Khi trở lại, quả nhiên, Hà Quyên đang ở nhà, Chu Duệ Trạch xách thức ăn đã mua vào phòng bếp, tựa vào cạnh cửa phòng bếp nhìn bóng dáng đang bận rộn, trong lòng loạn như tơ vò.
Rõ ràng tất cả đều rất tốt, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một chút trở ngại chứ?
Tại sao?
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề ?
"Anh về rồi hả?" Khi Hà Quyên thấy Chu Duệ Trạch, giương lên khuôn mặt tươi cười với anh.
Nụ cười vẫn giống lúc trước làm Chu Duệ Trạch thoải mái, nhưng mà, anh cảm thấy gần đây trong nụ cười của Hà Quyên cất dấu lo âu mơ hồ, chẳng lẽ anh nhìn nhầm rồi sao?
"Anh có mua thức ăn về đây." Chu Duệ Trạch giơ giơ túi xách thức ăn trong tay lên.
"Không sao, ngày mai chúng ta có thể ăn." Hà Quyên xào món ăn trong chảo, nói với Chu Duệ Trạch, "Món ăn của anh để vào tủ lạnh trước đi, ra ngoài thay quần áo rửa tay, lập tức có thể ăn cơm rồi."
"Ừ." Chu Duệ Trạch phân loại tất cả món ăn đã mua bỏ vào tủ lạnh, sau đó đi thay quần áo.
Thay quần áo xong đi ra ngoài, thức ăn đã được bày lên bàn rồi.
Hà Quyên bới một chén cơm đầy đưa đến trước mặt Chu Duệ Trạch: "Nhanh ăn đi."
"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu, khi ăn cơm hết một nửa, Chu Duệ Trạch lơ đãng hỏi một câu, "Bà xã, ngày mai em vẫn không đi làm hả?"
Hà Quyên luôn luôn làm việc ở tập đoàn Minh Đạt, năng lực làm việc rất mạnh, tốc độ tiếp thu cũng rất nhanh, quan trọng hơn là có một người thầy ngày ngày hết lòng dạy.
Phạm vi công việc thích hợp, Hà Quyên cũng rất thích công việc của mình.
Nhưng gần đây Hà Quyên thường xin nghỉ, nói là muốn nghỉ ngơi một chút.
Thấy Hà Quyên không muốn nói chuyện nhiều, Chu Duệ Trạch cũng không hỏi tới.
Chỉ là. . . . . . Anh rất không yên lòng.
Ngày hôm sau, Chu Duệ Trạch vẫn đi làm như cũ, lúc khuya về nhà, Hà Quyên ngơ ngác ngồi trên sô pha, như có tâm sự nặng nề.
"Em sao vậy?" Trong lòng Chu Duệ Trạch quýnh lên, biết Hà Quyên có chuyện, nhưng đột nhiên lại thấy bộ dạng này của cô, thật sự làm anh rất hoảng sợ.
Ba chân bốn cẳng vọt tới, liền ôm Hà Quyên vào trong ngực, luôn miệng hỏi "Sao vậy, ai bắt nạt em sao, nói cho anh biết."
"Ông xã, chủ nhật ngày mai, anh tới bệnh viện với em nha." Hà Quyên vừa nói như vậy, dọa Chu Duệ Trạch đến nổi nhịp tim thiếu chút nữa ngừng đập, "Em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Sẽ đi ngay bây giờ!"
Nói xong, trực tiếp đưa tay bế Hà Quyên lên như bế công chúa, đi ra cửa.
"Nè, nè. . . . . ." Hà Quyên như thế nào cũng không nghĩ đến Chu Duệ Trạch sẽ có hành động như vậy, vừa mới nói ra, anh đã muốn xông ra ngoài, "Không phải em không thoải mái, thả em xuống."
Cũng may Chu Duệ Trạch còn xót lại mấy phần lý trí, nghe Hà Quyên kêu lên như vậy, liền dừng bước, hỏi "Thật sự không phải không thoải mái hả?"
Dừng lại thì dừng lại, nhưng vẫn không buông Hà Quyên ra, anh vẫn đang lo lắng đề phòng, ngộ nhỡ nếu Hà Quyên đang nói dối, anh lập tức dẫn cô đến bệnh viện.
"Không có chuyện gì." Hà Quyên chỉ còn thiếu thề để bảo đảm.
Chỉ là, vô luận Hà Quyên chân thành bảo đảm cỡ nào cũng không có tác dụng, bởi vì Chu Duệ Trạch không tin: "Em không có chuyện gì, tại sao muốn đi bệnh viện?"
Vẫn là có chuyện chưa nói cho anh biết.
"Không sao cả, bà xã, cho dù có cái gì không thoải mái, em cũng không nên lừa gạt anh, có anh ở đây đâu rồi, em cứ việc nói." Chu Duệ Trạch sợ Hà Quyên sợ thầy giấu bệnh.
"Thật sự không có." Hà Quyên không nhịn được rống lên một tiếng, "Thả em xuống!"
