Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 8: Chương 8




Trong phòng nghĩ của nhân viên, Quyên Tử ngồi trên ghế, mặt ghế lạnh như băng, cũng không lạnh bằng lòng của cô.

Cô nghe Hoắc Đông Tuấn đang kêu gào, thấy đồng nghiệp đồng tình nhưng lại né tránh nhìn cô.

Cô biết cô đã chọc phải phiền toái lớn, đó là tập đoàn Hoắc thị, cô nghe Quản lý Triệu nói, Hoắc gia ở thành phố này rất có thế lực, họ sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô không thấy họ gọi điện báo cảnh sát, hiển nhiên Hoắc Đông Tuấn muốn giải quyết riêng với cô.

Đến bây giờ cô cũng chưa hiểu tập đoàn Hoắc thị là tập đoàn lớn như thế nào, cô ở tầng lớp cấp thấp, cô không biết tầng lớp thượng lưu là như thế nào.

Thật ra cô căn bản không cần biết đã đắc tội với ai.

Mặc kệ là người nào, cô đều không đắc tội nổi.

Ngồi ở trên ghế, từ lúc đó tới giờ Quyên Tử vẫn ở trong tình trạng căng thẳng, hai tay cô vẫn luôn nắm chặt ống quần của mình.

Theo bản năng cô lấy điện thoại di động ra nhìn, nhìn tới nhìn lui cô không biết phải gọi điện cho ai.

Cô nắm chặt điện thoại di động, đầu ngón tay trắng bệch.

Cô đang lo lắng, lo lắng sẽ mất đi công việc lương cao này, lo lắng vì không cách nào kiếm đủ tiền để đón dì nhỏ về ở chung.

Nhưng cô lại tuyệt đối không hối hận!

Hắn mắng cô sao cũng được, nhưng không được vũ nhục cha mẹ của cô!

Mặc kệ hắn là ai, đụng tới giới hạn của cô, cô cũng đánh!

Phòng nghĩ của nhân viên không được cách âm tốt, những tiếng bàn luận xôn xao ở bên ngoài đều truyền vào tai cô.

Cô nắm chặt thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô vẫn không có cảm giác đau, lòng cô lúc này đang rất rối.

Kết quả sẽ như thế nào?

Đắc tội với người có tiền, kết quả của cô sẽ ra sao?

Bọn họ muốn giết cô, chắc cũng giống như giết một con kiến thôi?

Cô có thất nghiệp hay không?

Về sau cô còn sống được ở thành phố này nữa không?

Cô có làm liên lụy tới dì nhỏ không?

Cô ngồi trên ghế, toàn thân cứng ngắc, thân thể nghiêng về phía trước, hàm răng cắn chặt vào môi, gương mặt trắng bệch.

Cô không biết phải gọi điện cho ai?

Dì sao?

Dì đã hy sinh cho cô rất nhiều rồi, cô không muốn quấy rầy dì nữa.

Phan Kỳ sao?

Bây giờ Phan Kỳ đã đi ngủ rồi, cô không thể làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô ấy?

Mũi cô cay cay, cô cúi đầu thật thấp, trước mắt mọi vật điều trở nên mơ hồ.

Cô nổ lực liều mạng không cho chính mình khóc. . . . . . cô hung hăng ra lệnh cho mình là không được khóc, Quyên Tử, không được khóc.

Không có chuyện gì cả!

Cô không được khóc!

Không sao cả, cô phải kiên cường, cô đã chịu đựng nhiều rồi, trước mắt chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, đâu thể nào làm khó được cô?

Cô dùng sức hít hít cái mũi, đem nước mắt sắp chảy ra hốc mắt ép trở về.

Đùng, đùng, đùng. . . . . . Tiếng bước chân chạy loạn trên hành lang, tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân đó làm cho lòng cô càng nặng nề hơn.

Cánh cửa mở ra, những lời nói bên ngoài càng đi vào tim cô rõ hơn.

Cô cắn răng, ngẫng đầu lên, mặc dù lòng cô đã sớm loạn thành một đoàn, nhưng cô phải tỏ ra mình mạnh mẽ, cô không được tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác.

Cô ngẫng đầu lên, mĩm cười nhìn họ, những người này đã từng là đồng nghiệp của cô, bây giờ họ lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Đáy lòng Quyên Tử nở một nụ cười lạnh, hôm qua có phải cô đã làm trò cười cho bọn họ hay không?

