Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 152: Chương 152




Sáng sơm tâm tình Bùi Tuấn Vũ rất tốt, cứ như vậy bị phá hư, buồn bực ăn bữa sáng của mình.

Đỗ Lôi Ti thầm cười trong lòng, chờ xem, đây mới chỉ bắt đầu mà thôi, cứ chờ đó, người đàn ông chết tiệt!

Đỗ Lôi Ti quay đầu cầm sandwixh đút cho cậu be ngồi bên cạnh!

Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người, cầm khăn giấy lau miệng, đứng dậy nói “Chuẩn bị xe!”

Lúc này điện thoại của cô vang lên, cô nghe điện thoại, ngọt ngào nói “Alo......? Tiếu Bằng?”

“Lôi Ti, em đi đâu? Tại sao không thấy hành lý của em đâu?” Tiếu Bằng lo lắng hỏi.

“Anh hỏi cái này sao? Em bị một con chó điên bắt tạm thời không thể về, chỉ là em cùng con gái luôn nhớ tới anh!” Đỗ Lôi Ti cố ý nói, giọng nói càng ngày càng to.

“Lôi Ti, có phải em ở phủ tổng thống không?” Tiếu Bằng hỏi.

“Đúng vậy!”

Tiếu Bằng nghe câu trả lời mà mình không muốn nghe nhất, sau đó cúp máy, ngồi trên sa lon, bây giờ anh ta không có một chút hy vọng nào, nghĩ tới sau này, bọn họ một nhà ba người hạnh phúc, trong lòng liền khó chịu......

Bùi Tuấn Vũ sửng sốt, đứng tại chỗ một lúc, sau đó đi ra ngoài!

Đỗ Lôi Ti lén nhìn người đàn ông đi ra, cười lớn......

Bùi Mộng Na hai mắt thâm quầng đi xuống hỏi “Chào buổi sáng?”

Đỗ Lôi Ti nhìn cô ấy tức giận “Sớm cái rắm?”

Bùi Mộng Na cười hì hì đi tới, ngồi cạnh cô, cẩn thận hỏi “Lôi Ti, chị không giận em chứ?”

“Em là em gái tổng thống, làm sao chị dám giận em chứ?” Đỗ Lôi Ti nói.

Bùi Mộng Na nhìn cô, hơi than thở “Lôi Ti, đừng như vậy? Chị phải biết em không muốn dẫn anh trai em tới đó? Em cũng không còn cách nào khác, anh ấy đã đặt vé máy bay cho em rồi!”

“Sao em không có cách? Không phải người đàn ông kia uy hiếp muốn đưa em đến Châu Phi sao? Vậy em đi đi, sao còn đưa anh ta tới chỗ chị?”

Bùi Mộng Na lộ vẻ đáng thương nhìn cô, lắc cánh tay cô làm nũng “Lôi Ti, đừng tức giận, nếu em đi, chị sẽ nhớ em đó, cho nên em nghĩ vẫn là ở lại đây đi!”

“Phụt......Cái cớ này của em thật là dở!” Đỗ Lôi Ti cười nhìn cô nói.

“Hì hì, em biết ngay là chị sẽ không giận em mà!” Bùi Mộng Na cười nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói “Mộng Na, chị nhất định phải rời khỏi đây!”

“Lôi Ti, tại sao chị lại muốn rời đi?” Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn cô hỏi.

“Nơi này không hợp với chị!” Đỗ Lôi Ti đơn giản trả lời.

Bùi Vũ làm bộ đáng thương nhìn cô “Dì......Đừng đi được không?”

Đỗ Lôi Ti thấy ánh mắt cùng vẻ mặt kia, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô biết thằng bé đã xảy ra nhiều chuyện nhưng mà......

“Dì, dì không cần cháu sao? Mẹ không quan tâm cháu, bây giờ dì cũng không cần cháu......!” Bùi Vũ vừa nói vừa khóc!

