Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 103: Chương 103




“Cốc cốc cốc......”

“Mời vào!” Bùi Mộng Na nói.

Tiểu Ngọc đứng ở cửa cung kính nói “Cô chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi!”

“Được, cô xuống trước đi!”

“Vâng, cô chủ!” Nó xong, Tiểu Ngọc xoay người đi ra.

“Cô, chuyện đó cứ quyết định vậy đi, lát nữa cháu sẽ nói với ba!” Nói xong chạy ra khỏi phòng.

Bùi Mộng Na nhìn bóng lưng cháu mình, phải đưa tiểu Vũ ra ngoài chơi rồi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, lúc nào cũng để thằng bé trong nhà như vậy đối với thằng bé sẽ không tốt......

Trong phòng ăn, lúc tất cả mọi người chuẩn bị ăn cơm, Bùi Vũ mở miệng “Ba, ngày mai là chủ nhật, con muốn cô cùng dì đi đến công viên có được không?”

“Không thể!” Bùi Tuấn Vũ trực tiếp từ chối.

“Ba, tại sao con không thể đi? Các bạn khác đều được ba mẹ đưa đi công viên, sao con lại không được đi!” Bùi Vũ nói xong hai mắt đỏ lên.

Đỗ Lôi Ti nhìn vẻ mặt của cậu, thật sự rất đáng thương, tuy cậu còn nhỏ nhưng thân phận của cậu lại cao quý, vì vậy nên tuổi thơ cũng khác với những đứa trẻ bình thường.

Vì vậy cô thử mở miệng “Tuấn Vũ, cho Tiểu Vũ ra ngoài chơi một chút đi, trẻ con vẫn nên ra ngoài khám phá một chút!”

“Anh, chị dâu cũng đã lên tiếng rồi, anh cho Tiểu Vũ đi sở thú đi!” Bùi Mộng Na ngồi bên cạnh cũng khuyên.

Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người ngồi trước mặt, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý nhưng mà nói tiếp “Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho người đi theo mọi người!”

“Không cần, như vậy quá nhiều người, sẽ khiến mọi người chú ý!” Đỗ Lôi Ti nói.

“Anh, em cảm thấy không cần phải có quá nhiều người đi theo như vậy, em, chị dâu cùng Tiểu Vũ đi là được rồi!” Bùi Mộng Na nói.

Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người lạnh giọng nói :Ăn cơm đi!”

“Anh......” Bùi Mộng Na thử nói lần nữa.

Bùi Tuấn Vũ nặng nề để cái nĩa lên bàn, lạnh giọng mở miệng “Ăn cơm!”

Đỗ Lôi Ti nhìn Bùi Mộng Na ngồi bên cạnh còn muốn mở miệng, lén dùng chân đá cô ý bảo không nên nói nữa.

Bùi Vũ nhìn thấy sắc mặt ba không tốt lại còn co đang thở phì phò, mở miệng nói “Ba, cô, hai người đừng tức giận, con không đi nữa!” Nói xong, từ trên ghế trượt xuống chạy vào phòng.

Bữa ăn tối cứ như vậy kết thúc, Bùi Tuấn Vũ quay về phòng làm việc.

Bùi Mộng Na thở phì phò ngồi trên ghế sa lon, nhìn bóng anh trai đi lên lầu, tức giận nói “Chị dâu, chị nói xem anh trai em làm sao vậy chứ?”

“Mộng Na, em đừng tức giận, chị nghĩ Tuấn Vũ cũng có lý do của anh ấy!” Đỗ Lôi Ti cố gắng nói giúp cho người đàn ông trên lầu kia.

Bùi Mộng Na nhìn cô “Thật không ngờ, bây giờ chị còn biết nói đỡ cho anh em?”

Đỗ Lôi Ti bị cô nói như vậy, khuôn mặt không tự chủ đỏ bừng lên, mở miệng nói” Làm gì có, chị đâu có nói đỡ cho anh ấy, chị chỉ nói sự thật mà thôi!”

“Được rồi, chị dâu, chị nói đỡ cho người đàn ông của mình là điều tất yếu, người đàn ông này lại là anh trai em, chỉ là, nói thật, em thấy anh trai có thay đổi!” Bùi Mộng Na khẳng định.

Bùi Vũ đỏ hoe hai mắt chạy về phòng mình.

Cậu lau sạch nước mắt, ngồi trên giường chống cằm suy nghĩ, không biết kế hoạch có thể thành công hay không? Cậu không có hứng đi vườn thú xem, chỉ cần lần này được ra ngoài gây được sự chú ý, mẹ sẽ quay về!

“Cốc cốc cốc......” Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Bùi Vũ không cần nghĩ cũng biết nhất định là cô tới, vì vậy cậu nhéo cánh tay mình thật đau, nước mắt liền chảy xuống, cậu đi ra mở cửa phòng......

“Cô, có chuyện gì không?” Bùi Vũ nức nở.

