Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 50: Chương 50: Không có thời gian




Chu Duệ Trạch nhìn điện thoại bị cắt đứt một lát, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, ngày mai phải đến công ty một chuyến.

Nhiếp Nghiêu đang rất phẫn nộ, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hưng phấn của Chu Duệ Trạch, rửa mặt xong sau, mang theo nụ cười tiến vào mộng đẹp.

Ngày mới, ngồi thanh máy riêng đến phòng làm việc, sau khi đi vào, trực tiếp gọi điện thoại nội bộ: "Nhiếp Nghiêu, cậu lên đây."

"Được." Giọng nói giải quyết việc chung, khiến Chu Duệ Trạch bất đắc dĩ cười khổ, xem ra nộ khí của Nhiếp Nghiêu còn chưa biến mất.

Cửa phòng làm việc vừa mở, Nhiếp Nghiêu đi vào, ngồi xuống trước bàn làm việc của Chu Duệ Trạch, đỉnh đạc nhìn anh, không nói một lời.

Dáng vẻ đại gia kia, rất đáng đánh đòn.

Chỉ là, căn cứ vào chuyện tối ngày hôm qua, Chu Duệ Trạch tự động bỏ qua dáng vẻ đắc chí muốn bị đánh đòn của Nhiếp Nghiêu.

"Quyên Tử đồng ý làm bạn gái của tớ." Nụ cười trên mặt của Chu Duệ Trạch muốn giấu cũng không giấu được, vẫn cười không ngừng.

Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Chu Duệ Trạch, trong lòng Nhiếp Nghiêu cũng vui vẻ thay người bạn này của anh, nhưng. . . . . . Tối ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra?

Đừng tưởng rằng là bạn bè thì có thể tùy tiện phá huỷ danh dự của anh!

"Hừ." Nhiếp Nghiêu lạnh lẽo hừ một tiếng, "Thật chúc mừng, xem ra cuộc đời tớ vẫn phải bị vây ở phía dưới người, thật sự là không lĩnh hội được hạnh phúc có bạn gái."

Nhiếp Nghiêu cố ý nhấn mạnh hai chữ hạnh phúc, đổi lấy cười mỉa của Chu Duệ Trạch, giơ tay xin tha: "Tớ sai rồi, người anh em. Không phải tớ đây chỉ là tùy cơ ứng biến sao? Chờ sau này, thời cơ chín muồi, tớ nhất định cho để cậu xưng danh."

"Xưng danh? Xưng danh thế nào?" Nhiếp Nghiêu nhíu mày hỏi Chu Duệ Trạch.

Chu Duệ Trạch gọn gàng linh hoạt nói: "Tùy ý cậu, điều kiện do cậu nói."

Chỉ cần anh có thể theo đuổi được Hà Quyên là tốt rồi.

"Tốt lắm!" Nhiếp Nghiêu nói dứt khoát, ánh mắt không có ý tốt tức giận nhìn phía sau lưng Chu Duệ Trạch, chân mày mới vừa nhíu lại, liền nghe được giọng nói sảng khoái của Nhiếp Nghiêu, "Cậu để tớ áp một lần."

Chu Duệ Trạch ha ha cười khan một tiếng: "Không ngờ bên anh em bên cạnh tớ còn có ý định này vơi tớ?"

"Thật ra thì cậu không biết? Tớ vẫn thầm mến cậu." Nhiếp Nghiêu cắn răng, nói rất tình thâm ý trọng, chỉ nếu đổi thành hận thấu xương, cái từ này hình như chuẩn xác hơn một chút.

"Tôi sai rôi, tôi sai rồi." Hiện tại tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, chuyện gì cũng không so đo, "Kỳ nghỉ mười ngày."

"Đồng ý!" Nhiếp Nghiêu cũng biết thấy thu hoạch tốt, có thể giành được một ít ngày nghỉ từ trong tay Chu Duệ Trạch, thật sự không dễ dàng.

Vừa thấy Nhiếp Nghiêu đồng ý, Chu Duệ Trạch lập tức mở máy vi tính ra, nghiêm túc bắt đầu xem phía trên đó.

Nhiếp Nghiêu khẽ cau mày, sáng sớm hôm nay công ty có chuyện rất quan trọng sao?

Công việc cũng không ít, hình như không chuyện gì khẩn cấp như vậy, chẳng có tình huống gì đột phát?

"Làm sao vậy?" Nhiếp Nghiêu nói xong đã đứng dậy đi vòng qua bên người Chu Duệ Trạch, nếu có vấn đề gì, anh cũng không thể để anh em của mình chịu trách nhiệm một mình.

Vừa nhìn rõ ràng trên màn ảnh, Nhiếp Nghiêu hơi nhíu mày, hỏi "Ông chủ, thành tích của công ty chúng ta rất tốt?"

"Ừ, đúng là không tệ." Chu Duệ Trạch rất hài lòng với tình trạng công ty gần đây.

"Thành tích tốt như vậy, có phải công việc cũng rất nhiều hay không?" Nhiếp Nghiêu vẫn như cũ "Không biến sắc" nhìn chằm chằm cái đó hai mắt người nào đó cũng dính vào trên màn ảnh máy vi tính.

"Ừ, không ít." Chu Duệ Trạch gật đầu, "Không thấy chồng chất ở trên bàn của tớ rồi hả ?"

Ánh mắt của Nhiếp Nghiêu xoay chuyển, thấy được tài liệu chất đống thật cao trên bàn làm việc rộng rãi, ánh mắt quay lại, rơi vào trên màn ảnh máy vi tính: "Vậy bây giờ cậu đang làm gì?"

