Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Chương 127: Q.3 - Chương 127: Anh yêu em






“Y! Anh bỏ tay ra!” Mạc Nhan bất lực giãy giụa, tư thế này quá kỳ roái đi, không khó nghĩ được tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì, cô đỏ mặt đấm bùm bụp vào ngực anh.

Lôi Ảnh giận quá hóa cười, ôm chặt Mạc Nhan, vùi đầu cô vào cổ mình, hết sức dịu dàng nói: “Đừng cử động… Anh chỉ muốn ôm em một lát thôi.” Anh nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc , lưu luyến hít hà.

Mạc Nhan bất động, không thể phủ nhận cô rất thích cái ôm này, mặc dù giữa hai người cách một lớp vải vóc, nhưng cô vẫn dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh, ngấm thẳng vào tim cô.

“Mạc Nhan…” Lôi Ảnh khẽ gọi tên cô, ánh mắt trìu mến.

“Vâng?” Mạc Nhan đáp lại, chờ anh nói tiếp.

“Không có gì” Anh đổi tư thế, kéo Mạc Nhan vào trong chăn, xoay người ôm chặt lấy cô, vùi đầu cô vào lồng ngực mình để cô cảm thấy tiếng tim anh đang đập thình thịch, lời muốn nói chưa thốt lên được đành dùng một câu chống chế.

“Anh rốt cuộc sao thế? Hôm nay anh rất lạ” Mạc Nhan nhắm hai mắt, tựa sát vào lồng ngực ấm áp, trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá cùng hơi rượu khiến cô say mê, sắp chìm vào giấc mộng, giọng nói nhẹ nhàng có chút bất lực.

Lôi Ảnh biết cô mệt mỏi, không nói gì thêm, tắt đèn rồi nằm xuống, để Mạc Nhan gối trên tay mình, nhờ ánh sáng trăm ngắm khuôn mặt xinh đẹp, lông mi rất dài dính trên đôi mắt đang nhắm, nghe tiếng thở đều đều, anh biết Mạc Nhan đã ngủ thiếp đi.

Chỉ khi cô đã ngủ, anh mới nói được những lời trong lòng mình.

Vươn tay vuốt ve gò má nhẵn nhụi, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ như có điều trăn trở, đột nhiên một âm thanh rất nhỏ phá vỡ không gian tĩnh lặng, dưới ánh trăng, một giọt nước mắt rơi xuống gối, âm thanh này chỉ có anh nghe thấy nhưng nó vẫn dọa được anh, vội vã lau nước mắt, không dám gây ra động tĩnh nào, sợ đánh thức Mạc Nhan.

Nhưng, trái tim anh không thể yên lặng, cứ nhìn Mạc Nhan như thế đến nửa đêm, anh cũng không làm sao ngủ được, trong lòng đã hạ quyết tâm anh cũng không biết đúng hay sai, nhưng sau ngày mai, liệu anh có thể ôm Mạc Nhan được như thế nữa không, có lẽ đến lúc đó, đến nhìn anh cô cũng không muốn.

Ngẫm nghĩ nừa đêm, cuối cùng anh quay về phía Mạc Nhan nói rất nhỏ nhưng tràn đầy tình cảm: “Anh yêu em.” Anh hoàn toàn nhìn thấu tim mình, bởi vì khi hạ quyết tâm, anh chỉ quan tâm Mạc Nhan sẽ nghĩ về anh thế nào, anh cũng định bỏ qua, nhưng cho dù có yêu Mạc Nhan đến xương tủy, anh cũng không thể quên được những hận thù năm đó.

Trận này không có máu tanh, nhưng có thể ép đối phương vào đường cùng, anh cảm thấy có chút khó khăn… Dù sao, đó cũng là người anh tôn trọng nhất, là người bạn anh tin tưởng nhất cho tới giờ.

Khi mặt trời lấp ló, ánh sáng vàng ấm áp rọi vào phòng, Lôi Ảnh lưu luyến rút cánh tay tê cứng, hôn lên má Mạc Nhan rồi đứng dậy mặc quần áo.

Mặc quần áo mất chừng 20p, nhưng anh vẫn cảm thấy sao quá nhanh, như thể mới 2p, anh không muốn đi chút nào, một chút cũng không muốn rời Mạc Nhan.

Cuối cùng vẫn bước ra khỏi nhà cô, không một lời từ biệt.

