Đường Vũ nói xong cùng tổng thống rời đi!
Phóng viên nhìn người trong cuộc đã đi, cũng rối rít tản ra......
Bùi Tuấn Vũ đi đến phòng ICU. Khẽ nói “Nếu không còn chuyện gì mọi người về đi!”
“Anh, em muốn ở lại trông chừng chị dâu!” Bùi Mộng Na hai mắt đỏ hoe nói.
“Quay về đi nếu không Tiểu Vũ sẽ tìm em, một mình anh ở đây là được!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh qua gương thủy tinh.
“Tổng thống nếu không còn chuyện gì vậy chúng tôi về trước!” Đường Vũ cung kính nói.
Lý Mật đi lên trước khóc nói “Tổng thống, thật xin lỗi, đều tại tôi hẹn Lôi Ti ra ngoài mới xảy ra chuyện này!”
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái đang khóc, bình thản nói “Không trách cô, mọi người về đi!”
Tiểu Ngọc nhìn thấy vẻ mặt tổng thống cũng biết bây giờ tâm tình anh thế nào, cô cầm tay Lý Mật, đi tới trước mặt Bùi Mộng Na nói “Mộng Na, bọn tôi về trước, ngày mai chúng tôi sẽ đến sớm!”
Nói xong xoay người đi đến cửa bệnh viện, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn!
Bùi Mộng Na thấy hai người rời đi, nhìn anh trai nói “Anh, vậy em cũng về đây, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em!”
Nói xong, đi về phía cửa!
Lý Mật vừa muốn lái xe rời đi, nhìn thấy bóng dáng từ bệnh viện đi ra liền nói “Mộng Na, tôi đưa cô về?”
Bùi Mộng Na đi tới cạnh chiếc xe thể thao, khom người nhìn cô gái lái xe “Không cần, tôi tự lái về là được, hai người đi đường cẩn thận!” Nói xong đi tới vẫy một chiếc taxi.
Lý Mật quay đầu nhìn cô gái ngồi bên cạnh hỏi “Tiểu Ngọc, có phải Mộng Na giận tôi không?”
“Không nên suy nghĩ nhiều, chuyện ngày hôm qua chúng ta cũng không muốn xảy ra!” Tiểu Ngọc an ủi.
Lý Mật than thở, khởi động xe đi về phía khu chung cư Tinh Ngữ!
Lúc hai người đi vào phòng, Đường Vũ đã ngồi trên ghế sa lon!
Lý Mật hỏi “Anh, anh lái xe thật nhanh!”
Đường Vũ nhìn cô “Lý Mật, hôm nay em về nhà đi!”
“Anh họ, sao anh lại muốn đuổi em về nhà?” Lý Mật nhíu mày hỏi.
“Em biết em gây ra bao nhiêu tai họa không?” Đường Vũ lạnh giọng chất vấn.
Trong bệnh viện chính là thái độ như vậy về nhà vẫn là thái độ đó, Tiểu Ngọc thật sự không nhìn nổi nói “Sao anh có thể nói như vậy? Chẳng lẽ Lý Mật dễ chịu lắm sao? Bây giờ chuyện đã xảy ra, chúng tôi cũng không muốn như vậy nhưng mà bây giờ anh trách Lý Mật có tác dụng không? Có thể giải quyết mọi chuyện sao?”
Đường Vũ từ trên ghế sa lon đứng lên, từ từ đi tới cạnh cô, lạnh giọng nói “Còn cô nữa, cô nghĩ cô không liên quan sao?”
“Có phải anh phải oán giận mọi người anh mới vừa lòng không?” Tiểu Ngọc nhìn anh ta hỏi.
Đường Vũ nhìn cô, quay lưng lại với cô, hai tay chống nạnh “Hôm nay cô bị sa thải, bây giờ cô lập tức dọn khỏi đây!”
Lý Mật thấy chuyện trở nên nghiêm trọng lập tức khuyên “Anh họ, anh đối với Tiểu Ngọc như vậy là sao?”
“Em còn muốn quan tâm tới cô ấy sao? Em cũng không nghĩ xem, chính bản thân em cũng khó tránh khỏi!” Đường Vũ lạnh giọng nói.
“Họ Đường, lời anh nói có ý gì?” Tiểu Ngọc tức giận hỏi.
“Cô hiểu thế nào thì chính là như vậy!” Đường Vũ cũng không quay đầu lại trả lời.
Tiểu Ngọc tức giận đi tới trước mặt anh ta “Họ Đường, anh nhớ, chuyện xảy ra lần này tôi cùng Lý Mật đều không muốn xảy ra, ý anh nói chuyện này là do bọn tôi gây nên không phải là quá đáng quá sao?”
Tiểu Ngọc nói xong, tức giận đi vào phòng, dọn dẹp hành lý đi ra khỏi khu chung cư!
Lý Mật nhìn bóng dáng cô rời đi, nhìn người đàn ông trước mặt nói “Anh họ, anh thật quá đáng!”
Nói xong cũng chạy ra ngoài!
Lý Mật chạy theo Tiểu Ngọc, bắt được cánh tay cô hỏi “Tiểu Ngọc, cô định đi đâu?”
Tiểu Ngọc hai mắt đỏ hoe nhìn cô “Tôi cũng không biết, chỉ có thể đi một bước tính một bước!”
“Hay là cô đến nhà tôi đi!” Lý Mật tốt bụng nói.
“Không cần, tôi thuê phòng trọ là được, sau đó sẽ đi tìm việc làm!” Tiểu Ngọc nhìn cô ấy nói.