Đỗ Lôi Ti vội vàng nói “Tiểu Vũ, đừng khóc, sao dì lại không cần Tiểu Vũ chứ? Tiểu Vũ rất nghe lời!”

Bùi Vũ lau nước mắt, nhìn cô “Dì, vậy dì đừng đi!”

“Lôi Ti, chị đừng đi vội, bây giờ bụng chị đã lớn đi lại cũng không dễ dàng, chị xem ở đây có nhiều người có thể giúp chị!” Bùi Mộng Na cũng khuyên.

Đỗ Lôi Ti nhìn bọn họ, không nói gì!

Bùi Tuấn Vũ ngồi trong xe, đi tới nơi làm việc, anh ấn nút điện thoại “Gọi thư ký Đường vào!”

Một lúc lâu, cửa phòng làm việc vang lên “Cốc cốc cốc......”

“Vào đi!” Bùi Tuấn Vũ xoay lưng về phía cửa nói.

Đường Vũ đi vào cung kính hỏi “Tổng thống, anh gọi tôi có chuyện gì?”

Bùi Tuấn Vũ từ từ xoay người lại, mắt lạnh nhìn anh hỏi “Có phải cậu biết Lôi Ti ở nhà đối diện với cậu không?”

“Tổng thống, tôi không biết!” Đường Vũ trả lời.

“Đường Vũ, cậu biết hậu quả thế nào nếu lừa dối tôi chứ?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Đường Vũ nhìn anh, khẽ cúi đầu nói “Tổng thống, tôi thật sự không biết!”

Bùi Tuấn Vũ nhìn anh khẽ nói “Tiểu Ngọc ở nhà cậu phải không?”

“Vâng, tổng thống!”

“Tiểu Ngọc cùng Lôi Ti có quan hệ tốt như vậy, không thể nào không biết!” Bùi Tuấn Vũ khẳng định.

“Tôi thật sự không biết!”

Đôi mắt thâm thúy của Bùi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm anh ta “Cậu tốt nhất không biết!”

“Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép!”

“Được!”

Đường Vũ xoay người đi ra ngoài......

Bùi Tuấn Vũ nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn nhớ cuộc nói chuyện của cô sáng nay, tại sao giọng nói ngọt ngào đó chưa bao giờ nói với anh?

Bây giờ anh thật sự ghen tỵ, ghen tỵ muốn chết.......

Đỗ Lôi Ti ăn sáng xong ngồi trên ghế sa lon, cô đứng dậy, đi tới vườn hoa......

Nhìn thấy mọi người trong vườn đang bận rộn, Đỗ Lôi Ti đi lên trước hỏi “Mọi người đang làm gì vậy?”

“Chúng tôi đang tạo hình cho cây cảnh!” Người làm vườn cung kính trả lời.

Đỗ Lôi Ti tò mò nhìn bọn họ cầm kéo tỉa cây, thật sự rất đẹp!

“Cái đó......Có thể để tôi thử một chút không?” Đỗ Lôi Ti nhỏ giọng hỏi.

“Phu nhân, sao lại tới đây?” Quản gia lo lắng nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy quản gia, than thở “Quản gia, đừng gọi cháu là phu nhân nữa!”

Quay đầu nhìn người làm vườn lại nói “Cho tôi một cây kéo, tôi cũng muốn làm!”

Người làm vườn đưa kéo cho cô “Cẩn thận một chút!”

Đỗ Lôi Ti không để ý tới, cầm cây kéo, hung hăng cắt xuống, cây cảnh đẹp mắt trong nháy mắt liền biến dạng......

Người làm vườn kinh ngạc há to miệng, không dám mở miệng nói chuyện.

Sau khi Đỗ Lôi Ti cắt lung tung, cây cảnh đẹp mắt liền biến thành hình con thỏ!

Cô buông cây kéo ra, vỗ tay, đứng im thưởng thức thành tựu, nhìn người bên cạnh cười hỏi “Quản gia, tác phẩm của cháu nhìn có được không?”

