Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 123: Chương 123: Chương 103.2: Nhà




"Tôi rời khỏi, anh ấy sẽ liền hạnh phúc sao?" Hà Quyên ngẩng đầu, chần chờ hỏi Tiếu Lỵ Manh.

"Ít nhất cha mẹ anh ấy vui vẻ, anh ấy cũng sẽ không bị làm khó. Anh Duệ Trạch là một người hiếu thuận, đây là điều chắc chắn." Tiếu Lỵ Manh khẳng định nói.

Hà Quyên nói lời này, cô đã bắt đầu thả lỏng.

"Hơn nữa, Hà tiểu thư cô yên tâm, tôi cũng rất thích anh Duệ Trạch, sau này tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy." Tiếu Lỵ Manh lập tức nói, đảm bảo nhìn về phía Hà Quyên.

Hà Quyên nhìn chằm chằm Tiếu Lỵ Manh, cũng không lập tức nói chuyện.

Trong nháy mắt, trong mắt Tiếu Lỵ Manh nhanh chóng bị che bởi một tầng hơi nước: "Hà tiểu thư, vì anh Duệ Trạch có thể vui vẻ, cô cũng không cần như vậy, coi như cô thích anh Duệ Trạch đi nữa, tình cảm của cô có thể so sánh với tình cảm của hai bác sao? Có thể so với tình cảm thanh mai trúc nhiều năm của chúng tôi sao?"

Tiếu Lỵ Manh thấy ánh sáng trong mắt Hà Quyên nhanh chóng tối xuống, trong lòng nổi lên nhiều hi vọng hơn.

Cô cũng biết, một người phụ nữ điềm đạm đáng yêu dễ dàng làm người khác đồng tình.

Coi như hiện tại Hà Quyên không lập tức đồng ý, sau này cô nói thêm vài lần nữa, Hà Quyên cũng sẽ tự động rời đi.

Đây mới là phong cách làm việc của cô, tuyệt đối không dùng sức mạnh , để cho kẻ địch tự động lui ra.

Hà Quyên trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu, hỏi Tiếu Lỵ Manh: "Cha mẹ anh ấy vui vẻ, cô cũng vui vẻ, như vậy anh ấy có vui vẻ hay không, các người, người nào quan tâm?"

Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị Hà Quyên hỏi ngược lại như vậy, Tiếu Lỵ Manh sững sờ, khi đang suy tư muốn trả lời như thế nào, Hà Quyên lại nói tiếp: "Nếu là cha mẹ ruột thịt, thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, tại sao còn phải dưới con mắt của mọi người tới bức hôn anh ấy? Biết rất rõ ràng anh ấy đã kết hôn, còn muốn cho anh ấy đính hôn, các người có từng nghĩ tới cảm nhận của anh ấy sao?"

"Có phải bởi vì bây giờ anh ấy có tiền, cho nên các người không muốn để cho tiền tài của anh ấy lưu lạc ở bên ngoài phải không? Tốt nhất là phải lấy được về trong túi các người mới phải." Hà Quyên hơi cười cười, hoàn toàn bất đồng với phong cách vừa rồi.

Mới vừa rồi còn là một người nhân viên bình thường giản dị, bây giờ lại mang theo một loại cảm giác sắc bén, khiến Tiếu Lỵ Manh hoàn toàn không nghĩ tới Hà Quyên sẽ là người có thể gây sự như vậy.

"Tại sao anh ấy lấy tôi, cũng không cưới cái người được gọi là thanh mai trúc mã này, trong lòng cô nên biết. Giữa hai người có tình cảm hay không, cô cũng hiểu rõ ràng."

Lời nói của Hà Quyên giống như tát Tiếu lỵ Manh một cái thật mạnh, để cho cô cực kỳ khó chịu, không nhịn được trả lời một câu: "Làm sao cô biết giữa chúng ta không có tình cảm?"

Nghe được câu hỏi của Tiếu Lỵ Manh, Hà Quyên nở nụ cười: "Nếu hai người thật sự có tình cảm như cô nói, cô cần gì phải tới nơi này tìm tôi, trực tiếp đi tìm anh ấy không phải tốt hơn sao?"

"Còn nữa, cô mới vừa nói bác trai bác gái, tôi muốn hỏi một vấn đề, nếu anh ấy là người con có hiếu, cha mẹ anh ấy đã từng làm tròn bổn phận của cha mẹ chưa?" Bây giờ Hà Quyên nghĩ tới chuyện mà Chu Duệ Trạch nói với cô, trong lòng cô liền co rút đau đớn, tại sao có thể có cha mẹ như vậy chứ?

