Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 18: Chương 18




"Làm phiền anh đã đưa tôi về" Quyên Tử tháo dây an toàn ra, xuống xe, nhìn Chu Duệ Trạch cười nói.

"Tôi phải cám ơn cô mới đúng." Chu Duệ Trạch đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.

Quyên Tử sững sờ, cô cảm nhận được đầu ngón tay của anh lạnh lẽo, nở nụ cười, an ủi: "Loại người như vậy, chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều, biết sớm sẽ tốt hơn."

Nói xong, Quyên Tử mới phát hiện lời mình nói ra không có sức thuyết phục tí nào, dù sao lúc nảy cô nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục, cô cũng phản ứng như vậy, cười giải thích: "Chúng ta cùng nhau cố gắng, sẽ nhanh quên bọn họ thôi."

"Được." Chu Duệ Trạch đồng ý với cô, vui vẻ gật đầu, buông lỏng tay ra, "Cô mau đi lên đi, đã khuya lắm rồi."

"Anh cũng lái xe cẩn thận một chút." Quyên Tử nhìn Chu Duệ Trạch phất tay một cái, đóng cửa xe lại.

Cô muốn đợi Chu Duệ Trạch đi khỏi, mới đi lên lầu, thấy Chu Duệ Trạch hạ thấp cửa xe xuống, cười nói với cô: "Cô lên trước đi, rồi tôi sẽ đi."

Vẫn là âm thanh ôn nhu đó, làm cho Quyên Tử không tự chủ được nghe theo, hướng về phía anh cười, xoay người, chạy lên nhà.

Sau khi vào phòng, cô trực tiếp mở đèn phòng ngủ lên, chạy qua mở cửa sổ, nhìn anh phất phất tay, Chu Duệ Trạch nhìn thấy cô, cô mới đóng cửa sổ lại.

Đóng cửa sổ xong, cô thấy anh nhìn cô cười, ngồi vào trong xe, rời đi.

Quyên Tử đóng rèm cửa sổ lại, ngăn cách với gió đông lạnh lẻo ở bên ngoài, bên trong cực kì nhà ấm áp.

Chu Duệ Trạch lái xe rời khỏi chung cư của Quyên Tử, mở nhạc lên, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên bên trong xe, theo nhịp âm nhạc, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên tay lái.

Khóe môi vẫn giơ lên nụ cười, tạo ra một đường cong đẹp mắt.

Nghiêng mắt nhìn thời gian, lấy tai nghe ra gọi điện thoại.

Điện thoại thông qua, bên kia truyền đến giọng nói vang lên "A lô".

"Họp xong rồi?" Chu Duệ Trạch nhẹ giọng hỏi.

Đầu dây điện thoại bên kia như ngừng lại, sau đó đột nhiên giận dữ gầm lên: "Chu Duệ Trạch, cậu còn không mau trở về nữa, tôi liền đổi nơi công tác!"

Tiếng gầm gừ làm thân thể Chu Duệ Trạch run lên, lỗ tai kêu ong ong, anh không còn cách nào khác đem tai nghe lấy ra, cảm khái, tai nghe này chất lượng thật tốt, thật là có chút quá đáng mà.

Xoa nhẹ lỗ tai, đeo tai nghe vào, tâm tình Chu Duệ Trạch rất tốt nên không so đo với đầu dây bên kia: "Yên tâm, giá trị của cậu cao như vậy, tôi sẽ không tạo cơ hội cho cô đi ngoài đâu."

Bên kia chuẩn bị rống lên, Chu Duệ Trạch vội vàng mở miệng: "Tôi đến công ty ngay đây."

Cầm tay lái, Chu Duệ Trạch quẹo cua, chuyển hướng tới công ty.

Đến công ty, nhân viên đã tan việc rồi, phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn sáng đèn, người ở bên trong đang đối diện với một đống tài liệu trên bàn, chân mày nhíu lại.

"Công việc thuận lợi chứ?" Chu Duệ Trạch ngồi trên ghế sofa, nhướng mày hỏi.

Anh nhướng mày cười ra tiếng, không còn vẻ ôn nhu như đứng trước mặt Quyên Tử nữa, căn bản là một người vô lại, Nhiếp Nghiêu muốn đánh cho tên vô lại này một trận ra trò.

Ném bút máy đi, Nhiếp Nghiêu đứng dậy, mặt âm trầm cười kinh khủng, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, hắn suy nghĩ xem nên xuống tay với Chu Duệ Trạch như thế nào.

Có phải hay không trước đánh một quyền vào mặt Chu Duệ Trạch, nhìn nụ cười kia làm hắn thấy tức!

Đối mặt với khí thế hung hăng của Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch nói câu nói đầu tiên làm cho cả người Nhiếp Nghiêu bình tĩnh lại: "Cậu đánh không thắng tôi."

Chu Duệ Trạch lười biếng nói, khiến Nhiếp Nghiêu hoàn toàn nổi giận, bàn tay nặng nề vỗ lên bàn làm việc: "Lão tử muốn nghĩ đông!"

"Thỉnh cho phép tôi nhắc nhở cậu, ban đầu chúng ta đã thỏa thuận rồi." Chu Duệ Trạch bình thản nói, bộ dáng rất đáng đánh đòn, làm Nhiếp Nghiêu hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn bắt đầu suy nghĩ, hắn đã đồng ý điều kiện đó lúc nào?

"Thật ra thì, tôi cảm thấy kế hoạch của chúng ta tiến hành rất thuận lợi. Cậu không nghe Quyên Tử nhà tôi nói sao, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn."

Sắc mặt Chu Duệ Trạch rất hạnh phúc, khiến Nhiếp Nghiêu càng thêm khó chịu.