…………………………………………

Cố Chiêu Ninh đêm đó về nhà cũng không nói với Hoắc Thương Châu chuyện mình mang thai, bởi vì gần đây anh rất mệt mỏi, hôm nay còn có một cuộc đấu thầu, Cố Chiêu Ninh sợ nếu anh biết chuyện sẽ rối loạn tâm trí, cô không muốn vậy, không muốn anh phải lo lắng cho cô, cô phải trờ thành hậu phương vững chắc của anh.

Thức dậy thật sớm, cô đứng trong bếp loay hoay một hồi, làm một bữa sáng phong phú, nhìn tác phẩm của mình, cô hài lòng cười thầm, liếc mắt qua phòng ăn cô cười tươi hơn: “Anh dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Tối qua sau khi trở về, trong lúc cô đi rót chén nước, Hoắc Thương Châu đã ngủ thiếp đi, cô biết anh nhất định là quá mệt, cứ thế mà ngủ được, liền cởi giày tất cho anh, trước đây ngay cả lúc cô đi ra khỏi giường rất nhẹ nhàng anh cũng phát hiện, như thế này chắc là mệt quá rồi.

Nhìn đồng hồ mới 6h30, anh đã dậy, sợ rằng anh ngủ không ngon nên cô mới hỏi thế.

Vì phòng ăn thông với phòng bếp, nên anh đứng ở cửa phòng ăn cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, từ lúc cô dậy anh cũng đã tỉnh, tắm nhanh một cái rồi cứ đứng đó ngắm nhìn cô, như một đôi vợ chồng bình thường, nhìn cô bận rộn anh vừa đau lòng lại vừa vui mừng, cô vốn không được nuông chiều nên đều muốn ăn thứ mình tự làm, cô còn nói, làm xong ăn mới thấy ngon.

Nghĩ lại, anh hình như chưa từng chung đụng với cô như vậy, khoảng cách giữa hai người cho đến tận tối hôm qua mới dỡ bỏ được, tảng đá lớn trong lòng anh cũng xem như được gỡ xuống.

Gật đầu, đi tới, từ phía sau ôm lấy cô vẫn đang nấu nướng, ngửi mùi cháo gà thơm phức, anh tán dương: “Trình độ của vợ anh thật cao, giun đũa trong bụng anh cũng ngóc cả lên rồi.”

Ai nói trên thế giới này có người đàn ông lạnh lùng như băng? Đó là vì họ chưa gặp được ngọn lửa có thể làm họ tan chảy, Hoắc Thương Châu đã sớm bị ngọn lửa Cố Chiêu Ninh làm cho tan chảy hoàn toàn rồi.

Cố Chiêu Ninh gỡ tay anh ra, cười đến phát nghẹn: “Anh tốt nhất đừng nói những lời như thế, nghe rất không phù hợp với anh.” Đúng là cô nghe không lọt, cô chỉ có thói quen cãi vã cả ngày với anh, đã lâu rồi không cãi cọ, cô đột nhiên lại nhớ đến những ngày xa xưa.

“Em có ý gì? Vậy cái gì mới hợp với anh?” Hoắc Thương Châu mỉm cười, cố ý ôm sát thì thầm bên tai cô, làm cô cười khúc khích.

“Được rồi được rồi em đầu hàng, đi ra ăn nhanh nào.” Cố Chiêu Ninh vội vàng để cái muôi xuống giơ tay đầu hàng, thật là nhột quá đi, cô nắm tay anh xoay người, như dỗ trẻ con ra ngoài ăn cơm.

Hoắc Thương Châu hôn trộm một cái lên môi cô rồi đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa sáng ngon lành.

Cố Chiêu Ninh vặn nhỏ bếp, sau đó ra ngồi đối diện với Hoắc Thương Châu.

“Em muốn đi thăm Thiên tiểu thư.” Cố Chiêu Ninh cười cười, nhắc tới Thiên Mộng Tuyết ánh mắt vẫn toát lên một sự thông cảm. Chuyện đã đến nước này, bên cạnh cô ấy không còn một người thân, Hứa Cần Dương chắc hẳn cũng không đến chăm sóc cô ấy, cho nên cô muốn đến xem cô ấy ra sao, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô dậy sớm. Cô nấu cháo cho Thiên Mộng Tuyết, dù sao không có ai đưa cơm vào viện cho cô ấy, đồ ăn trong đó cũng khó nuốt, cô cảm thấy lo cho cơ thể Thiên Mộng Tuyết.

