Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 125: Chương 125




“Lôi Ti, chị quay về cùng em được không?” Bùi Mộng Na nhìn cô nói.

Đỗ Lôi Ti đi vào phòng, đòng cửa lại, nhìn cô ấy nói “Mộng Na, em không cần phải như vậy, chuyện của chị và Tuấn Vũ đã kết thúc rồi, cho nên chị không thể quay về!”

“Lôi Ti, bây giờ anh em thật sự......” Bùi Mộng Na mở miệng muốn giải thích thay anh trai.

“Mộng Na, em không cần nói nữa, chị đã quyết định rồi, cho nên......”

“Haiz, em biết rồi, em không thể bắt buộc được, nếu chúng ta là bạn, em chỉ muốn nhìn thấy chị hạnh phúc!” Bùi Mộng Na nói.

Đỗ Lôi Ti cảm thấy không thoải mái trong lòng, cảm giác buồn nôn dâng lên, cô vội chạy vào nhà vệ sinh, đứng cạnh bồn cầu nôn......

Bùi Mộng Na lo lắng đi tới hỏi “Lôi Ti, chị làm sao vậy?”

“Không có, không sao cả, có thể do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt nên cơ thể không thoải mái!” Đỗ Lôi Ti giải thích.

Bùi Mộng Na nửa tin nửa ngờ nói “Lôi Ti, chị thật sự không sao chứ?”

“Không có chuyện gì, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút!”

Bùi Mộng Na vội vàng đỡ Lôi Ti sắc mặt tái nhợt lên giường nằm, cô nói “Lôi Ti, chị nằm nghỉ một chút đi, em ra ngoài tìm bác sĩ cho chị!” Nói xong chạy ra ngoài.

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cô đi ra ngoài, vội vàng đứng dậy dọn dẹp hành lý của mình, đi ra ngoài......

Chị Trần thấy cô xách hành lý hỏi “Cô định đi đâu?”

“Bà chủ, tôi muốn rời khỏi đây, còn nữa, nếu bạn tôi có quay lại chị nói với cô ấy không cần tìm tôi nữ, đây là tiền phòng!” Nói xong, Đỗ Lôi Ti để tiền lên bàn, mau chóng rời đi.

Mộng Na, thật sự xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho tôi ra đi mà không từ biệt, bây giờ tôi đã có bảo bối, tôi không thể để cho cô biết tôi mang thai, nếu như cô biết người đàn ông kia cũng sẽ biết!

Đỗ Lôi Ti chỉ có thể thầm nói xin lỗi trong lòng.

Cô nhìn thấy một chiếc taxi dừng bên đường, cô liền ngồi lên!

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng bên ngoài cửa sổ cô nhanh chóng cúi đầu.......

Bà chủ nhìn thấy Bùi Mộng Na đi vào nhẹ giọng nói “Bạn em đi rồi!”

Bùi Mộng Na cho rằng mình nghe nhầm hỏi lại “Chị Trần, chị nói gì?”

“Bạn của em đi rồi, cô ấy nói chị nói với em đừng tìm cô ấy!” Chị Trần nói.

Bùi Mộng Na tức giận quay về phòng, thu dọn hành lý rời khỏi đây!

Sau khi quay về phủ tổng thống, cô nhìn thấy Mạnh lạp đứng đó, cô đi tới tức giận hỏi “Sao anh lại ở đây?”

Mạnh Lạp cười nhìn cô trả lời “Sao tôi lại không thể ở đây?”

Bùi Mộng Na tức giận nhìn anh ta nói “Anh thật là bất lịch sự, là tôi hỏi anh trước mà!”

“Vậy tôi hỏi cô một chút, cô nói chuyện với khách như vậy sao?” Mạnh Lạp nhìn cô hỏi.

Người đàn ông này thật đáng ghét, cô trừng mắt liếc nhìn anh, xoay người đi vào phòng!

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy em gái có vẻ tức giận hỏi “Em đi Duyên Hải rồi sao?”

“Vâng!”

“Sau này đừng đi nữa!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói.

Bùi Mộng Na không hiểu hỏi “Tại sao không thể đi?”

Bùi Tuấn Vũ không trả lời câu hỏi của cô, nói “Ngày mai đi thăm mẹ Lôi Ti!”

Bùi Mộng Na nghe vậy như rơi vào sương mù, nhíu mày hỏi “Tại sao phải đi?”

“Lôi Ti qua đời rồi.......”

“Cái gì......? Anh, anh nghe ai nói?” Bùi Mộng Na trợn to mắt hỏi.

“Đường Vũ cho người đi tìm, thu được tin tức này!” Bùi Tuấn Vũ thở dài nói.

Bùi Mộng Na thật sự không ngờ anh trai không biết chị dâu còn sống, bây giờ cô cũng không có tin tức của Lôi Ti, phải làm sao đây?

Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nói “Mộng Na, em có nghe anh nói không?”

“Có......Có nghe!” Bùi Mộng Na trả lời.

Ngày hôm sau lúc Tiếu Bằng đến bệnh viện, giường bệnh đã trống không, anh nhìn y tá đi tới hỏi “Y tá, xin hỏi một chút bệnh nhân trong phòng này đâu rồi?”

Y tá nhìn vào phòng bệnh nói “Sáng nay tôi mới đi làm, tôi không rõ lắm!” Nói xong y tá vòng qua người anh đi ra ngoài.

