Đã thật lâu rồi cô và dì nhỏ không có liên lạc với nhau, ở trong nhà dì ấy không thể chủ động gọi điện thoại về, nếu để cho chồng dì ấy biết, sẽ cãi nhau với dì ấy.
Thời gian gần đây, dì ấy cũng không liên lạc với cô, vẫn cho là cuộc sống của bọn họ đều là gió êm sóng lặng, đột nhiên gọi điện thoại cho cô rốt cuộc xãy ra chuyện gì rồi?
Tiếng chuông vẫn là bình thường, nhưng hôm nay tiếng chuông ấy nghe lại phiền não, khiến Hà Quyên mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Hà Quyên nhận điện thoại: "Alo, dì nhỏ. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, lập tức bị giọng nói thô bạo cắt đứt: "Lập tức tới đây đưa dì nhỏ của cô đi ngay, đừng ở lại nhà tôi nữa."
Giọng nói truyền đến trong điện thoại cũng không phải giọng nói của dì, mà là tiếng hô thô bạo của Triệu Quốc Tường, dượng của Hà Quyên: "Xãy ra chuyện gì?"
Đối với Triệu Quốc Tường, Hà Quyên không có chút cảm tình nào, nhưng ngại vì dì nhỏ vướng trong mối quan hệ này, còn có tình huống phức tạp trước kia, cô cũng không thể cau mặt với Triệu Quốc Tường, nhưng mà đối với những chuyện ông ta đã làm, Hà Quyên thật sự là không thích ông ta nổi.
"Tôi muốn ly hôn với dì của cô, lập tức tới đây rướt cô ta đi. Nếu không tôi sẽ đuổi cô ta ra ngoài, đừng nói tôi không thông báo trước cho cô." Triệu Quốc Tường chán ghét nói.
"Ông để cho dì tôi nghe điện thoại." Hà Quyên hoàn toàn không muốn nói chuyện với Triệu Quốc Tường, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vẫn nên nghe dì ấy nói chuyện một chút đã.
Sau khi Hà Quyên nói xong, liền nghe được bên kia điện thoại truyền tới giọng Triệu Quốc Tường bất mãn kêu la: "Nhanh nhanh, cô mau nghe điện thoại."
"Quyên Tử. . . . . ." Giọng nói của Phương Thục Tú nhẹ vang lên, không còn hơi sức.
"Dì, làm sao vậy?" Hà Quyên vừa nghe được giọng nói của dì nhỏ, trong lòng lập tức căng thẳng.
"Dì với dượng con muốn ly hôn, không cần tới đây, dì tìm được phòng ở, con đừng lo lắng, công việc của con. . . . . ." Phương Thục Tú nói được nửa câu liền bị Hà Quyên cắt ngang.
"Dì nhỏ, dì đừng nói nữa... Ngày mai con sẽ qua đó ngay. Dì chờ con, không được, hôm nay dì hãy ở lại trong khách sạn đi." Hà Quyên vội vàng nói, cô sợ Triệu Quốc Tường không bằng lòng cho dì ấy ở lại.
"Không có chuyện gì, con không cần phải tới đây, dì có thể xử lý tốt. . . . . ." Phương Thục Tú còn định khuyên Hà Quyên lại bị cô kiên định ngắt lời.
"Dì, dì đừng lo, ngày mai con sẽ qua đó." Hà Quyên vội vã nói, "Dì chờ con."
Phương Thục Tú chần chờ một chút, lúc này mới đồng ý: "Được, Quyên Tử, con đừng vội, trên đường đi nhất định phải cẩn thận."
"Con biết rồi, dì nghỉ ngơi trước đi, con ngày mai sẽ tới." Hà Quyên an ủi dì ấy vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Chu Duệ Trạch thấy sắc mặt Hà Quyên không được tốt, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Dì muốn ly hôn rồi." Hà Quyên than nhẹ một tiếng, rồi mới từ trong cảm xúc phục hồi tinh thần lại.
"Ly hôn?" Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi.
Hà Quyên đi vào phòng khách, mệt mỏi ngồi xuống: "Trước kia không phải đã nói với anh rồi à, cha mẹ em đột ngột qua đời, khi đó em còn rất nhỏ. Dì nhỏ liền rướt em về nhà dì ấy."
"Triệu Quốc Tường, cũng chính là dượng của em, ông ấy cũng không chào đón em. Cũng khó trách, ai sẽ vô duyên vô cớ nuôi con của người khác chứ? Huống chi, Triệu Quốc Tường là người đã từng ly hôn, mà dì ấy lại mang theo một đứa bé, ông ta theo đuổi dì rất lâu, dì em vẫn không đồng ý."