Cô đưa mắt nhìn quản lý Triệu, quản lý Triệu nhìn cô, sắc mặt cổ quái nói: " Quyên Tử, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

Tới phòng làm gì?

Định đuổi việc cô sao?

Hay kêu cô đi bồi thường tiền thuốc cho hắn ta?

Nội tâm của cô đang lo lắng, nhưng động tác của cô cũng không chậm lại, vụt một cái liền đứng lên.

Cuối cùng là phúc hay là họa không phải cô muốn tránh là tránh được.

Quyên Tử vừa đứng dậy, điện thoại của quản lý Triệu reo lên, hắn bắt máy, vừa mới "A lô" một tiếng, sắc mặt của hắn liền biến đổi, cúi đầu khom lưng cười nói: "Dạ, dạ, tôi đang ở phòng nghĩ của nhân viên, dạ , dạ, cô ấy ở chổ này, tôi lập tức mang cô ấy đến. . . . . . À? A, dạ, dạ. . . . . ."

Cúp điện thoại, sắc mặt quản lý Triệu phờ phạc nhìn Quyên Tử không nói gì, làm cho cô nhìn thấy vậy liền biết -- cô chết chắc.

"Sao vậy, quản lý Triệu, không phải anh yêu cầu tôi đến phòng của anh sao?" Ngồi chờ chết không phải là tính cách của cô, cô không thích cảm giác như vậy.

Cho dù kết quả là xấu nhất, cô cũng muốn biết.

"Cô không cần đi, Hoắc đổng sẽ đến." Quản lý Triệu thở dài, hắn thật vất vả mới đem tâm tình của Hoắc thiếu gia làm dịu xuống, còn kêu ông chủ của mình tới khuyên dùm, mặc kệ là đuổi việc Quyên Tử hay bồi thường tiền thuốc men đi nữa, cũng tốt hơn là đến pháp luật.

Bây giờ thì tốt lắm, không biết ai nhanh miệng đã đem chuyện này nói với Hoắc tổng, chủ tịch của tập đoàn Hoắc thị, phen này rắc rối lớn rồi.

Không biết có dính líu tới hắn không nữa, hắn không muốn bởi vì Quyên Tử mà phải mất đi phần công việc này.

Nhân viên đứng ở hành lang, nghe quản lý Triệu nói chuyện, liền bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Quyên Tử không biết bọn họ đang nói gì, nhưng cô biết bọn họ đang nói cô vì ánh mắt của bọn họ điều liếc về phía cô.

Nhìn ánh mắt của bọn họ, cô hận không thể tìm cái lỗ để chui vào trốn.

Người như cô không cho phép bản thân mình khóc, càng không cho phép bản thân mình hèn yếu trước mặt bọn họ.

Cho nên cô ngồi thẳng lưng trước mặt mọi người, giữa những tiếng nghị luận sôi nổi, những tiếng cười mĩa mai, cô vẫn cười, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của cô.

Cô sẽ không ngã xuống.

Dọc theo hành lang truyền đến tiếng bước chân, ít nhất cũng vài người đi đến, trong đó kèm theo là giọng nói nịnh hót của Vương Lỗi: "Hoắc đổng, ông xem Hoắc thiếu gia bị đánh thành như vậy, ông không được bỏ qua cho cô gái thấp hèn đó. . . . . ."

Tất cả các nhân viên đứng ngoài hành lang điều ngậm miệng, nhường đường, làm cho cô thấy được một đoàn người đang tiến tới.

Trên trán Hoắc Đông Tuấn quấn băng gạt, nhìn là biết đã xử lý xong vết thương, đi kèm là một người đàn ông hơn 50 tuổi mặt âu phục thẳng tắp, ông ta căn bản là không để ý tới tiếng nói của Vương Lỗi, đi cùng với ông ta là ông chủ của cô.

Quyên Tử rất sợ, tay chân cô lạnh cóng, ông chủ cô đang đi cùng với ông ấy, xem ra tập đoàn Hoắc thị cô không thể đắc tội nổi rồi.

Cô cắn chặt hàm răng, chờ đợi quyết định cuối cùng của “thẩm phán” , dù kết quả ra sao, cô cũng không sợ.

Nghĩ vậy, cô từ từ thả lỏng chính mình, đứng thẳng dậy, tiếp đón những cơn cuồng phong sắp thổi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.