Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 97: Chương 97




“Anh, sao anh có thể làm như vậy chứ?” Bùi Mộng Na không dám tin nhìn anh trai mình nói.

Bùi Tuấn Vũ nhìn hộ vệ phía sau lạnh giọng nói “Mau đưa cô chủ về!”

Mạnh Lạp nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mặt mở miệng khuyên “Tuấn Vũ, không nên như vậy!”

“Chuyện nhà tôi tốt nhất cậu không nên xen vào!” Nói xong leo lên máy bay về nước.

Trong nhà kho, mấy tên đàn ông từ từ đến gần Đỗ Lôi Ti đang ngồi trên mặt đất......

Đỗ Lôi Ti hoảng sợ nhìn mấy tên đàn ông trước mặt, mẹ kiếp, người phụ nữ này thật ác độc, lại sai mấy người đàn ông đánh cô.

Cô từ từ lui về phía sau, khẩn trương nói “Đai, đại ca, các anh sẽ không đánh phụ nữ đấy chứ? Nếu như vậy sẽ bị người khác chê cười đấy!”

Tên đàn ông đứng trước mặt cô nói “Thật xin lỗi cô gái, chúng tôi cũng chỉ là kẻ đánh thuê, đã nhận tiền cho nên phải làm việc, chỉ trách cô đã đắc tội với cô gái kia thôi!”

“Phí lời với cô ta làm gì?” Lâm Thanh mất hứng hối thúc.

Mấy tên đàn ông không thương hoa tiếc ngọc ra tay, hướng trên người Đỗ Lôi Ti đánh.......

Đỗ Lôi Ti cắn môi, cố gắng chịu đựng để bản thân không phát ra tiếng, cô tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh đứng đó, mở miệng “Mụ phù thủy, cô đánh chết tôi, Tuấn Vũ sẽ tính sổ với cô!”

“Dừng tay!” Lâm Thanh mở miệng nói xong, vừa nhìn cô nằm trên mặt đất vừa nói “Xem ra, mày vẫn chưa đủ đau, tát vào miệng cô ta cho tôi!”

Cứ như vậy một bàn tay to hung hăng tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Lôi Ti, khuôn mặt cô nhất thời sưng đỏ, khóe miệng từ từ chảy máu.

Lâm Thanh cúi người nhìn cô nói “Cảm thấy mùi vị thế nào?”

Đỗ Lôi Ti ngẩng đầu lên dùng bàn tay nhỉ bé lau vết máu trên miệng, hai mắt nhìn chằm chằm cô ta “Xem ra tôi đánh giá quá cao công chúa, không ngờ cô lại là một người khó coi như vậy, xem ra, ai cưới phải cô thật sự là vô phúc!”

“Mày......” Lâm Thanh tức giận nói, ngay sau đó thay đổi nét mặt “Hôm nay mày mặc rất đẹp, không biết Tuấn Vũ có thỏa mãn được mày không, mày xem, những người đàn ông này sẽ giúp mày thỏa mãn!” Nói xong, phá lên cười.

Vừa lúc đó, cửa nhà kho bị mở ra, hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào, cung kính mở miệng “Cô chủ, người đàn ông kia đã lên máy bay về nước!”

“Có thật không?” Lâm Thanh hỏi lại.

“Vâng, toàn bộ đã quay về!”

Lâm Thanh cười to, đi tới bên cạnh Đỗ Lôi Ti vui vẻ nói “Ha ha, đây chính là chồng mày, biết rõ ràng mày mất tích nhưng lại vẫn quay về nước, xem ra, anh ta cũng không yêu mày?”

“Không thể nào, Tuấn Vũ nhất định không biết tôi mất tích, nếu như biết anh ấy tuyệt đối không bỏ tôi như vậy, không thể nào!” Đỗ Lôi Ti kiên cường nói.

“Không tin mày hỏi hai người kia xem, đó là người tao sắp xếp để giám sát Tuấn Vũ, Tuấn Vũ đã lên máy bay về nước, ha ha, bây giờ mày chỉ có thể ngồi chờ chết!” Lâm Thanh điên cuồng nói.

Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào, xem như Tuấn Vũ không thích cô cũng không thể vứt bỏ cô như vậy, cô không tin anh sẽ tuyệt tình như vậy, không thể nào, tuyệt đối không thể nào......

“Cô chủ, đây là hình tôi chụp lúc bọn họ lên máy bay.” Một người đàn ông đi lên trước cầm điện thoại di động mở hình đưa ra.

Lâm Thanh cầm điện thoại xem hình, đi tới trước mặt Đỗ Lôi Ti, đưa điện thoại cho cô nhìn “Mày xem cái này xem......”

