Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 48: Chương 48: Thổ lộ




Buổi tối, sau khi tiệc rượu kết thúc, Thịnh Nhạc Dục trở về chỗ ở của mình, có chút uể oải nửa nằm ở trên ghế sô pha. Bên cạnh, Tả Phỉ Bạch còn đang hưng phấn nói về chuyện ở tiệc rượu.

Nào là hôm nay gặp được người nào của làng giải trí, biết đâu có thể có cơ hội nhận được công việc nào đó, biết được ông chủ hay công tử của công ty nào, có lẽ sẽ giúp cô ta đầu tư.

Nói nhiều vô số chuyện đều là khả năng phát triển của cô ta sau này, ríu rít nói không ngừng.

Thịnh Nhạc Dục cứ nhìn Tả Phỉ Bạch vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt như vậy. Hắn nhớ lại trước kia, công việc xã giao rất khuya. Lúc hắn trở lại, dường như không quá ồn ào như vậy.

Vừa vào cửa, sẽ có khăn lông nóng chờ hắn, để hắn lau mặt trước, sau đó uống nước lọc độ ấm vừa phải. Trên bàn ăn, sẽ luôn chuẩn bị sẵn cháo loãng nóng, để hắn húp.

Đến sau khi hắn ăn xong, trong bồn tắm đã mở sẵn nước nóng. Đến lúc hắn tắm xong ra ngoài, Hà Quyên đã thu thập đồ đạc xong, rời đi.

Yên tĩnh như vậy, khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến thành thói quen. Thế nên cuối cùng hoàn toàn bỏ qua.

Luôn luôn bận bịu vì công việc của hắn, sự nghiệp của hắn. Bây giờ, đối mặt với vẻ hưng phấn không dứt của Tả Phỉ Bạch trước mắt. Lần đầu tiên, Thịnh Nhạc Dục nghĩ đến một vấn đề.

"Cô ngoại trừ quan tâm những thứ này còn có những thứ khác sao?" Sắc mặt Thịnh Nhạc Dục u ám chất vấn. Đây là tiệc rượu của hắn, mà chưa từng có một câu nhắc tới sự nghiệp của hắn, tiền đồ ngày sau của hắn.

"Làm sao vậy, Nhạc Dục?" Tả Phỉ Bạch cả kinh, vội vàng ngậm miệng đang nói liên tục lại, mềm mại tựa vào trong ngực Thịnh Nhạc Dục, quyến rũ nhìn hắn.

Thịnh Nhạc Dục cúi đầu, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tả Phỉ Bạch, tỉ mỉ phác hoạ, mặt mũi quả nhiên là rất quyến rũ, nhưng mà. . . . . .

Có phải phấn lót quá dày rồi hay không, có phải mi mắt quá cong hay không, còn có bóng mắt nhiều màu sắc này, nhìn thế nào cũng có phần quá rối loạn.

Đưa tay nâng cằm Tả Phỉ Bạch lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô ta, ánh mắt cứ bình tĩnh xem kĩ như vậy. Thấy vậy, trong lòng Tả Phỉ Bạch hốt hoảng một trận: "Nhạc Dục, anh. . . . . ."

Ánh mắt của hắn thật kỳ quái, làm trong lòng cô ta sợ hãi không ngừng.

"Cô đi tẩy lớp trang điểm ra." Thịnh Nhạc Dục phát hiện, hình như, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Tả Phỉ Bạch sau khi tẩy trang.

"Nhạc Dục. . . . . ." Cơ thể Tả Phỉ Bạch cứng ngắc, cố gắng nặn ra nụ cười quyến rũ, lấy lòng nói: "Không phải anh mệt mỏi sao, nếu không thì trước tiên đi tắm thôi."

Thịnh Nhạc Dục không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch. Hôm nay, hắn nhất định phải thấy hình dáng chân thật của Tả Phỉ Bạch rõ ràng.

"Chúng ta không cần trả quần áo lại sao?" Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch lái xe theo hướng về nhà, khó hiểu hỏi một câu.

"Ngày mai, anh lại mang đi giao cho họ." Chu Duệ Trạch quay đầu lại nở một nụ cười với Hà Quyên: "Hôm nay mệt rồi, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước."

"Thịnh Nhạc Dục lại tới quấy rầy em sao?" Chu Duệ Trạch hỏi Hà Quyên.

Hà Quyên không lập tức trả lời anh, mà trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: "Thật ra thì, có lúc cho rằng là tình yêu cũng không phải thật sự là tình yêu. Có lẽ chỉ là tình cảm xúc động nhất thời, không ngừng thuyết phục chính mình. Đến cuối cùng, mới phát hiện thì ra là một lúc tâm trí mình đang tự lừa mình dối người mà không nhận ra."

Chu Duệ Trạch cũng không đáp lại lời nói của Hà Quyên. Lúc này, có nói gì cũng không tốt, anh cứ bình tĩnh lái xe như vậy, mãi đến khi vào nhà.

Chuyện đầu tiên Hà Quyên làm chính là cởi bộ lễ phục dạ hội ra, xếp lại thật cẩn thận, cất vào, thay quần áo ở nhà. Rồi đến phòng khách, nhưng không nhìn thấy Chu Duệ Trạch.

