Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 24: Chương 24: Không phải tính cách của cô




Dọc theo đường đi, hai người tán gẫu với nhau, Chu Duệ Trạch không có bất kỳ hành động nào khác, giống như chỉ xem Hà Quyên là bạn bè, đưa cô về đến dưới lầu an toàn, nhìn cô lên lầu, anh mới lái xe rời đi.

"Tớ nói này, Quyên Tử, người đàn ông kia có ý với cậu đúng không?" Phan Kỳ vẫn chưa ngủ, nằm ở bên cửa sổ nhìn Chu Duệ Trạch lái xe rời đi, liền bắt đầu bức cung Hà Quyên.

"Đùa gì thế?" Hà Quyên cười vỗ Phan Kỳ "Anh ấy mới vừa thất tình, chúng tớ chỉ đang an ủi lẫn nhau một chút nên mới ở chung một chỗ. Hơn nữa, cậu muốn tớ bẻ một người đang bị cong lập tức thành thẳng sao?"

"Sao lại đùa? Hai người hoàn toàn có thể tiến tới mà." Phan Kỳ không cảm thấy có vấn đề gì, "Nhìn anh ta dịu dàng săn sóc, còn biết đón cậu tan việc về nhà."

Trước kia, cô chưa từng thấy Thịnh Nhạc Dục làm như vậy, toàn là Hà Quyên chăm sóc cho vị đại gia Thịnh Nhạc Dục kia.

"Anh ta cũng không phải đơn thuần là gay. Không phải có câu nói, em yêu anh, chỉ là ngẫu nhiên người kia là đồng tính mà thôi." Phan Kỳ nói xong, mắt bắt đầu toả sáng, càng nói, càng cảm thấy có thể.

Không có lý do gì mà người tốt như Hà Quyên lại không gặp được bạn trai tốt.

"Phải, anh ấy rất tốt, chỗ nào cũng tốt, cũng có khả năng biến thẳng, nhưng chúng tớ tuyệt đối không có khả năng." Hà Quyên nói xong cười ha hả, "Anh ấy cần một người con gái tốt hoặc một người đàn ông tốt, khoing phải người như tớ."

"Cậu thì làm sao?" Phan Kỳ không thể chịu được Hà Quyên như vậy, nổi giận đùng đùng nói, "Quyên Tử nhà ta kém người khác chỗ nào?"

"Tớ à, không biết trang điểm, dáng người cũng không đẹp, cũng không biết làm nũng...."

"Được rồi, hiện tại được gọi là trang điểm sao? Còn hơn cả dịch dung rồi. Cũng không nhìn một chút, có mấy người có thể so sánh được với Quyên Tủ nhà ta? Dáng người sao có thể không đẹp? Cực kỳ chuẩn. Làm nũng cái gì? Một cô gái cố gắng tự lập như vậy biết tìm đâu ra?" Phan Kỳ không nghe được những lời này, lớn tiếng phản bác.

Nói xong, còn sợ Hà Quyên không tin,tiến lên nhéo mặt cô, "Nhìn làn da mịn màng này, mấy ai có thể so sánh được?"

Không phải Phan Kỳ thổi phồng lên, cho dù, Hà Quyên có không hoá trang cũng vẫn là một cô gái thanh tú.

"Đúng, đúng, tớ rất đẹp." Hà Quyên cười đẩy tay Phan Kỳ ra, ấn bả vai cô, xoay người cô lại, đẩy về phía cửa phòng ngủ, "Phan đại tiểu thư của tôi, cũng hơn mười giờ rồi, cậu còn không đi ngủ sao? Ngày mai cậu còn phải đi làm đó."

"Ừ, Quyên Tử, cố gắng lên, đàn ông tốt không thể bỏ lỡ." Phan Kỳ bị Hà Quyên đẩy về phía trước vẫn không quên tiếp tục sự nghiệp thuyết phục.

"Đúng đúng, tớ nhất định sẽ cố gắng quyến rũ anh ấy, được rồi?" Hà Quyên giống như đang dỗ đứa bé, đẩy Phan Kỳ vào phòng của cô ấy, vừa đóng cửa, nụ cười trên mặt xũng xụ xuống.

Từ từ đi trở về gian phòng của cô, đóng cửa phòng, sau bò lên giường.

Cô ở chung với Thịnh Nhạc Dục nhiều năm như vậy, nhìn hắn từ không một xu dính túi đến bây giờ đã bộc lộ tài năng, từ lúc mới bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt càng về sau càng lạnh nhạt dần, cô đã dần dần thấy rõ ràng rồi.

Thịnh Nhạc Dục không thích người con gáu như cô.

Đêm hôm đó, cô nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bộ dạng yếu ớt gầy tong teo, thật là vừa thấy đã thương.

Đó mới là loài hoa quý giá cần người ta tỉ mỉ che chở, mà cô chỉ là một cây cỏ dại ven đường có thể thấy ở dưới bất kỳ gốc cây nào.