Đỗ Lôi Ti nhìn tấm hình trong điện thoại, cô liếc mắt liền có thể nhận ra người đàn ông đang lên máy bay......

Cô ngây ngô nhìn điện thoại, thật không ngờ người đàn ông này lại tuyệt tình như vậy, biết rõ cô mất tích lại không thèm chú ý đến sự an toàn của cô cứ như vậy rời đi, dù quan hệ vợ chồng là giả nhưng cũng không nên tuyệt tình như vậy, xem ra cô thật sự nhìn lầm anh rồi......

Mạnh Lạp đứng đó nhìn máy bay càng lúc càng xa, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, quay về khách sạn của mình!

Lúc máy bay vừa mới đi được một đoạn, Bùi Tuấn Vũ đột nhiên mở miệng “Đường Vũ, ra lệnh cho máy bay lập tức quay lại!”

“Vâng, tổng thống!” Nói xong Đường Vũ đi tới buồng lái phân phó.

Bùi Mộng Na kéo anh trai tức giận nói “Anh, sao anh có thể như vậy chứ? Nếu anh thật sự không thương chị dâu cũng không thể đem người ném lại đó như vậy? Hơn nữa, chị ấy mất tích, anh không tìm liền quay về nước, anh thật sự làm cho người ta thất vọng!”

Bùi Tuấn Vũ nghe em gái trách móc, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ!

Máy bay hạ xuống, Bùi Mộng Na trong lòng tràn đầy câu hỏi, nhìn thấy nét mặt của anh trai cô cảm thấy hơi sợ nhưng không nhịn được hỏi “Anh, chuyện gì xảy ra?”

Bùi Tuấn Vũ chỉ nhìn cô một cái, lấy điện thoại ra gọi “Alo, cậu đang ở đâu?”

“Ở khách sạn!” Đầu dây bên kia Mạnh Lạp trả lời.

“Lôi Ti bị người ta bắt cóc, tôi nhìn thấy có người theo dõi chúng ta, tôi dám khẳng định người kia nhắm vào tôi, nếu tôi không rời đi Lôi Ti nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tôi đã rời khỏi rồi cậu lập tức cho người giúp tôi tìm, càng nhanh càng tốt!”

“Được, nếu như tìm được cậu trả công tôi thế nào đây?”

“Tùy cậu nhưng mà tuyệt đối không được để cô ấy bị thương!” Bùi Tuấn Vũ nghiêm túc nói.

“Được!” Nói xong Mạnh Lạp cúp máy, lập tức gọi điện thoại cho người đi tìm.

Lâm Thanh nhìn Đỗ Lôi Ti ngồi ngây người, quay đầu nhìn mấy người phía sau ra lệnh “Bây giờ cô nàng xinh đẹp này thuộc về các người, các người từ từ hưởng thụ đi, khoản tiền còn lại tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho các anh!”

Người đàn ông xăm kín mình nghe thấy cô chủ này đưa cô gái kia cho bọn họ, khuôn mặt háo sắc đi về phía trước......

Đỗ Lôi Ti nghe Lâm Thanh nói những lời đó, phục hồi tinh thần, hoảng sợ nhìn những người đàn ông đang lại gần mình, cầu xin nói “Không cần, van xin các anh, không......không nên đối với tôi như vậy......”

Rất dễ nhận thấy, mấy tên đàn ông đang đi tới gần không để ý tới lời cầu xin của cô, nước miếng như muốn chảy xuống, một tên đàn ông khác mở miệng “Cô em, bọn anh sẽ đối đãi với em thật tốt, bảo đảm em sẽ thoải mái!”

“Không......không được.......” Đỗ Lôi Ti chảy nước mắt, vừa nói vừa không ngừng lui về phía sau.

“Cô em, không cần trốn bọn anh!” Tên đàn ông tràn đầy tinh thần nói.

Đỗ Lôi Ti không ngừng lắc đầu, không ngừng lui về phía sau nhưng mà, phía sau đã là vách tường không có chỗ lui.......

Mấy tên đàn ông đi tới xé rách quần áo của cô, Đỗ Lôi Ti gắt gao bảo vệ trước ngực, chảy nước mắt kêu “Cứu mạng........Không muốn......Van xin các

anh.......”

Mấy tên đàn ông ra tay không chút lưu tình, càng to gan xé rách quần áo cô......

Đỗ Lôi Ti thấy áo trước bị rách ngực sẽ lộ ra ngoài, cô cắn môi, khóc to, tại sao, tại sao lại như vậy, nếu như mấy tên đàn ông này làm nhục cô, sau này cô làm sao sống nữa? Sau này làm sao cô có thể nhìn mặt mẹ còn có cha cô?