"Ông xã?" Hà Quyên ngửi được một mùi thơm, theo hương vị cám dỗ đến phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch đang tráng bánh trứng gà: "Anh đói bụng?"

"Không có, là làm cho em ăn." Chu Duệ Trạch cười quay đầu lại: "Trước khi đi tiệc rượu cũng không ăn cái gì, bụng trống rỗng mà ngủ cũng không tốt. Ít nhiều gì cũng ăn một chút."

Nói xong, Chu Duệ Trạch tiếp tục quay đầu lại vội vàng làm chuyện trong tay. Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Hà Quyên dịu dàng lại và nhàn nhạt ẩm ướt trong mắt.

Hà Quyên cứ im lặng nhìn như vậy. Nhìn Chu Duệ Trạch phối hợp rất lưu loát rót chất lỏng trứng vào trong chảo, chuyển một cái lưu loát, chất lỏng trứng xinh đẹp xoay một vòng, đã tạo thành bánh trứng bột mỏng manh.

Dùng xẻng xới xung quanh một chút, khẽ lật nhanh chóng, rán hai mặt xong rồi đặt vào trong đĩa.

Không lâu sau, thức ăn đã bày ra trên đĩa xong. Vừa quay đầu, nhìn Hà Quyên đang tựa vào cửa phòng bếp, cười nói: "Sao còn đứng ở đây, đứng ở tiệc rượu lâu như vậy mà không mệt mỏi sao?"

Nói xong, bưng đồ ăn, ý bảo Hà Quyên đi ra phòng ăn ngồi ăn.

Mang đôi đũa cùng sữa tươi ấm áp ra ngoài, cắt nhỏ dưa cải cuốn vào trong bánh trứng bột, kẹp lại cho Hà Quyên, dịu dàng nói: "Nhanh ăn đi."

Hà Quyên nhận lấy, cắn xuống một ngụm, hơi nóng, trôi thẳng vào trong lòng.

Không biết vì sao, dòng khí nóng này vọt tới trong mũi, có nhàn nhạt chua xót.

Để che giấu sự khác thường của cô, Hà Quyên giả vờ trấn định nói: "Lễ phục em đặt trên ghế sô pha rồi. Ngày mai anh đừng quên trả lại cho người ta, nếu làm hỏng sẽ không tốt."

"Được." Chu Duệ Trạch gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Thường ngày, hai người ở cùng một chỗ, lúc nào cũng vừa nói vừa cười. Nhưng mà hôm nay Hà Quyên có tâm sự, thế nhưng Chu Duệ Trạch cũng đặc biệt im lặng, rất không bình thường.

Hà Quyên không nói lời nào, là bởi vì hôm nay sau khi cô gặp được Thịnh Nhạc Dục, cô đau lòng như vậy là vì không cam lòng.

Vì sao cô có thể yêu người đàn ông như thế nhiều năm như vậy?

Cô đang vì mình thấy không đáng giá.

Càng nhìn Thịnh Nhạc Dục, cô càng nghĩ đến điểm tốt của Chu Duệ Trạch. Cô phát hiện, sau này, lòng mình không biết thế nào đã tiến vào một người tên là Chu Duệ Trạch.

Lần này là tình yêu sao?

Cô không biết, lòng của cô thay đổi, sau này phải cùng Chu Duệ Trạch ở chung một mái nhà như thế nào.

Vốn là tâm trạng cô cứ không yên, còn trông cậy vào Chu Duệ Trạch giống như bình thường nói một chút chuyện tán gẫu, dời đi lực chú ý của cô.

Làm sao nghĩ đến, vậy mà Chu Duệ Trạch cũng trầm mặc.

Hai người im lặng ăn đồ ăn. Ít khi trầm mặc như vậy, khiến trong lòng Hà Quyên càng không thoải mái, tâm trạng sa sút khó chịu.

"Bà xã, anh có chuyện nói với em." Chu Duệ Trạch đột nhiên ngẩng đầu, dốc lòng hạ quyết tâm thật lớn mới lấy dũng khí nói.

"Hả? Được, anh nói đi." Hà QUyên hoảng sợ, vội vàng ổn định tâm trạng lại chờ Chu Duệ Trạch nói tiếp.

Ngẩng đầu nhìn lên, Hà Quyên bị cặp mắt có hồn sáng ngời của Chu Duệ Trạch dọa sợ. Ánh mắt đó quá mức nóng bỏng, khiến cho trong lòng cô đột nhiên căng thẳng. Dường như dự cảm đến điều gì, rồi lại không dám chắc, càng hoảng loạn lên.

Một chuỗi tiếng nhạc vang lên đột ngột, khiến Hà Quyên cả kinh.

Chu Duệ Trạch ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp duỗi tay luồn vào trong túi, nhấn xuống, tiếng nhạc lập tức dừng lại.

Phản ứng kì lạ của Chu Duệ Trạch khiến Hà Quyên khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, sững sờ nhìn anh chăm chú. Cứ nhìn thấy miệng Chu Duệ Trạch khép mở, nói ra một câu khiến cho trong đầu cô trong nháy mắt trống rỗng, anh nói: "Bà xã, chúng ta hẹn hò đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.