Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 47: Chương 47




Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng làm việc Bùi Mộng Na cùng Bùi Vũ lại đi vào phòng Đỗ Lôi Ti.......

“Lôi Ti, tôi cùng tiểu Vũ mới đi tìm anh trai!” Bùi Mộng Na vừa vào cửa liền nói, đi tới ngồi trên giường.

“Giúp việc, tôi cùng cô sẽ báo thù cho cô, cô chờ xem kịch vui đi!” Bùi Vũ nói những lời mà một đứa trẻ không nên nói.

Đỗ Lôi Ti trợn to hai mắt, cô thật sự không thể tin được, hai người này lại vì một người giúp việc nhỏ như cô đi tìm tổng thống, nếu nói ra chỉ sợ không ai tin!

Bùi Tuấn Vũ tự nói với lòng mình, anh là chủ nơi này, đi thăm người giúp việc bị bệnh là chuyện đương nhiên, lại nói anh là tổng thống, phải an ủi một chút, vừa nghĩ vừa đi tới phòng cô......

Khi anh đẩy cửa, không ngờ hai người kia vẫn ở đây, làm cho anh đi cũng không được mà ở lại cũng không xong!!!

“Anh? Sao anh lại tới đây?” Bùi Mộng Na từ trên giường nhảy xuống, vọt tới cửa.

Bùi Vũ nhìn ba mình, không nói gì, quay về phía người giúp việc nằm trên giường “Giúp việc, cô nhanh khỏi một chút!” Nói xong, vòng qua ba mình đang đứng ở cửa, quay về phòng.

Bùi Mộng Na tiếp tục hỏi “Anh, sao anh lại tới đây?”

Người nằm trên giường cũng hiếu kỳ, không ngờ cô chỉ bị thương nhẹ, tổng thống lại đến thăm cô?

A men!!!

Thật sự chính là kỳ tích, nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của anh, thật sự khó có thể tưởng tượng anh lại có thể quan tâm đến một người giúp việc.

Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người phụ nữ đang nhìn mình, khẽ ho khan “Anh đến thăm người giúp việc đang bị thương, an ủi một chút!”

Trên đầu Bùi Mộng Na có một đám quạ đen bay qua......

Anh cô có nhầm hay không chứ, đây là nhà anh, không phải ra ngoài gặp dân, sao phải nghiêm túc như vậy chứ???

“Anh, đây là nhà mình, nói chuyện không cần phải nghiêm túc như vậy.” Bùi Mộng Na nói.

Đỗ Lôi Ti nghe thấy tổng thống muốn đến an ủi mình, thiếu chút nữa cô khóc lên, không phải khóc vì cảm động mà là muốn sớm thoát khỏi bể khổ này, bởi vì tổng thống trước mặt này mà cô vô duyên vô cớ bị thương, vậy sau này còn người phụ nữ nào khác đến nữa, cô không sống nổi!!!

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy cô muốn khóc, mất hứng hỏi “Thế nào? Tổng thống tự mình đến an ủi cô.......cô dùng vẻ mặt đó tiếp đãi sao?”

“Không có, không có, không có, tay tôi hơi đau cho nên.....mới.....” Đỗ Lôi Ti đứt quãng nói.

“Được rồi, không cần nói, tôi sẽ nói với quản gia, cô tạm thời không cần làm việc, trước tiên nên dưỡng thương cho tốt!” Bùi Tuấn Vũ nghiêm mặt nói.

“Dạ, cảm ơn tổng thống!” Đỗ Lôi Ti nằm trên giường gật đầu.

Bùi Mộng Nai vừa nghe lập tức đi tới bên cạnh Đỗ Lôi Ti, vui mừng nói “Thật tốt quá, Lôi Ti, bây giờ cô không cần làm việc, vừa đúng lúc tôi đang muốn tổ chức một buổi tiệc, cô có thể ra ngoài cùng tôi. Oa, nghĩ thôi cũng đã thấy vui!” Sau đó quay đầu nhìn về phía anh trai “Anh, cảm ơn nhiều!”

Bùi Tuấn Vũ bất đắc dĩ lắc đầu đi ra ngoài!

Haiz, anh thật không biết người phụ nữ này có gì tốt chứ? Có thể khiến cho em gái cùng con trai anh quan tâm cô như vậy?

Tính cách của cô rất đặc biệt, nếu không con trai luôn trầm mặc ít nói của anh lại muốn cô đưa đón đi học chứ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.