Hà Quyên khẽ thở dài một cái tiếp tục nói: "Chỉ là khi đó ngay cả dì ấy cũng không có cách nào nuôi sống em, lại muốn để cho em tiếp tục đi học, còn có chuyện của ba mẹ em đối với dì ấy là một đả kích rất lớn. Lúc ấy, Triệu Quốc Tường bận trước bận sau, mọi chuyện đều là ông ta xử lý."
"Dì ấy thấy ông ta cũng không tệ lắm, chủ yếu là vì để cho em được sống tốt, nên gả cho ông ta." Hà Quyên cười khổ, "Sau khi cưới, em liền sống với Triệu Quốc Tường còn có con gái của ông ta, em cũng nhận thấy em rất phiền phức đối với ông ta."
"Bởi vì trong nhà có một căn phòng, mà dì ấy vẫn không vào ở, vẫn giữ cho em. Vì vậy mà Triệu Quốc Tường thường hay xoi mói dì ấy, đối với dì ấy không vui.”
"Em cũng đã từng khuyên dì ấy rời đi, khi đó, em và dì hoàn toàn không có cách nào để sống, dì ấy ở nhà chăm sóc em và con gái của Triệu Quốc Tường, nên không có thu nhập. Cha mẹ để lại cho em căn nhà, cho thuê cũng không được bao nhiêu tiền."
"Dì ấy vì em mà chịu đựng, sau này, khi em trưởng thành, có thể kiếm tiền, liền bảo dì ấy rời xa Triệu Quốc Tường. Nhưng d*d/l'q[d dì ấy không đi ngược lại còn nói, mặc kệ như thế nào, khi khó khăn nhất là Triệu Quốc Tường giúp chúng ta vượt qua, dì ấy phải báo đáp ông ta."
Nói tới chỗ này, hai mắt Hà Quyên hơi nhắm lại, chuyện này nói ra vẫn là một cái gai trong lòng cô.
Nếu cô có năng lực sớm một chút, mua căn nhà lớn hơn sớm một chút, đón dì ấy ra ngoài sớm một chút thì thật tốt.
"Thật may là em không phải dạng để mặc cho người ta khi dễ. . . . . ." Chu Duệ Trạch cười một tiếng, nói nhỏ một câu.
"Hả? Anh vừa nói cái gì?" Hà Quyên không nghe rõ, hỏi lại một câu.
"Anh là bảo sáng sớm ngày mai anh sẽ đi cùng em, buổi tối ngủ sớm thôi." Chu Duệ Trạch rất nhanh nói ra quyết định của anh, "Sáng sớm lái xe đi, buổi trưa là đến rồi."
Nhà của dì Hà Quyên cũng không phải rất xa, đi tốc độ cao rất nhanh sẽ tới.
"Được." Hà Quyên cũng không khách sáo với Chu Duệ Trạch, sau khi chuẩn bị đồ xong, liền trở về phòng ngủ.
Thật ra thì cô không ngủ được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đủ loại suy nghĩ lung tung, làm cho cô trăn trở trên giường.
Cứ như vậy nghĩ tới nghĩ lui, đợi đến khi trời sáng cô mới mơ màng ngủ, nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ, mới tỉnh lại: "Vợ, em dậy chưa?"
"Ừ, dậy rồi." Hà Quyên vội vàng trả lời một tiếng, vừa nhìn thời gian, đã sắp tám giờ.
"Đến ăn điểm tâm một chút, anh chuẩn bị xong rồi." Chu Duệ Trạch ở bên ngoài nói vào.
"Được." Hà Quyên vội vàng thay quần áo, rửa mặt, đến phòng ăn vừa lúc nhìn thức ăn vừa mới bày ra, bánh rán hành trứng chiên còn có sữa tươi.
Đồ ăn đơn giản tiện lợi, tiết kiệm được không ít thời gian.
Hà Quyên cười rồi ngồi xuống, Chu Duệ Trạch dùng bánh rán hành cuốn mấy món cùng một trứng chiên đưa qua, sữa tươi không lạnh không nóng vừa vặn cho vào miệng.
Hà Quyên vội vàng ăn, rất nhanh đã ăn xong, Chu Duệ Trạch cũng không dọn dẹp đồ đạc, trực tiếp cầm chén đũa bỏ vào bồn rửa trong phòng bếp, xách áo khoác lên nói: "Đi thôi."
"Đừng nói chuyện, vừa mới ăn xong." Khi ra tới cửa ra vào Chu Duệ Trạch cố ý dặn dò một câu, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ngồi lên xe, Chu Duệ Trạch vững vàng lái xe lên đường.
“Địa chỉ chi tiết là ở đâu?" Chu Duệ Trạch hỏi.
