Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 52: Chương 52: Vấn đề xảy ra




Đến lúc Chu Duệ Trạch gắp miếng thịt cừu ngon mềm bỏ vào chén Hà Quyên, buồn cười hỏi: “Bà xã, làm sao vậy?”

Hà Quyên cúi đầu, nhìn thấy miếng thịt nhỏ bên trong, không biết nên làm gì.

Chu Duệ Trạch để đũa xuống, cười nói: “Bà xã, em quá cảm động sao?”

“Cảm động cái đầu anh, ăn cơm đi.” Hà Quyên trách nhẹ một tiếng, nhăn mặt gắp cho Chu Duệ Trạch món rau cải.

Vẻ mặt nhăn nhó, chỉ là, đáy mắt không giấu được ý cười.

Hơn nữa, trong lòng mềm mại ngọt ngào như đường mật tan ra, lại càng không giấu được.

Nhìn món rau cải trong chén, Chu Duệ Trạch gật đầu cười: “Cảm ơn bà xã.”

Nói xong, đưa vào miệng, trong mắt mang theo nụ cười hạnh phúc, ăn vui vẻ.

“Cám ơn cái gì chứ, dù sao cũng là anh mời.” Hà Quyên lạnh băng nói, gắp tất cả miếng thịt ngon mềm bỏ vào chén Chu Duệ Trạch.

Chu Duệ Trạch ăn được hai miếng, chân mày liền cau lại, bất mãn lầu bầu: “Tại sao săn sóc anh, bởi vì anh chăm sóc em sao?”

Nói xong, lựa tôm lột vỏ, gắp miếng cá ngừ nhỏ… thành thục gắp món này tới món khác thả vào trong chén Hà Quyên.

Tốc độ không nhanh không chậm, phù hợp với tốc độ ăn của Hà Quyên, ăn xong món này, nhận thêm món khác.

Không gấp gáp cũng không để trong chén Hà Quyên trống không.

Hà Quyên khẽ động đũa, chặn lại chiếc đũa của Chu Duệ Trạch: “Anh cho em là heo sao, cho ăn liên tục không ngừng?”

Chu Duệ Trạch cười, chuyển chiếc đũa, bỏ miếng cá ngon nóng vào chén Hà Quyên: “Em làm việc cả ngày, sẽ đói bụng , cho dù có yêu thương, cũng không thể để em đói bụng nói chuyện với anh được.”

“Ai nói muốn nói chuyện yêu đương cùng anh?” Con ngươi Hà Quyên quay vòng, hờn dỗi nói.

“Phải, phải… Anh muốn bà xã ăn no trước, được chưa?” Chu Duệ Trạch nói xong, lại gắp rau cải vào chén Hà Quyên.

Lần này, Hà Quyên ngược lại không ngăn cản, chỉ là gắp lên miếng thịt vừa chín trong nồi, bỏ vào chén, lầu bầu trách một câu: “Nhường em suốt ngày? Anh không mệt, không đói bụng sao?”

“Cũng đói!” Chu Duệ Trạch liền cầm chén, giơ lên trước mặt Hà Quyên, nụ cười trên khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng thấy giống con mèo ăn trộm thịt sống.

Không khí bữa cơm rất tốt, hai người ở chung cũng rất tự nhiên.

“Ôi, có một người chồng tốt thật là tuyệt, nhìn một chút bộ dáng hạnh phúc này, thật khiến người ta ghen tỵ.” Đồng nghiệp trêu chọc làm cho Hà Quyên đỏ mặt, nũng nịu nói, “Nói linh tinh cái gì vậy?”

“Ôi ôi… Đỏ mặt rồi kìa?” Bộ dáng Hà Quyên càng khiến đồng nghiệp càng thêm cười trêu ghẹo, “Vợ chồng tình cảm quá.”

“Nhàm chán, không thèm nghe các người nói nữa.” Hà Quyên giả vờ tức giận đứng dậy, đi ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên, thờ ơ đi bộ ra khỏi công ty, đi dạo ở chung quanh, dù sao một lát nữa mới vào giờ làm.

Ra khỏi công ty, khí lạnh liền đập vào mặt, nắm thật chặt áo lông trên người, Hà Quyên rùng mình một cái, giống như sắp sang năm mới.

Nếu không thì năm nay đi thăm dì nhỏ nhỉ?

Dượng nhỏ nhất định không muốn gặp lại cô, ôi… Hay là gom tiền gửi cho dì nhỏ đi tới đây.

Vừa nghĩ vừa đi tới một bên đường, tuy nói sắc trời không còn sớm, người trên đường cũng không ít.

“Hà Quyên.” Giọng nói quen thuộc lại xa lạ khiến thân thể Hà Quyên cứng đờ, nhíu mày một cái mới từ từ xoay người, nhìn ra sau, cách xa mấy bước là Thịnh Nhạc Dục, khuôn mặt lạnh cóng cố gắng nở nụ cười khách khí, “Thật là trùng hợp.”

“Em tan việc rồi sao?” Thịnh Nhạc Dục tiến hai bước, đến trước mặt Hà Quyên hỏi.

“Không có, hôm nay làm ca đêm.” Hà Quyên theo bản năng lùi về sau một bước, đứng gần hắn như vậy, cô không thoải mái.

Hành động của Hà Quyên làm cho trong lòng Thịnh Nhạc Dục có chút buồn bã, nhìn kỹ Hà Quyên, quả nhiên trên mặt còn không trang điểm đậm, chỉ quét một lớp phấn lót nhàn nhạt, nhẹ nhàng thanh thoát.