Hoàn toàn vì mặt mũi của mình, liền muốn để cho con trai của mình phải đạt được mọi thứ, không được liền bị đánh.

Bọn họ làm thế nào xuống tay được vậy?

Cho mình là người lớn mà có thể tùy tiện khi dễ đứa bé sao?

Mà có thể sử dụng bạo lực gia đình sao?

Chẳng lẽ đánh đứa bé cũng có thể nghiện sao?

Cha mẹ như vậy, mà bây giờ Chu Duệ Trạch còn cho bọn họ tiền sinh hoạt, thật là quá hiếu thuận rồi.

Anh tuyệt đối là người con có hiếu.

"Sự tình của Chu gia còn chưa tới phiên cô tới soi mói." Tiếu Lỵ Manh không ngờ miệng lưỡi Hà Quyên lại bén nhọn như thế, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị Hà Quyên hỏi khó.

Không phản bác lại được, Tiếu Lỵ Manh chưa từng phải chịu cảm giác như vậy, lập tức cũng không nhịn được nữa, liền bại lộ tính tình vốn có của cô ta ra.

"Còn chưa nói tới soi mói, tôi chỉ là đứng trên lập trường của chồng tôi, bất bình thay anh ấy. Về phần Tiếu tiểu thư, cô là đứng ở trên lập trường nào đây?" Hà Quyên cười lạnh nhìn Tiếu Lỵ Manh, ánh mắt châm chọc không thèm che giấu, "Là tiểu tam vẫn chưa thành công trở thành vị hôn thê sao?"

Thấy Tiếu Lỵ Manh tức giận, Hà Quyên lập tức kinh ngạc che lại môi của mình, giống như giật mình phát hiện mình lỡ lời, thẳng thắn xin lỗi: "Xin lỗi, tôi quên rồi, tiểu tam cũng phải cần chồng tôi có hứng thú. Đáng tiếc chồng tôi một chút cũng không có hứng thú tìm tiểu tam, Tiếu tiểu thư, cô còn không phải như vậy là tôi hiểu lầm rồi."

Tiếu Lỵ Manh vừa nghe xong liền cảm thấy tức tối, Hà Quyên đây là có ý gì?

Chẳng lẽ nói cô làm tiểu tam cũng không xứng sao?

"Hà Quyên cô đừng vội hài lòng, cô có bản lãnh gì chứ?" Tiếu Lỵ Manh tức giận gầm nhẹ, cũng may cô biết đây là loại trường hợp gì, không có quá mức luống cuống.

"Bản lãnh à, tôi thật đúng là không có." Hà Quyên hào phóng thừa nhận, tùy ý nhún vai, dựa vào lưng ghế, bưng lên cà phê uống một ngụm, sau khi để tách cà phê xuống mới chậm rãi nói, "Nhưng mà chồng tôi chính là yêu thích tôi, không phải là tôi thì sẽ không cưới ai khác, tôi cũng không còn cách nào."

Cái gì gọi là được tiện nghi còn ra vẻ, phải thế chứ.

Hà Quyên diễn cảnh này đúng là đạt mười phần mười, làm Tiếu Lỵ Mạnh giận đến nỗi cả người run rẩy.

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, cho là vài ba lời có thể xong chuyện, lại không nghĩ đến Hà Quyên sẽ khó dây dưa như vậy, không thuyết phục được Hà Quyên, ngược lại tự làm cho mình không duyên cớ bị một trận sỉ nhục.

"Hà Quyên, cô đừng vội vui mừng, sớm muộn gì, anh ấy cũng vứt bỏ cô. Đàn ông đều là thích cái mới chán ghét cái cũ." Tiếu Lỵ Manh cắn răng nhìn chằm chằm Hà Quyên, hận không thể đi lên cắn Hà Quyên hai cái.

"Thật sao? Vậy thì chờ đến đó rồi lại nói." Hà Quyên nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bưng bánh ngọt lên ăn một miếng, nhìn như tùy ý nói, "Không ngon như chồng tôi làm."

Đây là khoe khoang, trần trụi khoe khoang.

Tiếu Lỵ Manh vụt một cái đứng lên, cô không muốn cùng người phụ nữ này nói tiếp nữa, cô sợ cô sẽ mất khống chế.

Hà Quyên nhìn tiền trên bàn một chút, kêu một tiếng lấy giấy tính tiền, sau khi chờ lấy lại tiền lẻ, lúc này mới rời khỏi quán cà phê, ra khỏi quán cà phê ngẩng đầu, ngửa đầu nhìn về phía Chu Duệ Trạch cười cười, sau đó đi vào công ty.