Lý Mật tiếp tục khuyên “Nhưng không phải cô đưa hết tiền cho cô nhi viện rồi sao? Cô không có tiền thì làm sao thuê phòng?”
“Không cần lo lắng, anh họ cô trả lương cho tôi không ít, hơn nữa tôi đi hát cũng kiếm được ít tiền, tôi vẫn còn dư một ít!” Tiểu Ngọc nói.
Lý Mật nhìn thấy cô ấy cố ý không muốn ở nhà mình vậy liền nói “Vậy tôi đưa cô đi!”
“Không cần, cô quay về nghỉ ngơi đi, cả ngày cũng đã mệt rồi, lái xe cẩn thận một chút!” Tiểu Ngọc nói xong đi ra ngoài.
Lý Mật thấy bóng dáng cô càng ngày càng xa liền thở dài “Anh họ thật quá đáng!”
Đi tới bãi đậu xe lái xe về nhà!
Bùi Mộng Na mệt mỏi đi vào phủ tổng thống, nhìn một lớn một nhỏ đang chơi đùa, không nói gì, đi thẳng lên lầu!
Mạnh Lạp thấy cả người cô đều là vết máu, bước nhanh tới hỏi “Cô làm sao vậy?”
Bùi Vũ cũng hấp tấp chạy tới hỏi “Cô, cô làm sao vậy?”
Bùi Mộng Na không nhịn được dựa vào người đàn ông khóc lớn, nức nở nói “Lôi Ti xảy ra chuyện!”
“Cái gì.....?” Mạnh Lạp nhíu mày hỏi, ôm cô tiếp tục hỏi “Có chuyện gì?”
Bùi Mộng Na đem mọi chuyện kể cho anh ta nghe, tự trách mình “Đều là tôi không tốt, nên mới xảy ra chuyện như vậy!”
Mạnh Lạp thấy cô khóc thê thảm liền an ủi “Chuyện này không trách cô, muốn trách thì trách người phụ nữ đã đẩy Lôi Ti!”
“Nhưng mà nếu lúc đó tôi ở bên cạnh Lôi Ti thì sẽ không xảy ra chuyện gì?” Bùi Mộng Na vừa khóc vừa nói.
“Được rồi, bây giờ cô đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi cùng cô vào thăm Lôi Ti!”
Mạnh Lạp nói xong đẩy cô đi lên lầu, anh ta quay về phòng khách!
Bùi Vũ nhìn anh hỏi “Chú, có phải dì xảy ra chuyện gì không?”
Mạnh Lạp nhìn cậu bé cười “Đứa bé ngoan, sau này cháu lớn rồi cháu sẽ hiểu, bây giờ đi ngủ đi!”
Bùi Vũ không nghe thấy câu trả lời mà mình muốn liền quay về phòng mình!
Bùi Mộng Na quay về phòng, đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo!
Khi cô đi ra, nhìn người đàn ông đứng giữa phòng hỏi “Sao anh vào được?”
Mạnh Lạp nhìn cô cười nói “Cô không khóa cửa nên tôi vào được!”
“Có chuyện gì không?” Bùi Mộng Na nhìn anh ta hỏi.
Bây giờ tâm tình cô không tốt, không muốn cãi nhau với anh ta cho nên không còn hơi sức hỏi anh ta.
“Nhất định là cô chưa ăn cơm phải không?” Mạnh Lạp nhìn cô hỏi.
Bùi Mộng Na theo bản năng gật đầu “Đúng, làm gì có tâm tình ăn cơm!”
“Tôi mới nấu cho cô một tô mì, cô ăn một chút đi!” Mạnh Lạp nói xong đưa bình giữ nhiệt cho cô.
Bùi Mộng Na liếc nhing khẽ nói “Tôi không đói bụng, không muốn ăn!”
“Sao có thể không ăn? Có là người sắt cũng phải ăn cơm, dù cô không ăn mọi chuyện cũng sẽ không quay lại như lúc đầu được!” Mạnh Lạp nhìn cô nói.
Bùi Mộng Na nghe anh ta nói cũng không chán ghét!
Bùi Tuấn Vũ cứ đứng như vậy ngoài cửa nhìn, bây giờ anh thật sự nhớ những đau đớn của cô nhưng mà anh......
Bác sĩ đi tới cung kính nói “Tổng thống, chúng tôi có quần áo chống khuẩn, anh có thể vào thăm bệnh nhân!”
“Tôi thật sự có thể vào không?” Bùi Tuấn Vũ không xác định hỏi.
Bác sĩ gật đầu, ngay sau đó lấy đồ đưa cho anh sau đó xoay người rời đi!
Bùi Tuấn Vũ thay đồ, đi vào phòng ICU, ngồi một bên, cầm bàn tay nhỏ bé trên giường nói “Lôi Ti, van xin em tỉnh lại có được không? Anh thật sự không thể mất em, anh rất yêu em.......”
Anh biết lúc này anh nói gì cô cũng không thể nghe thấy nhưng mà anh vẫn nói, anh sợ có một ngày cô sẽ không nghe thấy những lời anh nói!
Cho nên anh muốn dùng những lời này để cảm động cô, để cô sớm tỉnh lại, như vậy anh có thể ở trước mặt cô nói ra những lời này!
Anh khóc, một giọt nước mắt rơi xuống tay cô.....
Bây giờ anh giống như đang cầu xin ông trời đừng cướp mất người phụ nữ này, lần đầu tiên nghe thấy cô nhảy xuống biển tự sát, khi đó anh rất khó thừa nhận, nếu như lần này lại như vậy, không biết sau này anh sẽ thế nào........