Sau khi kết thúc tiệc rượu, hắn rốt cuộc thấy được bộ dáng của Tả Phỉ Bạch sau khi tẩy trang, làm cho hắn không khỏi cảm thán kỹ thuật trang điểm tuyệt vời hiện nay.

Đối với phản ứng kinh ngạc của hắn, Tả Phỉ Bạch trái lại cười nhạt, hỏi hắn: “Anh cho rằng hiện tại có bao nhiêu phụ nữ dám đi ra ngoài mà không trang điểm.”

Vào lúc đó hắn đã quên mất mình định nói cái gì, nhưng trong đầu buồn bực trở về phòng ngủ.

Khiến cho hắn xúc động tìm đến Hà Quyên, là vì nguyên nhân khác.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, bạn bè tốt của hắn hỏi thăm tin tức của Hà Quyên.

“Tại sao muốn hỏi thăm cô ấy?” Thịnh Nhạc Dục không hiểu hỏi, cố gắng bỏ qua sự khó chịu trong lòng.

"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu." Bạn bè nháy mắt trêu ghẹo, còn quăng một câu.

“Đừng thiếu suy nghĩ như vậy, cậu đã có Tả Phỉ Bạch. Người đẹp kia nên giao cho anh em tôi chứ, đừng nói với tôi cậu không biết, tôi thấy hai người ra ban công tán gẫu.” Bạn bè chỉ sợ Thịnh Nhạc Dục từ chối, vội vàng nói ra ý muốn.

“Người đẹp cũng không phải chỉ có mỗi cô ấy?” Thịnh Nhạc Dục nói rõ chính là không muốn giới thiệu.

“Người đẹp trong tiệc rượu tất nhiên có nhiều, nhưng loại như cô ấy chỉ có một.” Bạn bè kiên nhẫn khiến Thịnh Nhạc Dục nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Cô ấy là loại nào?” Thịnh Nhạc Dục hỏi tới.

“Vừa nhìn bề ngoài đã biết là không phải phụ nữ chơi bời, nhẹ nhàng thanh thoát. Cũng không phải là hoa tầm gửi, có sự dẻo dai, phụ nữ như vậy thích hợp làm vợ.” Bạn bè khen ngợi Hà Quyên, làm cho Thịnh Nhạc Dục kinh ngạc.

Bạn bè của hắn, hắn hiểu rõ, đều là cao thủ hào hoa, làm sao có thể để tâm tới một mình Hà Quyên?

“Cho dù cô ấy xinh đẹp, cậu cũng không phải chưa từng thấy qua người đẹp, tại sao chứ?” Thịnh Nhạc Dục trách nhẹ một tiếng, thật không hiểu bạn bè mình, đâu cần hứng thú như vậy?

“Đương nhiên không giống nhau.” Bạn bè chắt lưỡi nói, “Đây là một kiểu… Không thể nói ra được cảm giác…”

Nhìn bạn bè say mê như vậy, trong lòng Thịnh Nhạc Dục càng không nói rõ được là tư vị gì, không nhịn được cười khẩy nói: “Cậu đã thích như vậy, lúc trong bữa tiệc tại sao không tự mình cua đi?”

“Cậu sẽ không hiểu đâu.” Bạn bè liếc Thịnh Nhạc Dục một cái, “Có phụ nữ có thể tuỳ tiện đến gần, có phụ nữ không thể.”

“Nói một cách thô thiển, có nhu cầu muốn chơi đùa một chút, cô ấy cũng không phải dạng…” Bạn bè nói như vậy, khiến Thịnh Nhạc Dục nghe không giống ý tứ như vậy, kinh sợ hỏi, “Cậu làm gì? Định theo đuổi cô ấy?

“Thật là có ý đó.” Bạn bè cười ha hả, “Đây không phải là tìm cậu đưa thông tin đến sao? Nói cho cậu biết, dù chúng ta là huynh đệ, nếu có người hỏi, cậu cũng đừng nói cho người khác biết.”

“Còn có người khác coi trọng cô ấy?” Thịnh Nhạc Dục kinh sợ hỏi.

“Đương nhiên, anh em chúng ta ra sao? Mắt đảo qua cũng biết có bao nhiêu người muốn xuống tay với cô ấy, tôi đây không phải nghĩ ra tay trước thì chiếm được lợi thế sao chứ.” Bạn bè nói xong, lại gấp rút thúc dục, “Mau nói cho tôi biết, số điện thoại cô ấy là gì?”

Thịnh Nhạc Dục lạnh lùng ném ra một câu: “Cậu xuống tay vẫn chậm rồi, cô ấy đã kết hôn.”

“Chờ một chút, em đi đâu?” Thịnh Nhạc Dục đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Hà Quyên lại muốn đi lướt qua hắn, không nhịn được gọi cô lại.

“Tôi đương nhiên muốn đi làm.” Hà Quyên buồn cười nhìn Thịnh Nhạc Dục, chẳng lẽ cô rảnh rỗi không có chuyện gì, ở đây ngẩn người với hắn sao?

Thái độ Hà Quyên lạnh lùng khiến Thịnh Nhạc Dục bất mãn trong lòng, trong đầu không biết làm sao, đột nhiên hiện lên vẻ mặt ấm ức của bạn hắn sau khi biết tin Hà Quyên kết hôn, bất mãn lầu bầu: “Quả nhiên, cô gái tốt đã bị người đoạt đi.”

Hắn thật không hiểu, bạn bè hắn muốn người có người, muốn tiền có tiền, tại sao lại chú ý đến Hà Quyên?

Không chỉ có bạn bè hắn, nghe nói cũng có không ít người chú ý, chẳng lẽ mắt những người đó đều có vấn đề sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.