Đi vào thang máy riêng, một lúc sau Hà Quyên đi vào, câu đầu tiên nói chính là: "Lần sau không nên tới quán cà phê đối diện, bánh ngọt ở đó thật khó ăn."

Chu Duệ Trạch dĩ nhiên là thấy được dáng vẻ nhếch nhác rời đi của Tiếu Lỵ Manh, cười gật đầu: "Được, không ăn ở đó nữa."

Kéo Hà Quyên ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Hai người nói gì thế?"

Hà Quyên nói đầu đuôi cho Chu Duệ Trạch nghe, chọc cho Chu Duệ Trạch cười không ngừng, vuốt đầu Hà Quyên, cười đến nước mắt cũng chảy ra: "Bà xã anh cũng rất lợi hại."

"Tất nhiên, muốn bắt nạt em, cũng phải nhìn xem em có nguyện ý hay không." Hà Quyên quơ quơ nắm đấm trước mặt Chu Duệ Trạch.

Chu Duệ Trạch càng cười không ngừng, bàn tay nắm lấy quả đấm của Hà Quyên nhẹ nhàng giơ lên trước mặt, nhẹ nhàng hôn một cái: "Bà xã, anh tuyệt đối trung thành như một."

Tròng mắt Hà Quyên khẽ đảo, hung hăng chất vấn: "Thế nào? Anh còn muốn hai lòng sao?"

"Không có, tuyệt đối không có." Chu Duệ Trạch lập tức giơ tay lên thề, "Thần đối với phu nhân trung thành trời đất chứng giám."

Lời nói không văn không vẻ, khiến Hà Quyên không nhịn được cười lên: "Ai mà thèm anh?"

"Bà xã yêu thích là được." Chu Duệ Trạch tựa đầu vào trong ngực Hà Quyên, cọ xát, ngón tay len lén đưa đến bên hông của Hà Quyên, lặng lẽ di chuyển.

Thân thể Hà Quyên đột nhiên chấn động, không nhịn được cười to đẩy Chu Duệ Trạch: "Đừng gãi em, em nhột. . . . . ."

"Nhột mới phải gãi." Chu Duệ Trạch nắm được nhược điểm của Hà Quyên, làm sao có thể bỏ qua, hai người ở trong phòng làm việc, tiếng cười không ngừng, kết thúc cuối cùng là thấy Hà Quyên xụi lơ ở trong ngực của Chu Duệ Trạch.

Cả người cười đến không có hơi sức, không ngừng thở dồn dập, muốn nói cũng không nói ra được, chỉ có thể dùng mắt nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, để diễn tả bất mãn của cô.

"Còn nhìn? Còn nhìn nữa hả, có phải còn muốn tiếp tục hay không?" Chu Duệ Trạch làm bộ lại muốn đưa tay, Hà Quyên bị sợ đến vội vàng co lại, lại bị anh giam cầm vào trong ngực hoàn toàn cũng không có nơi nào có thể tránh thoát, cuống lên ngược lại đâm vào trong ngực Chu Duệ Trạch.

Chọc cho Chu Duệ Trạch cười ha ha, ôm thật chặc Hà Quyên, vợ chồng như thế còn có đòi hỏi gì nữa?

Tiếu Lỵ Manh giận đùng đùng rời khỏi quán cà phê, trong lòng không khỏi nén một cỗ tức giận, Hà Quyên là cái thứ gì? Dám nhục nhã cô như vậy!

Nếu Hà Quyên bất nhân, vậy thì đừng trách cô bất nghĩa.

Tiếu Lỵ Manh lấy điện thoại ra, điều chỉnh cảm xúc một chút, điện thoại vừa kết nối, mở miệng là giọng nói mềm mại: "Bác gái, hôm nay cháu tìm Hà Quyên nói chuyện một chút, nói gì cô ấy cũng không chịu rời xa anh Duệ Trạch. Hình như cô ta có một dì, còn có cả một người em, vẫn luôn tương đối thiếu tiền, xem ra cô ấy có chút sợ nghèo."

"Nếu Hà tiểu thư như vậy, cháu cũng khó thực hiện cái gì, dù sao bây giờ anh Duệ Trạch là toàn tâm toàn ý với cô ấy. Lấy ra một chút tiền đưa cho nhà bọn họ cũng không thể lay chuyển được anh Duệ Trạch, trong lòng cháu rất loạn, trước tiên muốn đi nước ngoài giải sầu, ngộ nhỡ, nếu ngày nào đó anh Duệ Trạch hồi tâm chuyển ý rồi, cháu nhất định sẽ trở về với anh ấy."

Tiếu Lỵ Manh ủy khuất chứng minh lập trường của mình, cô sẽ chờ Chu Duệ Trạch, xác định Hà Quyên có thể biến mất hay không.

