Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 125: Chương 125: Cố Hành Sâm là người đàn ông của Cố Niệm Kiều






Vị thuốc bắc ngập tràn trong miệng cô, Niệm Kiều nhíu mi, yên lặng nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt, không hề chớp mắt.

Vốn uống thuốc là rất khổ, nhưng do Cố Hành Sâm mớm cho cô lại giống như vị đường hơn nữa cũng không đắng chút nào.

Cố Hành Sâm uy cô uống từng chút từng chút một, con mắt thâm thúy nhìn cô, như muốn khóa trong đáy mắt mình.

Chờ cô nuốt hết chỗ thuốc, hắn đưa đầu lưỡi ra, tự đắc liếm khóe môi cô, đem thuốc vừa tràn ra liếm sạch sẽ.

Niệm Kiều đột nhiên nở nụ cười, cười đến rạng rỡ động lòng người, quyến rũ lộ ra một tia dí dỏm, khiến Cố Hành Sâm thấy phải có chút sững sờ.

Vẫn cho là, cô không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn, thế nhưng——

Không biết là bởi vì tâm cảnh thay đổi, hay vì nguyên nhân gì, hắn lại cảm thấy, khi cô cười lên cô chính là người phụ nữ đẹp nhất thế gian!

Hơn nữa may mắn cô lại chính là người phụ nữ của hắn Cố Hành Sâm!

Niệm Kiều nghiêng đầu, đáy mắt chứa đựng một tia đùa giỡn, cười nói: "Cố Hành Sâm, anh cũng biết si mê sao?"

Cố Hành Sâm phục hồi tinh thần lại, cúi đầu cầm chén, trực tiếp bỏ qua vấn đề của cô.

Niệm Kiều ngăn lại động tác của hắn, bắt đầu làm nũng, "Nói nha, anh vừa rồi có phải rất si mê nhìn em không?"

Ho khan một tiếng, Cố Hành Sâm phủ nhận: "Không phải."

"Vậy anh còn đứng đó làm gì? Có phải hay không đang suy nghĩ tới người phụ nữ khác?" Niệm Kiều nhón chân lên, uy hiếp hỏi.

Cố Hành Sâm trên trán xuất hiện đầy hắc tuyến, xem ra vừa rồi không thừa nhận mình si mê cô là một hành động không sáng suốt! Quả thật vô cùng ngu xuẩn!

Hiện tại thì tốt rồi, cô trực tiếp cho hắn hai cái lựa chọn, là đối với cô si mê, hay là đang nghĩ tới người phụ nữ khác, hắn phải lựa chọn ——

Thừa nhận si mê cô không phải là tự vả vào miệng mình sao? Vừa rồi hắn đã phủ nhận rồi!

Nếu nói hắn nghĩ tới người khác, hắn dám khẳng định, tối nay hắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, Niệm Kiều sẽ ngủ cùng con trai.

"Thế nào? Trả lời không được sao?" Niệm Kiều ôm cổ của hắn, cợt nhả thổi nhẹ vào mặt hắn.

Sau đó, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng dời xuống, dừng lại ở trước ngực hắn vẽ vài vòng.

Cố Hành Sâm quả thật muốn điên, hắn hiểu rất rõ người phụ nữ này, cô càng tức giận, thì càng hấp dẫn người!

Hắn chỉ biết giơ tay đầu hàng, ôm eo của cô hôn một cái vào đôi môi anh đào của cô, phía trên dính chút mùi thuốc, "Anh thừa nhận, vừa rồi là anh nhìn em tới si mê."

"Em không tin!" Niệm Kiều hừ một tiếng, xoay mặt không nhìn hắn nữa.

Nhưng khóe miệng của cô cũng không kiềm chế được khẽ nhếch lên, đường cong càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng cũng không che giấu được.

Cố Hành Sâm thật thấp nở nụ cười, "Cao hứng vì anh nói ra sao? Vì anh nói nhìn em tới si mê sao?."

"Thật?" Niệm Kiều lập tức quay mặt lại, hỏi.