Quản gia nhìn cái cây đáng thương, trong lòng toát mồ hôi!!!

“Sao vậy, khó coi lắm sao?” Đỗ Lôi Ti lại hỏi.

“A......Đẹp lắm......Đẹp lắm......” Giọng nói của quản gia càng ngày càng nhỏ.

“Tôi cũng cảm thấy đẹp, chờ một chút cháu đi gọi Tiểu Vũ cùng Mộng Na tới xem!” Nói xong muốn đi vào trong.

Đỗ Lôi Ti ôm bụng to đứng trong phòng khách kêu “Tiểu Vũ, Mộng Na, hai người nhanh xuống đây? Tôi có thứ muốn cho mọi người xem!”

“Có cái gì hay?” Bùi Mộng Na tò mò hỏi.

“Dì ơi, có cái gì hay vậy?” Bùi Vũ cũng đi theo hỏi.

Đỗ Lôi Ti cười thần bí nhìn hai người “Hai người đi theo tôi liền biết!” Nói xong dẫn hai người tới vườn hoa!

Một lớn một nhỏ đi theo phía sau lưng......

“Téng Téng Teng......” Đỗ Lôi Ti làm dấu mời “Hai người nhìn kiệt tác của chị xem?”

“Phụt, đây là chị làm sao......?” Bùi Mộng Na không dám tin nhìn cô hỏi.

“Dì, dì làm cái gì vậy?” Bùi Vũ chăm chú nhìn hỏi.

Đỗ Lôi Ti đi tới cạnh thằng bé, nhíu mày hỏi “Tiểu Vũ, cháu không nhìn ra đây là gì sao?”

“Dì, đây rốt cuộc là cái gì?” Bùi Vũ nhìn cô tiếp tục hỏi.

“Hai người thật biết làm tổn thuơng tôi, cái này mà cũng không nhìn ra sao?” Đỗ Lôi Ti than thở.

Một lớn một nhỏ đứng bên cạnh cùng lắc đầu!

“Hai người thật là đần, đơn giản như vậy cũng không nhìn ra!” Đỗ Lôi Ti nói xong, hài lòng quay đầu nhìn quản gia nói “Quản gia, giải thích cho bọn họ nghe một chút!”

“Cô chủ, cậu chủ, cái này là.......Cái này là con thỏ!” Quản gia miễn cưỡng nói.

“Đây là thỏ?” Bùi Mộng Na lớn tiếng hỏi.

“Lớn tiếng như vậy làm gì?” Đỗ Lôi Ti oán trách.

Bùi Vũ đứng đó nén cười hỏi “Dì, đây thật sự là thỏ sao?”

“Cháu không nghe quản gia nói sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn cậu bé nói.

Mấy người này sao vậy?

Rõ ràng cô cũng có thể thấy là một con thỏ đáng yêu, tại sao bọn họ nhìn không ra chứ?

Chẳng lẽ mắt bọn họ có vấn đề sao?

Cô thử mở miệng hỏi “Mộng Na, Tiểu Vũ, mắt hai người không tốt sao?”

“Lôi Ti, không phải mắt bọn em không tốt, mà là......” Bùi Mộng Na ngại ngùng nói.

“Mà là cái gì?” Đỗ Lôi Ti hỏi.

“Cái này căn bản không giống con thỏ!” Bùi Mộng Na không thể làm gì khác là nói ra.

Đỗ Lôi Ti bĩu môi nhìn bọn họ “Hai người thì biết gì? Em không thấy cái tai nó rất dài sao?”

Bùi Mộng Na toát mồ hô!!!

“Lỗ tai thỏ hơi giống nhưng cái đuôi nó lại không giống!” Bùi Mộng Na nói.

Bùi Vũ nghiên cứu một lúc lâu, tức giận nói “Dì, cháu cảm thấy giống sói xám hơn!”

“Cái gì.......?” Đỗ Lôi Ti không thể tin lớn tiếng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.