"Không phải cậu cảm thấy thời tiết lạnh như vậy ăn lẩu rất tốt sao?" Chu Duệ Trạch hưng phấn nhìn món ăn lẩu của nhà hàng kia, sau khi xác định xong, lập tức gọi điện thoại đặt bàn.

Tình cảm hưng phấn này không lời nào có thể diễn tả được khiến Nhiếp Nghiêu không chỉ kinh ngạc nhướng mày, ngay sau đó lại tiêu tan không tiếng động cười khẽ: "Ông chủ, thứ cho tớ nhắc nhở một câu, cậu làm xong hết được nhiều công việc như vậy sao?"

Sau khi Chu Duệ Trạch nghe được lời nói của Nhiếp Nghiêu, cũng không lập tức nói chuyện, mà yên lặng đóng websites lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua đống tài liệu bên cạnh bàn, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.

Một tiếng cười lạnh này, khiến Nhiếp Nghiêu rùng mình một cái theo bản năng.

Hoảng hốt nhớ lại ngày bọn họ đã từng ở bên bờ sống chết lúc nào cũng có thể sẽ bỏ mạng, Chu Duệ Trạch cũng cười lạnh khinh miệt như vậy, căn bản coi thường tất cả cũng không để ở trong mắt.

Mỗi khi anh phát ra tiếng cười như vậy, đối thủ sẽ không có kết quả tốt.

Chỉ là. . . . . .

Hiện tại có kẻ địch sao?

"Chút công việc này tớ sẽ giải quyết rất nhanh." Chu Duệ Trạch nhẹ giọng, không nhanh không chậm nói.

Giọng nói vững vàng này, chỉ có Nhiếp Nghiêu biết sát ý cất giấu trong đó nặng cỡ nào. . . . . . Vấn đề là. . . . . .

Nhiếp Nghiêu dời ánh mắt đến đống tài liệu cao ngất đó, ở trong lòng không tiếng động gầm thét, hướng sát ý nồng đậm như vậy về phía đống tài liệu sao?

Đến mức đó sao?

Đến mức đó?

"Trước ba giờ chiều, tớ nhất định sẽ giải quyết xong." Chu Duệ Trạch tự tin nói.

Nhiếp Nghiêu yên lặng động nhìn đống tài liệu kia, nhưng anh biết bên trong là cái gì, theo anh nghĩ, những tài liệu này ít nhất cũng phải bận đến tám chín giờ tối.

Ba giờ chiều. . . . . .

"Cậu chắc chắn chứ?" Nhiếp Nghiêu không tin hỏi.

"Đương nhiên tớ xác định." Dáng vẻ ánh mắt Chu Duệ Trạch sáng quắc làn Nhiếp Nghiêu không tiếng động thối lui ra khỏi phòng làm việc của anh, trên trán còn có ba vạch đen.

Đây là công ty, cũng không phải là chiến trường.

Được rồi, dù thái độ làm vuệc của Chu Duệ Trạch đáng khen, nhưng mà cậu ta là vì công ty sao?

Không phải!

Tuyệt đối không phải!

Chu Duệ Trạch mới vừa nói, ba giờ làm xong, có thể tắm rửa, thuận tiện sửa sang lại bản thân.

Hà Quyên sớm nhất cũng phải năm rưỡi mới tan việc, trừ thời gian đi đường, thời gian hai tiếng Chu Duệ Trạch đều dùng để trang điểm?

Cậu ta nghĩ cậu ta là ai?

Người mẫu muốn lên đài T hay là diễn viên?

Mẹ nó, quả nhiên, người đang yêu quá không bình thường.

Một người khác đang trong tình yêu hưng phấn đi quấy rối bạn tốt của mình.

"Cái gì? Cậu ở chung với anh ta rồi hả?" Sau khi Phan Kỳ kinh ngạc nói ra, mới phát hiện bây giờ cô đang ở phía sau cầu thang trong công ty, không thích hợp phát ra động tĩnh lớn như vậy, vội vàng nhỏ giọng, hướng về phía điện thoại hỏi, "Cậu xác định anh ta nghiêm túc sao? Không phải muốn dùng cậu ngăn cản vấn đề tính hướng của anh ta?"

"Sẽ không." Hà Quyên cầm điện thoại ngượng ngùng cười, chỉ là nụ cười ngượng ngùng này, đầu điện thoại bên kia Phan Kỳ cũng không có thể nghe thấy, "Lúc đầu chúng tớ cũng là kết hôn giả, căn bản không cần lấy lý do này lừa gạt tớ."

"Ừ. . . . . . Nói cũng đúng." Phan Kỳ suy nghĩ một chút, nói thật, sau mấy giây ngắn ngủi trầm mặc, giọng nói hưng phấn vang lên lần nữa, "Quyên Tử, nếu anh ta thật thích cậu, cũng tốt vô cùng. Ban đầu anh ta cũng rất dịu dàng, ha ha. . . . . . Chuyện tốt, chuyện tốt!"

"Tớ hiểu. . . . . ." Giọng nói của Hà Quyên nho nhỏ, trên mặt hơi nóng , vì để tránh bị Phan Kỳ nghe được, vội vàng tán gẫu vài câu sau đó cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô tring gương ở phòng thay quần áo, vừa thấy như vậy, làm cô càng thêm ngượng ngùng, ở trong lòng quở nhẹ một tiếng, bản thân làm sao vậy?

Cũng không phải cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, Sao lại. . . . . . Sao lại xấu hổ vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.