"Ừ, được." Chu Duệ Trạch lập tức nghe lời để Hà Quyên xuống, cô nói một cái liền nghe lời, nếu để cho Nhiếp Nghiêu nhìn thấy, tuyệt đối sẽ phun ra một ngụm máu, mắng to một tiếng, đúng là ông xã biết nghe lời vợ.
"Em muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút. . . . . ." Lời nói của Hà Quyên vẫn chưa nói hết, Chu Duệ Trạch lập tức nắm lấy bả vai của cô, "Em chính là không thoải mái, khó chịu chỗ nào? Anh sẽ. . . . . ."
"Im miệng!" Hà Quyên hô một tiếng, Chu Duệ Trạch lập tức tự động im lặng, nhìn thấy người nào đó đã an tĩnh, lúc này Hà Quyên mới tiếp tục nói, "Em muốn đi kiểm tra một chút xem, thời gian lâu như vậy, tại sao vẫn không có chuyện gì."
"Hả?" Chu Duệ Trạch không hiểu nhìn Hà Quyên, không rõ ý của cô là gì, "Không có chuyện gì là sao?"
Trên mặt Hà Quyên hơi có chút ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi kiểm tra xem, tại sao vẫn không có thai, chúng ta cũng kết hôn lâu như vậy, vẫn luôn sinh hoạt bình thường, không có lý do gì lại không có nha."
Chu Duệ Trạch cũng rất cố gắng, để cho cô chân chính cảm nhận được thể lực vượt trội của anh, không hỗ là trước kia có tập luyện, thể lực kinh người. Theo cái đà đó, hẳn là bọn họ phải đứa bé chứ.
"Chuyện này. . . . . ." Ánh mắt Chu Duệ Trạch né tránh, lập tức thay vào bộ mặt bình tĩnh an ủi Hà Quyên, "Cái này phải thuận theo tự nhiên, có thể là chưa đến lúc."
"Làm sao có thể?" Hà Quyên giống như giận trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, "Anh chịu khó như vậy, sẽ còn chưa đến lúc sao?"
Vừa nghe Hà Quyên khẳng định cố gắng của anh như vậy, ánh mắt Chu Duệ Trạch sáng lên, vội vàng bày tỏ: "Anh cũng có thể chịu khó thêm một chút nữa."
"Cút!" Hà Quyên xoay người đi vào phòng, đóng cửa.
"Bà xã, bà xã. . . . . ." Chu Duệ Trạch đứng trước cửa phòng ngủ, "Bà xã, em đói chưa? Mở cửa ra ăn cơm, muốn ăn cái gì anh sẽ làm cho em, không muốn ăn ở nhà, cũng có thể ra ngoài ăn. . . . . . Bà xã, bà xã, mở cửa ra đi."
Hà Quyên ở trong phòng ngủ bất đắc dĩ than thở, người đàn ông hư hỏng này, mặt ngoài nhìn đàng hoàng, thật ra chính là một tên bại hoại.
"Bại hoại." Mặt Hà Quyên nóng lên, đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, mở cửa.
"Bà xã, em muốn ăn cái gì?" Chu Duệ Trạch vội vàng bắt lấy tay Hà Quyên, "Anh đi làm cho em."
"Thôi, đã trễ thế này, ăn lẩu là được." Hà Quyên biết trong nhà có nguyên liệu nấu ăn, cô cũng không muốn làm gì, ăn lẩu tiện hơn.
"Ừ, đúng rồi." Chu Duệ Trạch gật đầu, sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm, "A lô, giao một cái lẩu đến đây, ừ, nhanh chút."
Hà Quyên đợi đến khi Chu Duệ Trạch cúp điện thoại rồi mới kỳ quái hỏi một câu: "Anh làm gì đấy?"
"Bà xã muốn ăn lẩu, anh gọi bọn họ đưa tới." Chu Duệ Trạch thản nhiên nói.
Hà Quyên im lặng vỗ trán của mình, thở dài một tiếng, quả nhiên người nghèo vẫn không lý giải được cách suy nghĩ của người có tiền.
Nữa tiếng sau, có người nhấn chuông cửa, Hà Quyên vừa mở cửa, người trước cửa lập tức cung kính kêu một tiếng: "Chào cô."
Chân mày Hà Quyên co quắp một cái, nghiêng người né ra, để bọn họ đi vào.
Trên bàn lập tức được dọn lên lẩu uyên ương, các loại đồ ăn kèm, thịt, tất cả đều mang lên.
Sau khi dọn xong còn đốt than bên dưới nồi lẩu, Hà Quyên thích ăn lẩu truyền thống kiểu nồi lẩu đốt than, chỉ có cái này mới đầy đủ vị, sau khi chuẩn bị xong, những người đó cũng rời đi, cũng giống như khi tới, lặng yên không một tiếng động.
"Bà xã, tới ăn cơm." Chu Duệ Trạch vui vẻ lôi kéo Hà Quyên đến bên bàn.
Hà Quyên nhìn đồ trên bàn một chút, thở dài nói: "Em nói ăn lẩu là muốn bớt việc không cần làm cơm."
