Lúc Trần Tuyết Như tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trên chiếc xe ô tô vừa nãy của bọn cướp. Miệng thì bị dán băng dính, tay chân thì bị trói chặt. Bên cạnh thì có hai tên trùm kín mặt, bên trên thì một tên lái xe còn một tên ngồi bên cạnh. “Mẹ kiếp, bị bắt cóc rồi. Xui thế không biết. Đúng là làm vợ của chủ tịch của Lãnh thị thật vất vả mà“. Cô ngồi cảm thán chậc chậc lưỡi.
Trần Tuyết Như huých huých tay vào người 2 tên cướp ngồi bên cạnh. Hai tên cướp thấy động tĩnh liền quay sang.
- Mở băng dính ra xem nó định nói gì.- Thằng bên trên thấy động tĩnh bên dưới bèn quay xuống nói.
- Mẹ kiếp, 2 thằng này. Ngồi lui ra cho bà ngồi, béo như lợn đấy, chiếm hết chỗ rồi.
- Hết chỗ rồi còn đâu mà lui.
- Chồng lên nhau.
- Chúng mày ngồi lên đùi nhau đi. Mày thông báo cho thằng chồng nó chưa?- Thằng bên trên quay xuống nói rồi hỏi thằng lái xe bên cạnh.
Thế là 2 tên bên cạnh phải ngồi lên đùi nhau. Trần Tuyết Như cười đến nỗi mà đầu đập vào cửa xe sưng to lên 1 cục.
-------------------------------------------------------------------------------
Tập đoàn Lãnh thị:
Lãnh Phong đang xử lí tài liệu thì thư kí chạy vội vào thông báo:
- Giám đốc, có một nhóm người lạ mặt đã bắt cóc phu nhân. Chúng yêu cầu tối nay phải mang 1 tỷ đến cho chúng.
Lãnh Phong giật mình, đập bàn làm cho đống tài liệu trên bàn rơi lả tả xuống đất.
- Sao? Vợ tôi?
-V....vâng ạ.- Tên thư kí run sợ nói.
- Địa điểm ở đâu?
- D...dạ, địa điểm chúng bảo sẽ thông báo sau ạ.
- Cậu đi chuẩn bị tiền cho tôi, bảo mọi người trong Hắc Long bang tra tìm tin tức của phu nhân cho tôi.
- Dạ thưa giám đốc, phu nhân đang bị giam giữ ở nhà kho xyz ở ngoại ô thành phố ạ....
Chưa kịp nói xong thì tên thư kí đã không thấy chủ tịch đâu. Mất mấy giây hoàn hồn mới đuổi theo.
----------------------------------Nhà kho xyz-------------------------------
Tới nơi, anh thấy cô đang bị bắt giữ, miệng bị bịt lại, tay chân bị chói, mặt đầy nước mắt. Cô nhìn anh lắc đầu, mắt ửng đỏ.
- Bắt hết bọn chúng lại cho tôi.
Anh thấy vậy thì càng vội hơn, tức giận liền ném tiền cho bọn chúng rồi chạy thẳng đến chỗ cô cởi trói.
Lúc này cô liền chộp lấy vali đựng tiền, ôm chặt vào người rồi nói:
- Mấy người không được lấy tiền của tôi.
Mấy tên thuộc hạ thấy anh cứu được cô rồi thì xông lên bắt hết bọn bắt cóc lại.
- Thế tiền với mạng cái nào quan trọng hơn?- Lãnh Phong nhíu mày hỏi/
- Tất nhiên là tiên. - Trần Tuyết Như trả lời chắc chắn.
Thấy bọn bắt cóc đã bị trói lại, Trần Tuyết Như ôm vali đựng tiền tiến đến chỗ bọn chúng. Lãnh Phong thấy vậy lẽo đẽo theo sau.
- Dám lấy tiền của bà hả? Cho chúng mày chết.- Trần Tuyết Như vừa đi vừa đá mấy tên cướp.
- Sau khi đá xong cô mới mang nụ cười vui vẻ quay sang anh nói:
- Chồng ơi, tiền được cứu rồi.- Anh nhìn thấy bộ dạng mê tiền này của cô mà phì cười.
- Ukm, tiền được cứu rồi.- Anh vừa nói vừa xoa đầu cô.