Có lẽ là một người khi bước phải đường cùng, rất cố gắng dùng chút sức lực cuồi cùng, tránh thoát mấy tên đàn ông kia, chạy về phía vách tường, hung hăng đập đầu vào tường, cái trán trở nên đỏ thẫm.

Mắt Đỗ Lôi Ti chỉ nhìn thấy màu đỏ, máu theo trán chảy xuống mắt, xuống mặt, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Hiện tại cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cô cố gắng mở hai mắt nhưng đã hôn mê bất tỉnh.......

Mấy tên đàn ông nhìn thấy tình huống như vậy thì sững sờ, quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau......

Lâm Thanh thật không ngờ người giúp việc này lại kiên cường như vậy, cũng không muốn có án mạng nghiêm trọng, cô ta run rẩy nói “Các người còn ngây người ra đó làm gì? Nhanh đi xem xem cô ta chết hay chưa?”

Một tên đàn ông đi lên trước, ngồi xổm xuống, dùng tay để trước mũi Đỗ Lôi Ti “Cô chủ, còn thở!”

“Các người lập tức rời khỏi đây, chuyện ngày hôm nay không được nói ra ngoài, nếu không các người biết hậu quả thế nào!” Lâm Thanh uy hiếp nói.

Mấy tên đàn ông đang chuẩn bị rời đi cửa nhà kho lại bị người ngoài đẩy vào, mấy người bên trong đều sững sờ!

Lâm Thanh kịp phản ứng hỏi “Các người là ai?”

Mạnh Lạp cười trả lời “Lát nữa sẽ nói cho cô biết!”

Lâm Thanh dùng mắt ra hiệu ý báo mấy tên đàn ông bên cạnh xông lên......

Bùi Tuấn Vũ đi vào không để ý tới những người đang đánh nhau, trực tiếp đi thẳng tới cạnh cô gái nằm trên mặt đất, khom người ôm cô vào trong lòng.

Lâm Thanh không dám tin trợn to hai mắt, không phải cô ta rõ ràng đã nhìn thấy anh đã lên máy bay về nước rồi sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

“Anh......anh......Làm sao anh biết chỗ này?” Lâm Thanh run rẩy hỏi.

Bùi Tuấn Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.... ...

Rất nhanh cuộc đánh nhau trong nhà kho kết thúc, Mạnh Lạp đi tới bên cạnh Bùi Tuấn Vũ mở miệng “Những người này nên xử lý thế nào?”

“Chờ một chút, tôi ôm cô ấy ra xe!” Nói xong đi ra ngoài!

Bùi Tuấn Vũ cẩn thận đem cô gái bị thương trong lòng bỏ vào xe, cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp cho cô “Lập tức tới bệnh viện!” Nói xong xoay người đi vào nhà kho.

“Tuấn Vũ, mấy người này nên xử lý thế nào?” Mạnh Lạp lại hỏi.

Bùi Tuấn Vũ không trả lời bạn mà đi tới trước mặt Lâm Thanh hỏi “Cô đối xử với phu nhân tôi thế nào?”

“Tôi.......tôi.......Tôi không làm gì cô ấy là những người đàn ông kia.... ...!”

Lâm Thanh chỉ mấy người đàn ông bên cạnh.

Mấy tên đàn ông kia mặt mũi sưng vù nhìn cô ta, không ngờ, bây giờ xảy ra chuyện cô ta liền đổ hết mọi chuyện để lên người bọn họ “Xin hãy bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi là do cô ta thuê, cô ta muốn bọn tôi đánh cô gái kia, còn muốn tặng cô gái kia cho bọn tôi thỏa mãn!”

Mạnh Lạp nhìn mấy tên đàn ông đó mở miệng “Các người có biết cô gái kia là ai không?”

Bọn chúng lắc đầu, mở miệng đồng thanh nói “Không biết!”

“Các người không xem ti vi sao?”

“Đại ca, chúng tôi là côn đồ, chỉ lăn lộn ngoài đường làm gì có thời gian xem ti vi?”

“Người mà bọn mày bắt cóc chính là phu nhân tổng thống, bọn mày thật sự chán sống rồi!” Mạnh Lạp nhíu mày.

“Cái......cái gì?” Bọn chúng không tin hỏi.

“Bọn mày thật ngu, trước khi bắt cóc cũng không chịu tìm hiểu người bị bắt là ai, xem ra, bọn mày chỉ là dân chuyên nghiệp!” Mạnh Lạp lắc đầu nói.

“Bọn tôi thật sự không biết phu nhân tổng thống, nếu biết có đánh chết bọn tôi cũng không dám bắt cóc!”

Bùi Tuấn Vũ nhếch miệng cười “Các người tới đây!”