Hà Quyên lập tức nói địa chỉ cho anh, sau khi Chu Duệ Trạch dùng hướng dẫn định vị, bật một bản nhạc nhẹ lên, làm cho tâm tình Hà Quyên tốt lên không ít, nhìn đôi mắt của cô nhàn d/d;l'q]d nhạt quầng thâm, nhẹ giọng nói: "Em nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, khi nào đến anh sẽ gọi em dậy."
Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch một cái, gật đầu: "Được."
Có anh ấy ở bên cạnh, cô thật sự rất an tâm.
Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, dựa vào ghế, Chu Duệ Trạch lại điều chỉnh ghế ngồi ngã ra sau, để cô có thể thoải mái dựa vào một chút.
Mơ mơ màng màng nhưng lại ngủ thiếp đi, cho đến khi Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng đẩy cô: "Vợ, là chỗ này phải không?"
"Hả?" Hà Quyên mở mắt, nhìn bên ngoài xe cảm thấy xa lạ lại có chút quen thuộc, mở trừng hai mắt, lúc này mới xua tan cơn buồn ngủ, gật đầu liên tục, "Đúng, chính là chỗ này."
"Từ đây đi đến đó, có thể dừng xe ở đây là được rồi." Hà Quyên dựa theo trí nhớ gọi Chu Duệ Trạch dừng xe lại, lúc này mới đi tới ngôi nhà lầu bên kia, nhìn nhìn ngôi nhà lầu cũ kỹ kia một chút rồi mới đi vào.
"Cẩn thận một chút, trong nhà tất cả đồ vật đều rất lộn xộn." Hà Quyên đi ở phía trước, cẩn thận dặn dò Chu Duệ Trạch, chỉ sợ anh đụng phải.
Biết làm sao được, ngôi nhà này đã rất cũ kỹ, bên trong đồ vật lẫn lộn chất đống, tất cả hành lang cửa sổ đều bị che kín, làm cho cả tầng lầu tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng có thể nhìn được hình dáng đồ vật này nọ.
"Anh không sao." Chu Duệ Trạch đi thẳng tới phía sau Hà Quyên, năng lực nhìn trong bóng tối của anh rất tốt, chú ý tới Hà Quyên, khi thấy cô sắp đụng phải những vật kia, anh lập tức kéo cô lại, để cho cô tránh ra được.
Tuy không nguy hiểm nhưng có một chút sợ hãi, Hà Quyên đứng ở trước cửa chống trộm, hít sâu một hơi rồi mới gõ cửa.
"Rốt cuộc cũng đã tới." Triệu Quốc Tường vừa nghe có tiếng động ở cửa, lập tức đi tới, kéo cửa chống trộm ra, "Nhanh lên một chút, đưa dì của cô đi đi."
Thái độ của Hà Quyên đối với Triệu Quốc Tường đã sớm làm như không nhìn thấy, cùng Chu Duệ Trạch vào cửa, vừa lúc nhìn thấy dì ấy từ trên ghế đứng lên.
"Quyên Tử, con đã đến rồi, vị này là. . . . . ." Phương Thục Tú quan sát Chu Duệ Trạch đứng bên cạnh Hà Quyên.
Nói thật, Chu Duệ Trạch thật sự rất đẹp mắt, đẹp mắt có chút quá đáng.
Đi trên đường lớn, tuyệt đối 100% mọi người đều quay đầu lại nhìn. Nhưng nét đẹp này của anh không giống với Nhiếp Nghiêu, khi chưa biểu lộ "bản tính", thì ôn hòa vô hại, không d/d;l'q]d có chút tính công kích nào, giống như đứa con trai nhỏ nhà hàng xóm, làm cho người ta cực kỳ buông lỏng cảnh giác.
"Chồng con, Chu Duệ Trạch. Đây là dì em." Hà Quyên cười giới thiệu cho Phương Thục Tú cùng Chu Duệ Trạch, còn về Triệu Quốc Tường, hoàn toàn không cần thiết giới thiệu.
"Chào dì." Chu Duệ Trạch lập tức lộ ra nụ cười hoàn mỹ vô hại, để lại cho Phương Thục Tú một ấn tượng đẹp.
"Các người muốn ôn lại chuyện cũ thì để sau đi, bây giờ chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục." Ở bên cạnh Triệu Quốc Tường đi tới vội vàng thúc giục, "Làm xong thủ tục, các người đón bà ấy đi, muốn ôn chuyện thế nào thì cứ việc ôn chuyện."
"Được. Bây giờ sẽ đi ngay." Để dì ấy ly hôn cô cầu còn không được, cho nên khi Triệu Quốc Tường vừa nói như vậy, cô lập tức đồng ý.
"Mang những thứ này theo luôn." Triệu Quốc Tường ngay lập tức xách ra ngoài một túi hành lý lớn, bên trong đều là vật dụng gì đó của Phương Thục Tú.