"È hèm ~" khẽ nhếch giọng mũi, chính là khẳng định trả lời.

Niệm Kiều liếm liếm môi của mình, nghiêm túc nói: "Anh si mê, cho thấy anh vẫn rất hứng thú với em, em cảm thấy thật cao hứng nha... nếu người đàn ông của mình không còn hứng thú với mình thì phụ nữ sao có thể vui nổi?"

Cố Hành Sâm lấy tay nâng cằm cô lên, vặn hỏi: "Nam nhân của mình?"

"Đúng vậy, bằng không anh là….." Niệm Kiều đột nhiên dừng lại, sau đó nhéo hắn một cái, "Anh đùa giỡn em."

"Không đùa giỡn, anh đùa giỡn em khi nào? Bên ngoài, anh chỉ cần ngoắc tay một cái là có vô vàn phụ nữ nhào tới rồi."

Niệm Kiều ‘ xì ’ một tiếng bật cười, thì ra là hắn cũng có lúc tự luyến như vậy. Những lời hắn vừa nói kết hợp với biểu tình của hắn, vẫn rất đáng yêu!

"Lặp lại lần nữa, anh là người đàn ông của ai?" Cố Hành Sâm đột nhiên hỏi tới, nhất quyết không buông tha cho cô.

Niệm Kiều nhìn hắn thế nào lại thấy hắn giống một đứa trẻ như vậy? Vừa rồi không phải đã nghe rất rõ ràng sao? Còn bắt cô nói!

Vừa rồi chỉ là do cô thuận miệng. Giờ bắt cô lặp lại thật làm cô xấu hổ.

Nhăn nhó nửa ngày, cuối cùng vẫn là nghẹn không nói ra được.

Cố Hành Sâm cố ra vẻ mất hứng, xoay qua chỗ khác cầm chén thuốc lên uống một hớp lớn ngậm trong miệng, sau đó lập tức uy Niệm Kiều uống.

Niệm Kiều chút nữa bị sặc, càng hung ác cắn môi của hắn, Cố Hành Sâm bị đau nhăn lông mày.

"Người phụ nữ độc ác!" Hắn tức giận chỉ trích, ngay sau đó buông chén xuống xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Niệm Kiều sững sờ, không phải vì cô không nói câu kia mà giận cô chứ? Hắn trẻ con như vậy sao?

Cô đuổi theo kéo tay của hắn, chờ hắn xoay người sau đó lại hỏi hắn: "Tức giận à?"

"Không có!" Hắn giả vờ không có gì làm mặt lạnh quay đi không nhìn cô, bộ dạng này giống dáng vẻ không tức giận sao? Nói ra quỷ mới tin!

Niệm Kiều trực tiếp đầu hàng, lôi kéo tay của hắn xoay xoay vặn vặn nói: "Được rồi được rồi, em nói là được nha, anh là người đàn ông của em "

"Lặp lại lần nữa, không có nghe rõ!"

"Cố Hành Sâm!" Niệm Kiều tức đến phun máu, cô đã nhắc lại, hắn lại còn được voi đòi tiên!

Cố Hành Sâm nặng nề hừ một tiếng, sau đó vẻ mặt hết sức uất ức nói: "Em không thừa nhận anh là người đàn ông của em, anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác!"

Niệm Kiều 囧: ""

Quả nhiên ông chú này có tính cách còn trẻ con hơn con hắn! Cố Cảnh Niên cũng muốn cười hắn!

Chỉ là đối với nữ nhân mà nói chiêu này hiển nhiên là có hiệu quả, có thể để cho họ cảm giác mình ở trong lòng đối phương là rất quan trọng!

Niệm Kiều mím môi không tiếng động cười cười, sau đó mở miệng nói: "Được, em thừa nhận, anh là người đàn ông của em , Cố Hành Sâm là người đàn ông của Cố Niệm Kiều, như vậy được rồi chứ?"

Cố Hành Sâm lúc này mới hài lòng ôm chầm cô, hôn một cái, nói: "Này không còn sai biệt lắm."

Cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, Cố Cảnh Niên tự đắc vọt tới, trực tiếp ôm lấy bắp đùi Niệm Kiều, đáng thương hỏi: "Mẹ, cha là đàn ông cảu mẹ, vậycon là cái gì? Con không phải là người đàn ông của mẹ sao? Con cũng là nam nhân a!"

Niệm Kiều: ""

Cố Hành Sâm: ""

Trải qua thời gian dài thật thoải mái hạnh phúc vô cùng, Niệm Kiều cũng có chút không thể tin được, mình thực sự có được hạnh phúc sao ?

Không biết vì sao cô càng ngày càng thích ngủ, buổi sáng cũng nôn ọe, nhưng gọi bác sĩ tới kiểm tra sau, lại nói tất cả bình thường.

Bởi vì sinh lý chậm trễ, cô hoài nghi mình có phải hay không mang thai, nhưng là bác sĩ hết sức khẳng định nói cho cô biết —— không mang thai!

Cô cũng tin, bác sĩ cũng nói như vậy, cô nếu còn nói mình mang thai, người khác chắc sẽ nói cô bị thần kinh rồi.

Xế chiều hôm nay cô cùng với Cố Cảnh Niên ở vườn hoa ngủ ngủ trưa, loáng thoáng nghe thấy cửa chính truyền tới tiếng cãi vả.

Hai mắt chớp chớp tỉnh táo, cô đứng dậy đi tới cửa chính.

Xa xa, cô nhìn thấy một người phụ nữ với bộ quần áo dơ dáy đang nắm cửa sắt, mắng chửi: "Cố Hành Diên, Cố Hành Sâm! Hai anh em nhà các ngươi ra đây cho ta! Các ngươi làm cho ta thảm hại như vậy, các ngươi sẽ có báo ứng! Có gan thì mở cửa ra !"

Người gác cổng muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta nắm thật sự quá chặt , kéo thế nào cũng không buông, bàn tay còn ứa máu.

Niệm Kiều cau mày đi vào nhìn, phát hiện người phụ nữ này là Liễu Nhứ Mi!

Cô khiếp sợ không thôi, bật thốt lên: "Mẹ?"

Liễu Nhứ Mi sững sờ, rất nhanh liền phản ứng lại, mắng to: "con hồ ly tinh này! Đoạt vị hôn phu của người ta rất đắc ý phải không? Đều là vì ngươi ta mới có thể rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay! con tiện nhân này! Ngươi ra ngoài, ta muốn giết chết ngươi!"

Thanh âm của cô bén nhọn chói tai, Niệm Kiều không tự chủ được đưa tay che lỗ tai của mình lui về phía sau mấy bước, đứng lại sau đó nhìn cô.

Liễu Nhứ Mi mắng xong bắt đầu cười "Cố Niệm Kiều,ngươi chính là ngôi sao chổi! Ngươi rốt cuộc muốn gieo họa bao nhiêu mới cam tâm? A! Bởi vì ngươi, Nhậm gia tan cửa nát nhà, bởi vì ngươi, Cố Bá Ngôn mới tức chết! Những thứ này đều là bởi vì ngươi, ngươi biết không! Sao ngươi không chết luôn đi, ngươi chết sớm một chút đừng ở nhân gian gieo họa cho người khác!"

"Đủ chưa!"

Sau lưng chợt truyền đến một tiếng gầm lên, Niệm Kiều quay người nhìn lại, phát hiện là Cố Hành Diên.

Trải qua trị liệu, Cố Hành Diên đã có thể chống gậy đi lại, nhưng là không thể đi quá xa, cũng không thể đứng quá lâu.

Tiếng gậy gõ trên mặt đất truyền đến giống như tiếng động phát ra từ địa ngục tới đòi mạng, trên mặt Liễu Nhứ Mi toát ra vẻ hoảng sợ!