Tiếu Bằng đi vào, nhìn thấy trên giường có quần áo của bệnh nhân, cô đã đi rồi, anh ngồi trên giường bệnh tự trách mình, tại sao lại quay về chứ......

Đỗ Lôi Ti ngồi trên xe, nhìn ra ngoài, cô cảm thấy có lỗi với Tiếu Bằng, cô cứ như vậy rời đi, cũng cảm thấy thật có lỗi với Mộng Na......

Nhưng mà bây giờ cô thật sự muốn cùng bối yên lặng sống qua ngày, cô không muốn tiếp xúc với những thứ không thuộc về mình.

Xe khách dừng lại, Đỗ Lôi Ti xuống xe, nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mặt......

Lúc cô trả tiền phòng, trong túi không còn gì cả, bây giờ cô không biết phải làm sao, nếu sớm biết sẽ như thế này thì cô đã cầm thẻ vàng theo......

Đỗ Lôi Ti xách hành lý trên đường, hết nhìn đông lại nhìn tây, chợt phát hiện phía trước có một tấm bảng ghi hai chữ “Tuyển dụng”, cô bước nhanh tới, xem ra ông trời muốn giúp cô......

Cô gõ cửa, khẽ nói “Xin hỏi có ai không?”

Một bà lão ra mở cửa, nhìn cô gái trước mặt hỏi “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Đỗ Lôi Ti dịu dàng hỏi “Xin hỏi, ở đây tuyển dụng làm việc gì ạ?”

“Chúng tôi muốn tìm giáo viên có thể chịu cực!”

Đỗ Lôi Ti tò mò hỏi “Giáo viên phải chịu khổ sao?”

“Chúng tôi ở xa nông thôn, ba mẹ của mấy đứa trẻ đã ra ngoài đi làm nên đưa mấy đứa bé đến đây, thế nhưng có rất nhiều sinh viên chê tiền lương ít cho nên không ở lại đây!” Bà lão giải thích.

“Viện trưởng, cháu không sợ khổ, cháu nguyện ý ở lại đây, có được không ạ?” Đỗ Lôi Ti gấp gáp hỏi.

“Thế nhưng tiền lương rất ít!”

“Cháu không sợ, cháu chỉ cần có chỗ ở là được!”

Bà lão nhìn cô hỏi “Cô thật sự nguyện ý ở lại đây sao?”

“Vâng, cháu tự nguyện!” Đỗ Lôi Ti gật đầu nói.

“Cô gái, xin hỏi cô tên gì?” Bà lão vui vẻ hỏi.

Đỗ Lôi Ti cười trả lời “Gọi cháu Lôi Ti là được!”

“Được, vậy tôi gọi cô là bé Ti!” Viện trưởng nói.

“Vâng, viện trưởng......” Đỗ Lôi Ti nói.

Viện trưởng nhìn cô nói “Lôi Ti, có chuyện gì cứ nói!”

Đỗ Lôi Ti cười hì hì xin lỗi “Viện trưởng, cháu ngồi xe cả ngày, bây giờ rất đói......” Giọng cô càng ngày càng nhỏ!

Viện trưởng nhìn cô, hiền lành hỏi “Lôi Ti, cháu chờ một chút, bây giờ bà sẽ nấu mì cho cháu!” Nói xong đi vào phòng bếp.

Đỗ Lôi Ti đứng tại chỗ, quanh sát xung quanh, mặc dù nơi đây cách xa thành phố nhưng hoàn cảnh rất tốt, nếu bảo bối có thể sinh ra ở đây thì tốt biết bao......

Chỉ lát sau, viện trưởng bưng tới một tô mì nóng hổi “Lôi Ti, cháu ăn trước đi, lát nữa bà sẽ dẫn cháu đến phòng của cháu, sau đó làm quen hoàn cảnh một chút!”

“Vâng, viện trưởng!” Đỗ Lôi Ti gật đầu nói.

Bùi Vũ ngồi trong sân cỏ, im lặng không nói gì nhìn xung quanh, cậu chợt nhìn thấy bóng dáng trong phòng học, thật sự nhìn rất quen mắt, cậu đứng lên, đi vào bên trong nhìn, thì ra là cô......

Cậu chạy vào phòng khóc gọi “Dì......”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy có người gọi mình, nhìn về phía phát ra âm thanh, cô không tự chủ đứng dậy nhìn bé trai đang khóc nói “Tiểu Vũ......”

Bùi Vũ khóc chạy tới cạnh cô “Dì......Cháu rất nhớ ba......Cháu rất nhớ nhà......”

Đỗ Lôi Ti không hiểu sao Tiểu Vũ lại ở đây?

Viện trưởng nhìn thấy hai người liền nói “Thì ra hai người quen nhau?”

Đỗ Lôi Ti gật đầu, cúi đầu hỏi “Tiểu Vũ, sao cháu lại ở đây?”

Bùi Vũ nãy giờ chỉ im lặng khóc......

“Tiểu Vũ, cháu nói cho dì biết, sao cháu lại tới được đây?” Đỗ Lôi Ti nhẹ giọng nói.

Viện trưởng nhìn thằng bé khóc, than thở “Đứa bé này bị người ta bỏ lại đây!”

“Cái gì?” Đỗ Lôi Ti không tin hỏi “Bị ném ở đây?”

Viện trưởng gật đầu nhìn cô nói “Đúng, bị bỏ lại đây, buổi sáng bà thấy cậu bé ở ngoài cửa nên đưa vào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.