Đỗ Lôi Ti đứng bên cạnh nhìn cậu đang khóc, mở miệng an ủi “Tiểu Vũ, đừng khóc, dì sẽ làm cho ba cháu đồng ý!”

“Đúng vậy, Tiểu Vũ, nghe lời cô cùng dì, đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ đi sở thú!” Bùi Mộng Na nói.

Bùi Vũ nhìn hai người phụ nữ trước cửa, uất ức nói “Không cần, cháu không muốn ba tức giận!”

“Không sao, nghe lòi dì, đi ngủ sớm đi!” Đỗ Lôi Ti xoa đầu cậu.

“Vậy được, cô, cháu đi ngủ đây, ngày mai chúng ta sẽ chơi thật vui!” Bùi Vũ cười nói, đóng cửa phòng lại.

Thật sự là tốt quá, không ngờ, người giúp việc kia dễ mềm lòng như vậy, cậu chỉ dùng một kế nhỏ nhỏ thôi mà cô ta đã bị lừa, cô ta cho rằng cô ta là ai chứ? Muốn làm mẹ ghẻ cậu còn xa lắm!

Hai người đứng trước cửa nhìn nhau, Bùi Mộng Na nói “Chị dâu, chuyện này nhờ chị, em còn có việc, em về phòng trước!” Nói xong chạy như bay về phòng.

Đỗ Lôi Ti sững sờ đứng đó, nhìn bóng dáng chạy xa, sao chuyện này lại rơi vào tay cô chứ? Rõ ràng là hai người cùng đi nói thì tỷ lệ tổng thống đồng ý sẽ rất lớn, bây giờ thì hay rồi, chỉ còn lại mình cô, phải làm sao đối mặt với người đàn ông kia chứ?

Đỗ Lôi Ti vừa đi xuống lầu vừa nghĩ.....làm sao nói.

Lúc đi xuống lầu nhìn thấy Tiểu Thanh bưng cà phê đi tới, vì vậy cô mở miệng hỏi “Tiểu Thanh cô đưa cà phê cho ai vậy?”

“Phu nhân, đây là đưa cho tổng thống!” Tiểu Thanh cung kính nói.

“Để tôi đưa đi!”

“Làm sao có thể như vậy chứ? Bây giờ cô là phu nhân, tôi đưa đi là được rồi!”

Tiểu Thanh nhìn cô nói.

“Đưa cho tôi, vừa đúng lúc tôi có chuyện cần gặp tổng thống!” Đỗ Lôi Ti bình thản nói.

Tiểu Thanh không thể làm gì khác hơn là đưa cà phe cho cô, khẽ lay một cái cà phê rơi tren tay Đỗ Lôi Ti......

“A......” Đỗ Lôi Ti nhíu mày kêu.

Tiểu Thanh vội vàng khom người xin lỗi “Thật xin lỗi, tôi không cố ý......”

Quản gia cùng mấy người giúp việc nghe thấy liền bước nhanh đến hỏi “Tiểu Thanh, có chuyện gì vậy?”

Tiểu Thanh uất ức nhìn quản gia, chảy nước mắt nói “Quản gia, thật xin lỗi, lúc tôi đưa cà phê cho phu nhân không cẩn thận làm đổ lên tay phu nhân......”

Tiểu Ngọc đứng một bên nhìn cô ta nói “Có phải cô cố ý không?”

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy Tiểu Thanh đứng đó uất ức khóc nói “Mọi người lui xuống đi, đưa một ly cà phê khác tới là được!”

“Phu nhân, cô không sao chứ?” Quản gia hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ có một chút xíu thôi không sao đâu, không liên quan đến tiểu Thanh!”

“Vậy được, tôi sẽ đưa ly cà phê khác tới cho cô!” Nói xong quản gia đi vào bếp.

Những người giúp việc khác cũng giải tán.

Tiểu Ngọc đứng đó do dự......

Đỗ Lôi Ti nhìn cô đứng đó hỏi “Tiểu Ngọc, có chuyện gì không?”

“Phu nhân, tôi có chuyện muốn nói, có thể ra chỗ khác không?” Tiểu Ngọc nói.

“Được!” Nói xong đi tới một góc trong phòng khách hỏi “Tiểu Ngọc, có chuyện gì?”

Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Thanh đứng ngoài kia quay đầu nói “Phu nhân, cô nên cẩn thận với Tiểu thanh, nếu không......”

Đỗ Lôi Ti chỉ cười, mở miệng “Tiểu Ngọc, cô suy nghĩ nhiều rồi, từ khi công chúa đi, tôi cảm thấy Tiểu Thanh thay đổi rất nhiều!”

“Phu nhân, cô vẫn nên cẩn thận một chút!” Tiểu Ngọc nói.

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận!” Đỗ Lôi Ti cười nói.

“Phu nhân, vậy tôi đi trước!” Nó xong Tiểu Ngọc đi vào phòng bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.