Tại sao hắn ở công ty mệt đến chết đi sống lại, còn Chu Duệ Trạch_ông chủ của hắn lại chuyên tâm đi theo đuổi phụ nữ?

Tại sao?

Tại sao?

Nhiếp Nghiêu hoàn toàn phát điên, cho nên, âm thanh ác độc trầm thấp nói một câu: "Quyên Tử cũng chưa phải là phụ nữ của cậu, cậu nói quá sớm vậy."

"Sớm muộn gì cũng phải thôi." Chu Duệ Trạch tràn đầy tự tin nói.

"Cậu quá tự tin rồi." Nhiếp Nghiêu cố ý tạc gáo nước lạnh cho Chu Duệ Trạch, rất đáng tiếc, thần kinh của người này quá thô, nên không có nữa điểm bị đã kích.

"Chỉ bằng thân phận và sức hút của cậu, đứng trước mặt của cô ấy nói, cô ấy sẽ lập tức nhào vào lòng cậu, ôm ấp yêu thương, sao cậu lại phải hao phí tâm tư như vậy?" Nhiếp Nghiêu nói, hắn cảm thấy Chu Duệ Trạch quá lãng phí thời gian cho việc này.

Chu Duệ Trạch thu hồi lại nụ cười hài hước, nói: "Người phụ nữ khác sẽ như vậy, nhưng Quyên Tử tuyệt đối sẽ không như vậy, lúc đầu, cái dáng vẻ kia của tôi, chỉ có cô ấy. . . . . ."

Nhớ lại tình cảnh trước kia, trên mặt Chu Duệ Trạch hiện lên nụ cười hạnh phúc, làm tan chảy đi tất cả lớp ngụy trang, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Nhìn thấy dáng vẻ của Chu Duệ Trạch như vậy, Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cậu ta đã rơi vào lướt tình thật rồi.

Vậy cũng tốt, ngày thường cậu ta luôn mang theo lớp mặt nạ, bây giờ lại để lộ ra bộ dạng này, xem ra Quyên Tử thực sự thích hợp với cậu ta.

"Tối hôm nay cậu biểu hiện rất tốt." Chu Duệ Trạch phục hồi lại tinh thần, không keo kiệt khen ngợi Nhiếp Nghiêu.

Khen ngợi như vậy, khiến khóe môi Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ co quắp: "Cậu cảm thấy đem tất cả công việc của công ty đều ném đi, chạy như bay vượt mấy cái đèn đỏ, cùng cậu diễn trò, vậy mà cũng được khen ngợi?"

"Thân là Tổng giám đốc công ty, tôi cảm thấy, đây là tổn hại nghiêm trọng đối với lợi ích của công ty." Nhiếp Nghiêu thân là một phần tử của công ty, hắn cảm thấy hành vi của mình lúc đó thật là vớ vẩn, "Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa. . . . . ."

"Có thể được nghĩ phép. . . . . ." Chu Duệ Trạch vừa nói, lập tức đem cảm giác áy náy trong lòng của Nhiếp Nghiêu cưỡng chế dời đi.

"Một tháng?" Nhiếp Nghiêu vui mừng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, hai mắt sáng lên.

"Ba ngày." Chu Duệ Trạch tuyệt đối là cao thủ trả giá, làm cho Nhiếp Nghiêu hộc máu.

"Không được, ít nhất là hai mươi ngày." Nhiếp Nghiêu vì phúc lợi của mình mà nói lên.

"Năm ngày."

"Quá độc ác, không thể thấp hơn mười lăm ngày."

"Mười ngày, nói nửa thì không có." Chu Duệ Trạch giải quyết dứt khoát.

Mới vừa rồi người nào đó còn kêu gào ích lợi công ty, làm tổn hại đến công ty, bây giờ liên tục gật đầu, trời mới biết hắn muốn có những ngày nghĩ phép này biết bao lâu rồi.

Nhìn cặp mắt sáng lên, hưng phấn của Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch từ từ cong lên khóe môi, không nhanh không chậm nhẹ nhàng nói ra một câu, khiến trạng thái hưng phấn của Nhiếp Nghiêu hoàn toàn hóa đá: "Nghỉ đông( nghĩ tết) tôi và Quyên Tử sẽ kết hôn."

"Mẹ nó! Chu Duệ Trạch, tôi liều mạng với cậu!" Nhiếp Nghiêu nhất thời bạo phát, lý trí hoàn toàn tan vở, hắn đã bị người ta khi dễ!

"Chỉ kì nghĩ đông của cậu, xin hãy cố gắng phối hợp diễn trò. Chúng ta sớm ngày tu thành chánh quả, cậu cũng sẽ được giải thoát." Chu Duệ Trạch nghiên người dựa vào ghế sa lon, căn bản không để tâm đến người trước mắt đang phát điên.

"Chu Duệ Trạch, cậu chính là con sói, ăn thịt người không hả xương!" Nhiếp Nghiêu cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ.

Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười: "Đương nhiên, cậu cũng không phải là ngày thứ nhất biết tôi."

Nhẹ nhàng cười một tiếng, khí thế liền thể hiện, cường đại khí thế ép tới trong lòng Nhiếp Nghiêu không khỏi run lên, theo bản năng co rúm người lại.

Không kiềm hãm được lui về sau một bước, cái ghế phát ra tiếng vang, làm cho hai người trầm mặc.

Chu Duệ Trạch đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, ôm lấy tài liệu trên bàn: "Tôi tới xử lý công việc, cậu về nhà nghỉ ngơi đi."

Ôn hòa nho nhã, giống như hình tượng của anh ở trên thương trường, nơi nào còn có bộ dáng gian ác mới vừa rồi.

Trong lòng than nhẹ một tiếng, Nhiếp Nghiêu âm thầm xoa xoa cái trán đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi mình nhìn lầm mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.