Chỉ cần Hà Quyên biến mất, cô sẽ trở lại.

Nói xong cũng không đợi Đổng Nhu Bình trả lời, "Bi thương" cúp điện thoại.

Tiếu Lỵ Manh hả hê cười lạnh một tiếng, cô sẽ không tự mình ra tay giải quyết vấn đề đấy. Cô cũng chỉ là để lộ tin tức này cho Đổng Nhu Bình thôi, ra tay thế nào, chia rẽ Chu Duệ Trạch và Hà Quyên thế nào đó là do Đổng Nhu Bình, là chuyện của bọn họ.

Hiện tại việc duy nhất cô phải làm chính là chạy ra nước ngoài giả bộ làm cô gái yếu đuối thất tình, đợi khi chuyện bên này giải quyết xong rồi, để cho Đổng Nhu Bình khuyên cô trở lại là tốt hơn.

Không thể không nói Tiếu Lỵ Manh rất được cha cô truyền dạy, chuyện gì cũng mơ tưởng dùng cái giá thấp nhất để đạt lợi ích lớn nhất.

Sau khi ném lại quả bom này, Tiếu Lỵ Manh mua vé máy bay, tự nhiên bay đi, về phần quả bom kia lúc nào sẽ nổ không có quan hệ với cô.

Tiếu Lỵ Manh tự nhiên rời đi, nhưng một mặt khác Đổng Nhu Bình sắp nổi điên, vội vàng đi tìm Chu Kỳ Côn: "Ông mau tra hoàn cảnh của Hà Quyên một chút, người phụ nữ này còn kéo theo một đống người thân nghèo hèn, đây là muốn nuốt trọn tài sản của con chúng ta sao?"

"Người phụ nữ kia?" Chu Kỳ Côn chau mày, ông vẫn không đi điều tra Hà Quyên chính là cảm thấy người như vậy không xứng để cho ông đi thăm dò, dơ bẩn tay của ông.

"Cái gì mà người phụ nữ kia, cô ta không chỉ có là phụ nữ xoa bóp, sau lưng còn có một đống lộn xộn cái gì mà dì nhỏ chồng dì nhỏ, mau tra một chút." Đổng Nhu Bình không ngừng thúc giục.

Nếu như vậy, Chu Kỳ Côn liền gọi điện thoại cho người ta, đi tra cẩn thận một chút.

Chu Kỳ Côn không có bản lãnh như Chu Duệ Trạch, nhưng mà hiện tại ông cũng có tiền, muốn biết tài liệu về một người vẫn rất dễ dàng.

Rất nhanh, tất cả thông tin về Hà Quyên đều bày ở trên bàn của Chu Kỳ Côn, càng xem sắc mặt của ông càng âm trầm, đen đến độ giống như đáy nồi rồi.

Đổng Nhu Bình nhìn xong từng tờ một, không nhịn được kinh hô: "Trời ơi, cuộc sống của cô ta sao lại phong phú như vậy, còn có một năm có năm bạn trai. Con của chúng ta làm sao tìm được một mặt hàng như vậy?"

"Nó là bị quỷ mê hoặc." Chu Kỳ Côn khinh thường hừ lạnh, "Cũng không nhìn một chút phụ nữ như vậy rốt cuộc là vì cái gì lại gấp gáp cùng nó kết hôn, nếu nói không có mục đích ai tin?"

"Vậy phải làm thế nào? Con của chúng ta cực khổ kiếm được tiền, cũng không thể để cho người phụ nữ này cầm đi." Đổng Nhu Bình nóng nảy nói, "Không được, tô imuốn đi khuyên nó một chút, không thể tiếp tục như vậy."

"Khuyên nhủ? Bà khuyên được sao? Ngược lại đến cuối cùng trách bà xen vào việc của người khác." Chu Kỳ Côn lập tức ngăn cản Đổng Nhu Bình.

"Chẳng lẽ không quan tâm con trai sao, để cho cái người phụ nữ ti tiện đó liền cuốn đi tất cả của con chúng ta sao?" Đổng Nhu Bình gấp gáp, trong lòng như bị thiêu như đốt.

Chu Kỳ Côn không lập tức nói chuyện, mà là nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nếu Hà Quyên muốn lấy tiền từ con của chúng ta, chúng ta liền làm lộ mục đích của cô ta ra, để xem cô ta còn có mặt mũi ở nơi nào gạt người."

"Ông nghĩ phải làm sao?" Đổng Nhu Bình mong đợi nhìn chồng mình.

"Bà chớ xía vào, tóm lại, Hà Quyên nhất định sẽ tự động biến mất." Chu Kỳ Côn hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tính toán âm hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.