Kể từ đêm đó ở phòng của Cố Hành Diên nghe được tiếng hắn nói sau đó cô ta bị dọa chạy ra phòng, sau đó lại từ trên cầu thang lăn xuống đến gảy chân sau đó cũng chưa từng gặp lại hắn!

Bởi vì ngày thứ hai, Cố Hành Sâm liền kêu người mang cô ta trở về Liễu gia!

Liễu gia tự nhiên cũng sẽ không thu lưu Liễu Nhứ Mi , cha mẹ Liễu gia cảm thấy loại chuyện như vậy thật mất thể diện, kiên quyết không để cho Liễu Nhứ Mi về nhà!

Liễu Nhứ Mi đáng thương lúc ấy đang bị gãy chân, không nhà để về, trước bởi vì gả vào Cố Gia, đối với những bằng hữu trước kia cũng cách xa, huống chi cô ta vốn là không có bằng hữu gì.

Mà cô bình thường đều cùng những thiếu phụ có tiền đánh mạt chược, đến lúc gặp khó khăn không có ai đưa tay ra cứu vớt cô ta cả.

Còn nữa, những người đó biết cô bị đuổi ra khỏiCố Gia, cũng tự nhiên sẽ không thèm nhìn tới cô ta một cái, cho nên cuối cùng cô ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Trên người không có tiền, nếu không phải là gặp phải một người tốt bụng đưa cô ta đi bệnh viện lại nộp tiền viện phí cho cô ta, đoán chừng vào lúc này cô ta đã sớm quy thiên rồi !

Vốn là rất hoảng sợ, nhưng là muốn cho mình một cơ hội, Liễu Nhứ Mi đột nhiên cực đoan .

Cười lạnh, chỉ vào Cố Hành Diên, rống lớn: "Cố Hành Diên ngươi ra ngoài, chúng ta nói rõ ràng một chút!"

Cố Hành Diên cau mày, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Giữa chúng ta không có gì đáng nói."

"Không có gì đáng nói? Ngươi tại sao yêu cầu cùng ta ly hôn? Ta đã ở ở Cố Gia làm quả phụ suốt từng ấy năm, ta có chỗ nào có lỗi với ngươi sao? Ta kiên quyết không đồng ý ly hôn!"

"Ngươi làm cái gì, thật muốn ta kể ra sao?" Cố Hành Diên đi về phía trước một bước, Liễu Nhứ Mi nhất thời cảm thấy bị áp bức!

Niệm Kiều cũng có chút sững sờ, quả nhiên là Cố gia người, rốt cuộc vẫn còn có chút giống nhau .

Mới vừa Cố Hành Diên vừa mới bước tới một bước, so với dùng ngôn ngữ nhục mạ Liễu Nhứ Mi còn có tác dụng hơn, trực tiếp công phá phòng bị của cô!

"Ta, ta làm cái gì? Ta không chăm sóc ngươi sao? Cố Gia nhiều người làm như vậy, còn cần ta chăm sóc ngươi sao, ta không đúng chỗ nào!"

Liễu Nhứ Mi vẫn mạnh miệng, nhưng bàn tay của cô ta đã bắt đầu đổ mồ hôi, ướt nhẹp.

Cố Hành Diên cười lạnh, người phụ nữ này quả thật không có thuốc nào cứu được! Đến bây giờ cô ta còn không biết mình có lỗi ở chỗ nào!

Sau khi Niệm Kiều rời đi, đáy lòng Cố Hành Sâm thật không dễ chịu, có một lần có thể là do uống say, đi vào phòng của Cố Hành Diên.

Ngồi ở bên trong thật lâu, sau đó Cố Hành Sâm kể những chuyện xảy ra trong nhà, cũng nói đến những năm này Liễu Nhứ Mi đối với Niệm Kiều rất không tốt.

Ban đầu Cố Hành Diên yêu Tạ Thanh như vậy, nghe thấy chuyện này, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta?

Hắn mặc dù hôn mê, nhưng là ý thức vẫn có, cho nên lúc hắn tỉnh lại chuyện thứ nhất làm chính là ly hôn với người phụ nữ này! Kiên quyết ly hôn!