Là con gái, cô quá mạnh mẽ, không sánh bằng những cô gái mềm mại.

Nhẹ nhàng động khoé môi, nỗ lục mỉm cười, chỉ có cánh nỗ lực cười, cô mới không khóc.

Thịnh Nhạc Dục lựa chọn không sai, không thể bởi vì cô cảm thấy bản thân bỏ ra quá nhiều mà muốn Thịnh Nhạc Dục dùng tình yêu để báo đáp cô.

Tình yêu không phải là đòi lấy như vậy.

Mạnh mẽ bắt lấy, không phải là yêu.

Cho nên, khi biết trái tim của Thịnh Nhạc Dục không ở trên người cô, cô sẽ khó chịu, sẽ đau lòng, nhưng coi vẫn lựa chọn buông tay.

Dây dưa không rõ, không phải là tính cách của cô.

Không muốn làm bản thân khổ sở, cũng như không muốn làm người cô đã từng yêu phải khổ sở.

Ngày ngày vẫn trôi qua, không có tình yêu thì sẽ là ngày tận thế sao?

Coi mới không không phải lad người dễ dàng bị đánh bại như vậy, cô phải sống thật tốt.

Thời gian sẽ không vì tâm trạng con người mà thay đổi tốc độ, nó vẫn tuần hoàn theo quý đạo như cũ của nó mà đi về phía trước.

Thời gian làm việc ngày thứ hai, mọi người cí cả ngày chủ nhật nghỉ ngơi nhưng cũng không thể không nâng cao tinh thần đối mặt với công việc bận dộn.

Đến giờ tan làm, từng người một đều chạy như bay rời khỏi công ty về nhà.

'Đi bên ngoài happy, đi đến bên ngoài happy..."

Thịnh Nhạc Dục ngồi ở phía sau bàn làm việc, nghe phía ngoài huyên náo dần dần yên tĩnh lại, người bên trong văn phòng cao ốc dần đi hết, nhưng hắn vẫn không đi xuống.

Trên màn hình vi tính chậm rãi đung đưa bình bảo vệ, hắn mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiếng chuông chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng làm việc, làm hắn nhịn không được nhíu mày.

Nhìn cũng không nhìn điện thoại lấy một cái, trực tiếp nhấn nút nghe, nghĩ nói qua loa mấy câu sẽ cúp máy để hắn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.

Không biết tại sao, cuối tuần này trôi qua rất không thoải mái, giống như thiếu cái đó.

"Nhạc Dục, anh đang ở đâu?" Giọng nói nũng nịu, vừa nghe là biết chủ nhân của giọng nói này rất "xinh đẹp", vài chữ đơn giản nhưng phải cân nhắc nhiều lần mới nói ra.

"Công ty." Chân mày Thịnh Nhạc Dục càng thêm nhíu lại.

Thịnh Nhạc Dục trả lời đã có chút không bình tĩnh, nhưng cũng không có phá vỡ nhiệt tình của Tả Phỉ Bạch, tinh thần vẫn sung mãn như cũ hỏi, "Còn chưa tan làm sao? Em đến công ty chờ anh, lát nữa chúng ta cùng đi ăn tối, có được không?"

"Tôi mệt mỏi!" Thịnh Nhạc Dục cự tuyệt mà không hề nghĩ ngợi, nghe giọng nói của Tả Phỉ Bạch, hắn liền chán ghét, trong lòng có một ngọn lửa vô hình làm cả người hắn phiền não, không biết là lạ ở chỗ nào.

"Nhạc Dục, em mua cơm tối đến nhà anh chờ anh có được không? Mệt mỏi nữa cũng phải ăn chút gì chứ."

Câu nói sau cùng làm hai mắt vẫn nhắm của Thịnh Nhạc Dục mở ra, câu nói ấy sao quen thuộc như vậy, giống như có người từng nói với hắn.

Bản năng nhanh hơn đại não, hắn đồng ý mà không nghĩ ngợi gì, "Được."

Lời đã nói ra, cho dù Thịnh Nhạc Dục muốn đổi ý cũng không kịp, bởi vì Tả Phỉ Bạch vừa nghe hắn đồng ý lập tức nở nụ cười, " Bây giờ em lập tức qua, lát nữa gặp."

Nói xong, cũng không cho Thịnh Nhạc Dục cơ hội nói chuyện, tít một cái liền cúp điện thoại.

Thịnh Nhạc Dục lấy điện thoại tư bên tai ra, con mắt sắc tối tăm nhìn chòng chọc điện thoại di động một lúc lâu, lúc này mới lười biếng đứng dậy, thu dọn đồ đạc về nhà.

Có lẽ, gần đây công việc quá mệt mỏi, về nhà ăn một chút gì và tắm nước nóng là sẽ ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.