Bọn chúng vâng vâng dạ dạ đi tới trước, khom người “Cái......chuyện gì?”

“Bây giờ tôi tặng cô ta chọn các người, các người từ từ hưởng thụ đi!” Bùi Tuấn Vũ nhìn Lâm Thanh nói.

Lâm Thanh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn anh lớn tiếng nói “Tuấn Vũ, anh không thể như vậy, nếu như anh dám làm như vậy ba tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Ha ha......ha ha......Cô cho rằng tôi để ba cô trong mắt sao?”

Bọn chúng nghe thấy trong lòng thầm nghĩ, con vịt vừa rồi đã đun sôi lại bay đi mất, bây giờ không bị trừng phạt lại vẫn có thể hưởng thụ, cuộc mua bán này thật là không lỗ vốn!

Lâm Thanh hoảng sợ nhìn bọn đàn ông đến gần, liền kêu lên “Không được tới, các người không muốn lấy tiền sao?”

“Cô gái, bây giờ bọn tôi đâu có quản được tiền, bây giờ bọn tôi muốn giữ mạng!”

“Các anh đừng tới đây, tôi sẽ cho các anh gấp đôi tiền!” Lâm Thanh vừa nói vừa tránh.

Mấy tên đàn ông đi tới trước mặt cô ta, đè cô ta trên mặt đất, xé quần cô ta, không thương hoa tiếc ngọc tiến thẳng vào vùng cấm địa của cô ta......

Bùi Tuấn Vũ nhìn hình ảnh như vậy, mở miệng “Đường Vũ, quay lại sau đó sao ra mấy bản!”

Mạnh Lạp nhìn bạn thân, đây là lần thứ hai cậu ấy lộ ra nét mặt như vậy, nụ cười không có tính sát thương nhưng lại có thể làm ra chuyện mà ai cũng ớn lạnh.

Mấy người đàn ông cứ như vậy thay nhau đâm vào rút ra trên người Lâm Thanh, Lâm Thanh dùng đôi mắt ác độc nhìn anh “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

“Ha ha, cô không cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười sao?” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô ta nói.

“Chỉ vì người giúp việc đê tiện kia mà anh đối xử với tôi như vậy, anh không sợ ba tôi sao?”

“Cô đã chạm tới ranh giới cuối cùng của tôi, tôi nhất định phải trả lại, đây là nguyên tắc làm việc của tôi!” Nói xong Bùi Tuấn Vũ đi ra khỏi nhà kho.

Bùi Tuấn Vũ ngồi vào xe hơi mở miệng “Đến bệnh viện!”

Xe hơi chạy một tiếng sau liền dừng lại.

Bùi Tuấn Vũ xuống xe, đi tới phòng bệnh, từ ngoài cửa sổ nhìn vào trong, cô gái nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh, đã ra nước ngoài cho nên phải lập tức về nước, Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái nằm trên giường bệnh sau đó xoay người đi ra khỏi bệnh viện!

Khi anh tới sân bay, Đường Vũ cùng Mạnh Lạp đang đứng đó chờ, Đường Vũ mở miệng “Tổng thống, mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa!”

“Được, bây giờ đi về!” Bùi Tuấn Vũ mở miệng.

Mấy người cùng lên máy bay về nước!

Bùi Mộng Na ở trong khách sạn, đi tới đi lui, vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lập tức chạy tới bắt máy “Anh, tìm được chị dâu chưa?”

“Bây giờ tài xế sẽ đưa em đến bệnh viện!”

“Địa chỉ ở đâu?” Bùi Mộng Na hỏi.

“Phòng 11, bệnh viện XX!” Nói xong cúp máy.

Bùi Mộng Na nhanh chóng rời khỏi khách sạn, lên xe tới bệnh viện, hỏi một chút mới biết phòng bệnh ở đâu, cô lo lắng hỏi bác sĩ “Bác sĩ, chị dâu tôi thế nào?”

“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, sau khi quan sát một tiếng sau có thể chuyển về phòng bệnh bình thường!” Bác sĩ nói xong đi ra ngoài.

Bùi Mộng Na đứng trong hành lang bệnh viện, đi tới đi lui, nhìn đồng hồ trên điện thoại di động từng giây từng phút trôi qua.

Đỗ Lôi Ti nằm trên giường từ từ mở mắt, nhìn xung quanh, cổ họng khô rát “Đây là đâu? Có phải tôi đã chết rồi không?”

Bùi Mộng Na chảy nước mắt nhìn cô trả lời “Chị dâu, là em, em là Mộng Na!”

Đỗ Lôi Ti nghĩ lại chuyện đã xảy ra, thật sự khiến trái tim cô giá lạnh, môt người đàn ông không có tình yêu. Thế nhưng lại......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.