêu Hòa Nhã, tựa như chỉ cần Tiêu Hòa Nhã dám nói là ‘Phải’, cô ta sẽ giết người phụ nữ này.

“Hiệu trưởng!” Vừa nghe đến cái tên hiệu trưởng, lại nghĩ ngay tới nụ hôn trước khi đi của người kia, trên mặt bỗng ửng đỏ. Ngày đó, hình như Hiệu trưởng rất tức giận thì phải, lúc này Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn vứt bỏ chỉ số thông minh của mình, tuy là chỉ số thông minh của cô không quá cao. “Cô cũng quen biết Hiệu trưởng sao?”

Chúc Tân Ước nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Tiêu Hòa Nhã thì giận điên người: “Đáng chết, nói, đứa bé trong bụng cô có phải của Thượng Quan Ngưng không?”

Tiêu Hòa Nhã thực không hiểu vì sao cô gái này lại tức giận như vậy, thôi, chính cô cũng có lúc làm xằng làm bậy, cho nên sẽ nhường sẽ nhịn, Tiêu Hòa Nhã tự mình thôi miên bản thân, “Cái đó, tôi cũng không biết đứa bé là của ai, chỉ là…” Tiêu Hòa Nhã dừng lại một chút, vừa muốn mở miệng lại bị Chúc Tân Ước cắt ngang.

“Nói, chỉ là cái gì?”

Tiêu Hòa Nhã nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trịnh trọng nói ra: “Nói không chừng đúng là con của Hiệu trưởng!” Bởi vì cô phát hiện, vóc dáng của Hiệu trưởng và người tối hôm đó quả thật rất giống nhau, nhưng mà…Trên thế giới này, người vừa cao vừa gầy như vậy nhiều lắm, đàn ông bây giờ toàn phát triển theo xu hướng này. Cho nên vẫn là đừng nói oan cho Hiệu trưởng thì hơn. Mới vừa rồi cô chỉ nói chơi thôi.

Nhưng câu nói đùa của cô lại chọc giận Chúc Tân Ước, cô ta làm sao có thể để cho hi vọng này thành sự thực được, “Tôi sẽ không để cho đứa bé này lưu lại!” Chúc Tân Ước lạnh lùng nói, sau đó lui về sau hai bước, vung tay lên, mấy tên áo đen đang đứng ở sau lưng cô ta liền đi tới.

Trong lòng Tiêu Hòa Nhã hơi hoảng sợ, những người này sẽ không vô duyên vô cớ muốn hại chết cô chứ? Đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày trước bạn học Đại Nhất post lên Microblogging, huhu…Bọn họ chắc không phải cũng coi cô như ‘người thực vật’ mà đem trồng xuống chứ?

“Tiểu thư, chúng tôi không muốn làm hại cô, cho nên hãy ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi!” Mấy người áo đen kia mặt không biến sắc nói.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, vô cùng khéo léo nói, “Thật xin lỗi, anh tôi đã nói, phải ngoan ngoãn ngồi ở đây không được chạy lung tung!”

“Vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!” Một người trong số đó nói. Nói xong liền tính toán ra tay cướp người.

Tiêu Hòa Nhã vẫn không nhúc nhích, ngay tại lúc người kia muốn chạm vào cô, có người đã đến trước một bước đạp người kia ra ngoài. Tiêu Hòa nhã sững sờ nhìn anh Hai vội vàng chạy tới. May quá, may quá, giữ lại được cái mạng nhỏ.

Mấy người áo đen kia đã sớm vây đánh Tiêu Mặc Vân, vì không muốn làm liên lụy, Tiêu Hòa Nhã ngoan ngoãn đứng tránh sang bên cạnh. Những người đó có vẻ là người của tổng bộ Liệt Diễm, cho nên sức chiến đấu cũng không phải yếu, nhưng mà đối với Tiêu Mặc Vân, căn bản không để vào mắt. Cũng không nghĩ xem ba anh là ai? Những người này đem làm bia đỡ đạn cũng không đủ tư cách.

“Dừng tay, nếu không dừng tay thì đừng trách tôi không khách khí!” Chẳng biết từ lúc nào, Chúc Tân Ước đã đi tới bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, giờ phút này đang cầm con dao găm kè cổ Tiêu Hòa Nhã. Lạnh lùng nói với Tiêu Mặc Vân.

Tiêu Mặc Vân nheo đôi mắt đen lại, khẽ nhếch khóe miệng: “Nếu cô còn muốn sống tiếp, tốt nhất là ngoan ngoãn buống xuống cho tôi!” Tiêu Mặc Vân lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.