Huống chi hôn nhân ban đầu chính là sai lầm! Hắn căn bản cũng không yêu nữ nhân này!

Sau đó thấy thái độ của Hành Sâm với cô ta, hắn dám khẳng định, Cố Hành Sâm tuyệt đối không phải chỉ vì cô ta đối xử không tốt với Cố Hành Sâm mà ghét cô ta như vậy. Cho nên hắn đã hỏi rõ những chuyện xảy ra gần đây nhất.

Sau đó đã biết lúc Niệm Kiều bị Nhậm Thiên Nhã bắt cóc, cô ta mang Cố Cảnh Niên về cũng không báo cảnh sát cũng không thông báo cho Cố Bá Ngôn, thật đúng là ác độc!

Hơn nữa lần trước cô ta mang theo Triển Thiên lăng cùng Nhậm Thiên Nhã tới Cố trạch, quả thật tội không thể tha thứ!

Dĩ nhiên, còn có chút chuyện mà Cố Hành Diên không biết.

Tỷ như, Liễu Nhứ Mi từng đòi Cố Hành Sâm một trăm ngàn; tỷ như, cô ta từng dùng Niệm Kiều uy hiếp Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm không phải người mách lẻo, huống chi quan hệ anh em bọn họ rất tốt, nếu là chuyện Cố Hành Sâm quyết định, Cố Hành Diên nhất định là sẽ ủng hộ!

Nhất là đối với người phụ nữ này hắn cũng không hề thương yêu cô ta! Cô ta còn là một người phụ nữ độc ác nữa!

"A Duyên, ngươi không thấy bộ dạng đáng thương của ta sao. Ngày đó vì ngươi làm ta quá mức sợ hãi ---- không phải là do ngươi tỉnh lại ta qua mức kích động nên lúc xuống cầu thang mới trượt chân gã gãy chân, bây giờ ngươi nỡ lòng nào để ta lưu lạc đầu đường xó chợ?"

Thấy cứng rắn không được, Liễu Nhứ Mi giả nghèo giả khổ kể lể.

Thật ra thì cô biết, bất luận là Niệm Kiều hay Cố Hành Diên, lòng dạ cũng không cứng rắn bằng Cố Hành Sâm, hắn là một người rất tàn nhẫn với người khác!

Dĩ nhiên, hắn cũng có lúc tốt, nhưng đó chỉ là với những người hắn quan tâm.

Cố Hành Diên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất hoài nghi những lời giải thích của cô ta!

"A Duyên, anh xem, em chưa từng chật vật như vậy. Từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, đây là lần đầu tiên em phải chịu khổ như vậy. Coi như là trừng phạt em thì như vậy cũng đủ rồi. Hai mươi mấy năm qua em cũng rất biết giữ thân giữ phận không dám vượt tường, anh có thể cho em một cơ hội được?"

Liễu Nhứ Mi vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống, thật sự là đáng thương tới cực điểm!

Liếc thấy trong mắt Cố Hành Diên cùng Niệm Kiều đã xuất hiện dao động, cô nghĩ phải rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp quỳ xuống, "A Duyên, Niệm Kiều, hai người đại nhân đại đức bỏ qua cho kẻ tiểu nhận như tôi, cho tôi một cơ hội. Sau này tôi sẽ rất an phận, sẽ không gây chuyện nữa!"

Niệm Kiều cau mày, có chút không đành lòng, nhìn qua, cô ta thật sự là đáng thương!

Đã từng ở trong giàu sang, nhưng bây giờ nghèo túng đến mức này, y phục trên người cũng tản ra mùi thúi.

Cô tiến lên một bước, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc màu đen xe, chạy nhanh đến.

Sau đó Cố Hành Sâm từ trong bước ra, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng mà thẳng bước đi tới.

Liễu Nhứ Mi quay đầu lại chống lại ánh mắt khắc nghiệt của Cố Hành Sâm, cả người cũng run rẩy kịch liệt một chút


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.