Hoắc Thương Châu bưng cốc sữa đậu nành, bị lời nói của Cố Chiêu Ninh khiến anh không kịp uống mà dừng, đặt lại cốc lên bàn nhìn cô: “Em không nợ gì cô ấy, có cần thiết phải quan tâm như thế không?”

Cố Chiêu Ninh thấy sắc mặt anh không tốt, định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn đành mở miệng: “Thương Châu, đây không phải vấn đề nợ hay không, chuyện đã qua rồi hãy để nó qua đi, Thiên Mộng Tuyết cũng đã bị báo ứng, em chỉ đáng thương thay cô ấy, vừa mất đi đứa con…” Nhắc tới đứa con, Cố Chiêu Ninh liền nghĩ đến trong bụng mình cũng đang mang một sinh mệnh, tay bất giác đặt trên bụng, cảm nhận sự vui mừng của một người mẹ.

Hoắc Thương Châu không nhận ra sự khác thường của cô, anh không muốn cô như vậy, quá lương thiện cũng không tốt, như bản thân anh lúc trước.

“Không cho em đi” Hoắc Thương Châu lạnh lùng quẳng lại những lời này ra khỏi phòng ăn.

Nhìn Hoắc Thương Châu tức phẫn nộ bỏ đi, Cố Chiêu Ninh cũng không giận, anh bực là vì cô, cô biết, anh đã chịu quá nhiều đau khổ, cô cũng biết, nhưng anh không thể mang theo thù hận cả đời, huống hồ anh sắp làm cha rồi.

Thu dọn bát đĩa xong, Cố Chiêu Ninh múc cháo gà vào bình giữ nhiệt, nghe tiếng bước chân, cô ra khỏi phòng bếp, Hoắc Thương Châu chuẩn bị đi, cô tiến đến không nói gì, chỉ sửa sang lại cà vạt khẽ mỉm cười với anh: “Em chờ anh về ăn cơm.” Như một người vợ hiền tiễn chồng.

Hoắc Thương Châu cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nóng, thấy Cố Chiêu Ninh săn sóc như vậy, trong lòng áy náy, cuối cùng giọng cũng mềm nhũn ra, ôm eo cô nói giọng cưng chiều: “Đi cũng được, nhưng đừng ở đó quá lâu, có gì thì gọi điện cho anh, đừng để anh lo lắng.” Mặc dù biết Thiên Mộng Tuyết lúc này nằm trên giường bệnh không làm được gì, nhưng anh cũng thấy không nỡ, cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì khiến anh bất an.

“Em biết rồi! Anh mau đi đi” Cô mỉm cười, nói xong hôn lên má rồi đẩy anh ra ngoài.

Hoắc Thương Châu lưu luyến nhìn cô rồi mới xoay người đi.

Đứng bên cửa sổ, cô nhìn xe anh đi xa rồi mới thay quần áo, cầm bình cháo gà ra khỏi cửa.

Hoắc Thương Châu ngồi trên xe, gọi điện cho Lôi Ảnh mãi không được, thật kỳ quái, Lôi Ảnh không bao giờ tắt máy, hôm nay có việc quan trọng như vậy anh không thể quên được, rốt cuộc có chuyện gì?

Bên này, Lôi Ảnh ngồi trong xe, lòng ngổn ngang, ngay cả đèn đỏ cũng không để ý, anh cho số điện thoại của Hoắc Thương Châu vào blacklist, cho nên dù Hoắc Thương Châu có gọi cả ngày thì điện thoại của anh luôn ở trạng thái tắt máy, nghĩ lại những ngày qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện, anh băn khoăn làm như vậy rốt cuộc có đúng không, dù sao Hoắc Thương Châu cũng không hề biết gì về chuyện này, hơn nữa ngay từ đầu Hoắc gia nhận nuôi dưỡng anh cũng là để hỗ trợ cho Hoắc Thương Châu.

Anh không thể nào quên được ngày đó, sau khi tan học, về gần đến nhà thì thấy một vũng máu, nhà anh là kiểu biệt thự nhỏ độc lập, vì cha ở trong giới xã hội đen, cho nên xung quanh tương đối vắng vẻ, rất ít người biết nhà anh ở đây, chính vì thế ngay ngay khi nhìn thấy những tay xã hội đen ra vào nhà mình, theo bản năng anh trốn vào bụi vây, không biết vì sao anh cảm thấy bọn họ không phải người tốt, cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện xảy ra với cha mẹ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.