Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 41: Chương 41




“Công chúa, bây giờ tôi về phòng thay quần áo, lập tức có thể ra ngoài!” Đỗ Lôi Ti cúi đầu nói.

Lâm Thanh khinh bỉ nhìn cô một cái, giọng nói không vui “Cô chỉ là một người giúp việc còn muốn thay quần áo gì chứ?”

“Cô.......cô.... ...” Đỗ Lôi Ti tức đến mỗi muốn phản bác lại.

“Ngươi cái gì mà ngươi, cô không hài lòng sao?”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy cô ta nói vậy không để ý đến hai bàn tay đau đớn, dần nắm chặt tay nhưng cô ta nói không sai, bây giờ cô chỉ là một người giúp việc!

“Thật xin lỗi, công chúa, là tôi không đúng!” Đỗ Lôi Ti xin lỗi.

Cô không muốn vì mình mà mang đến phiền toái cho phủ tổng thống cho nên cô nhất định phải nhẫn nhịn.

Lâm Thanh nhìn cô, khẽ hừ một tiếng, lớn tiếng gọi quản gia “Quản gia.......”

Quản gia nghe thấy công chúa gọi mình, lập tức đi tới trước mặt công chúa “Công chúa, có chuyện gì sao?”

“Bây giờ chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút!”

“Công chúa, như vậy không tốt lắm đâu? Tổng thống không có trong phủ, nếu như có chuyện gì xảy ra thì không tốt lăm.” Quản gia khuyên bảo.

Lâm Thanh nghe ông nói như vậy, nhíu chặt chân mày, mất hứng nói “Sao, chỗ các người không an toàn như vậy sao?”

Quản gia vừa nghe thấy cô nói như vậy giải thích “Công chúa hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy......”

“Được rồi, tôi không muốn nghe gì hết, tôi sẽ nói với tổng thống!” Lâm Thanh không nhịn được ngắt lời ông, ngay sau đó nói “Tôi nói một lần cuối cùng, lập tức chuẩn bị xe cho tôi!”

“Vâng, công chúa, để tôi bố trí người đi cùng cô.”

“Không cần tìm, cô ta đi cùng tôi là được!”

Quan gia nhìn thấy tay Đỗ Lôi Ti bị thương, giống như muốn xen phép công chúa “Công chúa, tay cô ấy bị thương, để cô ấy đi không sao chứ?”

Lâm Thanh khoanh tay trước ngực nhìn quản gia, trong lòng đầy tức giận “Tôi đường đường là một công chúa muốn đưa người giúp việc nào ra ngoài còn phải chờ sự đồng ý của ông sao?”

“Không có, quản gia không dám, tôi chỉ cảm thấy tay cô ấy bị thương thật nghiêm trọng!”

Lâm Thanh trợn to mắt, một người quản gia như vậy mà cũng che chở cho người giúp việc này, giơ tay lên, một cái tát vung tới trên mặt quản gia.

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy liền sững sờ, không ngờ quản gia vì nói thay cho cô mà bị một cái tát này, ánh mắt cô đỏ lên, ngã xuống nền đá cẩm thạch, khóc cầu xin “Công chúa, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, bây giờ tôi sẽ đi cùng cô, tay tôi đỡ rồi, không sao hết......”

“Thật là bực mình, sáng sớm đã gặp phải người giúp việc vô dụng như vậy!” Nói xong quay người đi ra.

Đỗ Lôi Ti nhìn quản gia, muốn đi tới hỏi thăm nhưng khi nhìn thấy công chúa đã đi ra ngoài, bất đắc dĩ phải đi theo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.