"Không phải chúng ta không nấu cơm sao?" Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn Hà Quyên, "Đây cũng là cái lẩu, cũng rất bớt việc."
Trán Hà Quyên trợt xuống mấy vạch đen, im lặng triệt để rồi.
Được rồi, đúng là bớt việc, quá bớt việc.
"Bà xã, ăn đi." Chu Duệ Trạch nhìn nồi lẩu sôi, lập tức bỏ một chút rau vào, còn có thịt xuyên, ân cần gắp cho Hà Quyên.
Một mạch ăn, Chu Duệ Trạch cũng không cho Hà Quyên cơ hội mở miệng.
Cứ như vậy lừa Hà Quyên nằm trên giường, Hà Quyên vừa nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng: "Ngày mai, anh rốt cuộc có thời gian hay không? Chúng ta đi. . . . . ."
"Bà xã, không cần đi bệnh viện khám, chúng ta cố gắng nhiều một chút là được rồi." Chu Duệ Trạch lập tức cắt đứt lời nói của Hà Quyên.
"Không phải, vấn đề là. . . . . ." Hà Quyên còn muốn thảo luận vấn đề này với Chu Duệ Trạch một chút, chỉ là, người nào đó giống như không muốn cho cô một cơ hội, trực tiếp chuyển sang chuyện khác.
Kết quả cho sự nỗ lực chính là sáng sớm chủ nhật tinh thần Chu Duệ Trạch sảng khoái đi làm, lưu lại Hà Quyên ở nhà ngủ bù.
Chu Duệ Trạch vừa lái xe vừa âm thầm cười tà mị, thể năng của anh vẫn tương đối tốt.
Ừ, cần phải liên tục rèn luyện.
Khi Hà Quyên đã ngủ đủ giấc, tỉnh lại, thấy được trên tủ đầu giường đặt bình giữ nhiệt, trực tiếp bưng lên uống một hớp, là nước mật ong.
Ừng ực ừng ực uống hết, lúc này mới thoải mái, vừa mới uống xong, điện thoại liền vang lên: "A lô."
"Bà xã, đã dậy rồi sao?" Giọng nói của Chu Duệ Trạch truyền đến từ trong tay nghe, tương đối dịu dàng, "Đi rửa mặt, cơm trưa sắp được đưa qua."
Hà Quyên cực kỳ dịu dàng hỏi: "Ông xã, làm sao anh biết em đã dậy?"
"Ừ. . . . . . Bà xã, anh canh giờ mà, anh cho người mang thức ăn em thích đến rồi, chắc cũng sắp tới, công việc của anh có chút bận, khuya về sẽ mua bánh ngọt cho em." Nói xong, lạch cạch một cái liền cúp điện thoại, đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Hà Quyên.
"Đúng là tên vô duyên." Hà Quyên đứng lên đi rửa mặt xong, ngồi chờ cơm trưa, sau khi cơm trưa đến, cô liền bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, tại sao Chu Duệ Trạch không muốn cùng cô đi bệnh viện kiểm tra chứ?
Nhất định dùng hết các loại phương pháp giữ cô ở nhà.
Chẳng lẽ là. . . . . . Trong nháy mắt sắc mặt Hà Quyên liền trở nên trắng bệch. . . . . . Cái muỗng rơi trên mặt đất, mới vừa rồi bụng còn kêu vang, bây giờ một chút muốn ăn cũng không có.
Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, Nhiếp Nghiêu cầm tài liệu tới: "Ký tên."
"Ừ." Chu Duệ Trạch nhận lấy, nhanh chóng nhìn một chút, trực tiếp ký tên.
Nhiếp Nghiêu ngồi trên ghế dựa, hỏi "Chị dâu như thế nào?"
"Cô ấy muốn đi bệnh viện kiểm tra." Chu Duệ Trạch ngẩng đầu nói.
"Chị dâu bị sao vậy?" Nhiếp Nghiêu sợ hết hồn, chỉ là ngay sau đó lại nghĩ, Chu Duệ Trạch bình tĩnh như vậy, sẽ không có chuyện gì.
Chu Duệ Trạch đặt tài liệu trong tay xuống, từ từ ngửa ra sau, đến khi dựa vào thành ghế, mới chậm rãi nói: "Bởi vì vẫn chưa có hai, cho nên cô ấy có chút nóng vội."
"Chuyện này cũng không nên nóng vội. Thế nào? Chị dâu hoài nghi chính mình có vấn đề?" Nhiếp Nghiêu không thể không nghĩ như vậy, thân thể của anh và Chu Duệ Trạch tuyệt đối là siêu cấp khỏe mạnh, chẳng lẽ thực là Hà Quyên có vấn đề?
"Nếu chị dâu muốn đi kiểm tra thì đi kiểm tra, cái này rất bình thường." Nhiếp Nghiêu cũng thừa nhận vì đi kiểm tra có gì không bình thường đâu, chẳng qua là kiểm tra cơ bản thôi.
"Không cần kiểm tra." Chu Duệ Trạch thản nhiên nói, "Không phải Quyên Tử có vấn đề, vấn đề là ở tôi."
"Cái... cái gì?" Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.